Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14:

Không phải người một nhà không cùng vào một cửa.

[Không phải người một nhà không cùng vào một cửa: những người sống cùng nhau, tính tình, phong cách, lối sống và suy nghĩ tương tự nhau giống như câu 'Nồi nào úp vung nấy' bên mình.]

Sau khi Vân Trung Quân rời đi mấy ngày, hai người Lâm Tiêu và Tinh Dạ Hầu cũng bắt đầu đi tìm Ứng Trúc Xuân.

Từ những lần ăn đan trước đây, bọn họ đối với trình độ luyện đan của Ứng Trúc Xuân có tự tin vô cùng lớn. Ứng Trúc Xuân nói cậu không thể luyện chế Tam Xuân Đan, bọn họ không tin, chỉ cảm thấy Ứng Trúc Xuân muốn nhân cơ hội đề ra yêu cầu gì đó mà thôi.

Người như bọn họ, am hiểu nhất là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Ứng Trúc Xuân trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn cùng hai người Lâm Tiêu, Tinh Dạ Hầu giả vờ giả vịt nói ra dược tính của "Tam Xuân Đan".

Mà, đây chỉ là bước đầu tiên thôi.

Lời Ứng Trúc Xuân, chỉ là một mồi dẫn, trồng một hạt giống trong lòng bọn họ, nhưng nếu muốn hạt giống này mọc rễ nẩy mầm, cần phải tiến tới bước tưới.

Không lâu sau, Ứng Trúc Xuân phát hiện ba người Lâm Tiêu tới chỗ hắn ngày càng thường xuyên, thỉnh thoảng còn hỏi thăm tình hình sức khỏe của mình.

Giống y chang lời Chu Trường Dung nói.

"Mặc dù bọn họ rất mong chờ Tam Xuân Đan, nhưng bọn họ cũng lo lắng ngươi mượn đao gϊếŧ người. Người như bọn họ, bảo thủ, còn rất cẩn thận, lúc trước vì muốn nhốt ngươi lại có thể liên thủ đặt bẫy, đương nhiên bây giờ cũng sẽ không bởi vì ngươi đến một viên đan dược vẫn chưa luyện thàng mà ra tay đánh nhau. Mỗi người bọn họ đều rất tin tưởng mình có năng lực, có thể thần không biết quỷ không hay ăn đan dược, cho nên kế tiếp nhất định bọn họ sẽ không ngừng thăm dò ngươi."

"Mà ngươi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, ngươi nói càng nhiều càng lộ ra nhiều sai sót, ngược lại cái gì cũng không nói sẽ làm cho bọn họ khó nắm bắt."

"Đơn giản hơn chút, cứ giả ngu là được."

Ứng Trúc Xuân đối với nghi vấn và thăm dò ba người Lâm Tiêu đề ra, từ đầu tới đuôi đều phủ nhận.

"Ta đã nói rồi, ta sẽ không luyện chế Tam Xuân Đan."

"Tam Xuân Đan là đan dược trước khi Ứng Ngọc Xuân phi thăng mới luyện chế ra được, là sản phẩm đan dược luyện chế đỉnh cấp. Ta bây giờ, nếu cưỡng ép luyện chế, nhất định sẽ gặp phản phệ."

Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, hoặc là có ý đồ rót rượu lần thứ hai, Ứng Trúc Xuân đều kiên trì không luyện.

Giống như lời cậu nói lúc trước, hoàn toàn chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.

Ứng Trúc Xuân càng không chịu luyện chế, trong lòng ba người Lâm Tiêu càng chắc chắn.

Đan dược này, cậu nhất định có thể luyện.

Nhưng mà cậu chỉ có thể luyện chế một viên, hơn nữa sau khi luyện chế thân thể sẽ có tổn thương rất lớn, cho nên cậu mới không luyện.

Ba người cho là đã hiểu rõ suy nghĩ của Ứng Trúc Xuân, cũng không nghĩ gì nhiều. Nếu Ứng Trúc Xuân thật sự hiểu được kế mượn đao gϊếŧ người, cũng sẽ không lưu lạc đến nỗi bị bọn họ nhốt nhiều năm như vậy. Chỉ là bọn hắn không biết, hành động của Ứng Trúc Xuân bây giờ, không phải xuất phát từ nội tâm suy nghĩ của cậu, mà là của một tên khác.

Sau khi Lâm Tiêu và những người khác rời đi, Ứng Trúc Xuân biết, đã đến lúc tiến hành bước thứ hai.

Nghĩ tới đây, Ứng Trúc Xuân không khỏi cảm thán.

Hắn sống hai đời, thế nhưng nắm bắt lòng người lại kém xa Chu Trường Dung tít tắp.

"Trong lòng ba người bọn họ đã xem đối phương như là người chết, sẽ không dễ dàng ra tay trong một sớm một chiều. Bởi vì người đứng đầu đại hội luyện đan cũng có một viên Tam Xuân Đan, viên kia không những dễ có hơn mà còn an toàn vô hại. Ngươi muốn gây xích mích xem bọn họ đấu nhanh, dựa theo thủ đoạn tầm thường chỉ có thể chờ đến khi đại hội luyện đan kết thúc mới được."

"Mà ngươi chỉ còn chưa tới hai tháng, không chờ lâu được như vậy, cho nên phải dùng thủ đoạn phi thường..."

Ứng Trúc Xuân nhớ tới lời Chu Trường Dung nói ngày đó, lấy ra một viên thuốc, trực tiếp nuốt vào.

Đan dược vừa vào miệng, khí sắc ban đầu được duy trì dựa vào đan dược nhanh chóng lộ ra vẻ suy yếu, cả người tựa như già đi mấy chục tuổi.

Khuôn mặt xanh xao, ánh mắt tan rã, vừa nhìn đã biết không sống được bao lâu nữa.

Ngoài ra, thân thể Ứng Trúc Xuân, cũng bắt đầu xuất hiện đủ loại vết thương, nhìn qua giống như vừa mới bị ngược đãi.

Đó không phải hiệu quả sau khi ăn đan dược.

Mà là bộ dạng ban đầu của hắn.

Đan dược vừa mới ăn kia, là đan dược loại bỏ tác dụng của đan dược trước đây hắn ăn.

Lúc trước hắn một lòng muốn chết, lo lắng bị bọn Lâm Tiêu phát hiện thì sẽ không chết được, lúc này mới tự mình luyện chế đan dược duy trì khí sắc. Bây giờ đan dược mất đi hiệu lực, tự nhiên cũng trở về bộ dáng ban đầu.

Luyện chế nhiều đan dược nghịch thiên như vậy, hắn đã sớm chết rồi.

Ứng Trúc Xuân trực tiếp ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.

Lúc Lâm Tiêu chạy tới, nhìn thấy là bộ dáng sống dở chết dở của Ứng Trúc Xuân.

Vừa nhìn, liền biết Ứng Trúc Xuân không còn sống được bao lâu nữa.

Sao như lại vậy?

Lâm Tiêu vội vã nhào tới kiểm tra thương thế Ứng Trúc Xuân.

Nếu Ứng Trúc Xuân chết rồi, sau này hắn còn có thể tìm ai luyện đan nữa đây?

"Đừng... Đừng gϊếŧ ta." Ứng Trúc Xuân mơ màng tỉnh lại, thân thể run rẩy không ngừng, "Ta thật sự không thể luyện chế Tam Xuân Đan, ta thật sự không biết."

Lâm Tiêu biến sắc.

"Có người muốn gϊếŧ ngươi? Là ai làm ngươi bị thương đến tình trạng như thế này?"

"Ta không biết, ta thấy không rõ lắm, ta thật sự không biết." Ứng Trúc Xuân một hỏi ba không biết, nói mãi, trực tiếp hộc máu, hôn mê bất tỉnh.

Dù cho Ứng Trúc Xuân không nói gì, trong lòng Lâm Tiêu cũng đã có suy đoán.

Đảo Đông Ba vị trí hẻo lánh, trận pháp trên đảo là do ba người bọn họ lén lút mời đại sư đến đây làm, bố trí trước sau rất nhiều năm, lúc này mới đem Ứng Trúc Xuân giam cầm ở đây. Không muốn đụng vào trận pháp mà tới, cần phải có bộ pháp đặc biệt.

Mà bộ pháp này, ngoại trừ hắn, Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu, còn có ai biết được?

Cho nên hung thủ nhất định là một trong hai người này.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Bởi vì bọn họ không muốn mình có được Tam Xuân Đan!

Một khi Ứng Trúc Xuân luyện chế ra được Tam Xuân Đan, bọn họ sợ bản thân không chiếm được, còn có thể bị người có được đan dược diệt khẩu, cho nên dứt khoát làm trọng thương Ứng Trúc Xuân, thậm chí là gϊếŧ cậu, nếu vậy, toàn bộ bọn họ đều sẽ là tu sĩ kỳ Hóa Thần.

Đối với người có bệnh đa nghi, dù có là một cái cớ có sứt sẹo, có vấn đề như thế nào, một khi bọn họ đã nhận định sự thật chính là như vậy, chuyện không hợp lý ở trong lòng bọn họ cũng sẽ trở nên hợp lý.

Lâm Tiêu như vậy, Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu cũng thế.

Ứng Trúc Xuân diễn sâu xong, liền biết mình thành công.

Thời điểm bọn người Lâm Tiêu rời đi, dường như cũng đã không che giấu được sát khí của bản thân.

Đối với bọn họ, một khi gà đẻ trứng vàng là hắn chết rồi, chẳng khác nào cắt đứt con đường về sau của bọn họ. Mà người cắt đứt con đường của họ, tất nhiên sẽ bị bọn họ diệt trừ.

Ứng Trúc Xuân vô cùng vui vẻ.

Chưa bao giờ hắn thấy sảng khoái như vậy.

Nhưng hắn còn muốn vui sướng hơn một nữa, hắn muốn tận mắt nhìn thấy ba người này tự gϊếŧ lẫn nhau!

Ứng Trúc Xuân trực tiếp liên hệ Chu Trường Dung, biểu đạt suy nghĩ của mình.

Mà Chu Trường Dung lúc này, đang bị Sư Vô Cữu đơn phương chiến tranh lạnh.

Nói thế nào Sư Vô Cữu cũng là đại năng đỉnh cấp, cứ coi như bởi vì Sổ Sinh Tử mà hắn không thể làm gì Chu Trường Dung, nhưng khi hắn nổi giận, cảm xúc bản thân của hắn vẫn trực tiếp ảnh hưởng đến nơi hắn ở.

Giống như bây giờ.

Rõ ràng là mùa hè nóng bức, thế nhưng toàn bộ viện tử bây giờ có khác nào ngày đông giá rét, lạnh đến tận xương tủy.

Tu sĩ bốn phía cơ hồ đều tránh đi ngang qua viện tử, sợ mình vừa mới tới gần liền biến thành cục băng hình người. Mà gian phòng của Chu Trường Dung vốn đã bị Sư Vô Cữu phá vỡ, chỉ dựa vào một cái bồ đoàn ngồi trong viện, lúc này gặp phải hoàn cảnh như vậy, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

"Sư tiền bối." Chu Trường Dung có chút chịu không nổi, hắn vốn có tử khí quấn thân, lạnh giá đối với hắn mà nói cũng không có ích gì, tốc độ lan tràn tử khí trên người so với bình thường còn nhanh hơn nhiều.

Hoàn cảnh làm khó người.

Chu Trường Dung cũng không phải người xem mặt mũi hơn trời, bởi vậy liền vô cùng thẳng thắn thừa nhận.

"Sư tiền bối, cũng không phải do ngài nhắc nhở ta. Chỉ là khi tiền bối mới đến tiểu trấn, đột nhiên nói muốn ăn đan dược, rõ ràng có vấn đề. Hơn nữa trước đây tiền bối ngài từng đề cập tới Thuật Vọng Khí, sau đó lại lặng thinh không đề cập đến nữa, cho nên tại hạ mới lớn gan suy đoán, là do khí vận ba người Lâm Tiêu có vấn đề, điều này còn dính dáng đến người có mệnh cách kỳ lạ, sau đó mới đi tra xét rõ ràng."

Cái gì?

Chỉ vì như thế?

Sư Vô Cữu ở trong phòng nghe, quả thực không thể tin được.

Hắn chỉ là lúc đầu có chút đắc ý, sau đó cũng không nói gì nữa, vậy mà nhân tộc lừa đảo lại có thể suy đoán đến mức này?

Bọn họ mới quen biết bao lâu chứ, tính tình mình nhanh như vậy đã bị nắm bắt rõ ràng?

Sư Vô Cữu dù cho không sợ trời không sợ đất cỡ nào đi nữa, bây giờ đã biết người như Chu Trường Dung đặt trong Nhân tộc cũng là một loại người tương đối đáng sợ.

Sư Vô Cữu nghĩ rồi lại nghĩ, Chu Trường Dung càng đáng sợ càng tốt.

Như vậy mình bị hắn lừa mới không coi là mất mặt.

"Sư tiền bối, trước đây tại hạ đối với ngài đúng là vô cùng bất kính. Bây giờ, tại hạ có một màn trò vui thỉnh Sư tiền bối ngài xem thử, không biết ngài có hay không bằng lòng để tại hạ hầu hạ bên cạnh ngài?" Giọng nói Chu Trường Dung lần thứ hai ở bên ngoài vang lên.

Sư Vô Cữu không khỏi tò mò.

Cửa mở.

Sư Vô Cữu xuất hiện ở trước mặt Chu Trường Dung, lạnh giá sâu tận xương tủy kèm theo sự xuất hiện của Sư Vô Cữu lập tức biến mất không còn tăm tích.

"Trò vui gì hay?" Sư Vô Cữu không phải là một người vô vị, chỉ là đơn thuần muốn xem Chu Trường Dung nguyện ý bồi tội, lúc này mới nể nang mặt mũi xuất hiện, cho đối phương một cái bậc thang mà thôi.

Dù sao Sổ Sinh Tử còn ở trong tay đối phương, chính mình cũng không thể để tiện nghi cho người khác. Ăn nhiều thiệt thòi như vậy, nếu không thể lấy Sổ Sinh Tử, chẳng phải là cái được không đủ bù cái mất!

"Huynh đệ bất hòa, kẻ yếu báo thù, một hồi trò hay!"

Note: Cho xưng hô của Ứng Trúc Xuân là cậu khi ba người Lâm Tiêu nhắc đến bởi vì ba người đó không biết Ứng Trúc Xuân đã trãi qua hai đời người nên nghĩ ẻm chỉ mới 15, 16 tuổi. Còn để là hắn thì là lúc Ứng Trúc Xuân tự nghĩ đến bản thân, hoặc là những người biết ẻm sống hai đời như Chu Trường Dung,..v.v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK