Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97:

Ầm ầm ——

Đợi đến lượt thiên kiếp cuối cùng đánh xuống, mây đen tản ra, quá trình độ kiếp giằng co hơn nửa năm cuối cùng cũng coi như có một kết thúc.

Mà Phong Tế Tế, cũng đã là hạt giống quỷ tu khó gặp, thành công độ qua thiên kiếp, có thể đi đến tầng cao tiếp tục tu hành.

Những thứ đó, trước đây Phong Tế Tế chưa từng nghĩ tới.

Sau khi cô giải tỏa khúc mắc ở Phong gia, tu vi tiến triển cực nhanh, mấy cửa ải sau này cũng đi qua rất thuận lợi, không cần bất cứ dấu hiệu nào đã vượt qua. Bây giờ lại càng trực tiếp thành công độ kiếp, trở thành một Quỷ Tiên chân chính.

“Sư phụ, sư phụ.” Phong Tế Tế rất vui, sau khi khôi phục, điều đầu tiên muốn làm là tìm Quy Cửu báo tin tốt, “Sư phụ, con độ kiếp thành công rồi.”

“Ta nhìn thấy, khổ cực con.” Quy Cửu mỉm cười nhìn Phong Tế Tế, thấy cô vẻ mặt vui sướng, nhất thời lại không đành lòng nói những câu kế tiếp.

“Sư phụ, có phải người có lời gì muốn nói với con không?” Phong Tế Tế là một người vô cùng tinh tế, thấy dáng vẻ sư phụ như muốn nói gì đó rồi lại thôi là đã biết chắc chắn sư phụ có chuyện khó xử.

“Tế Tế, ta muốn trở về tầng trời Tiêu Dao.” Quy Cửu thở dài nói, “Ta nên thực hiện sứ mạng của ta.”

“Sư phụ, người đi đâu con đi đó.” Phong Tế Tế vội vã bày tỏ lòng trung tâm, “Con tuyệt đối sẽ không rời khỏi sư phụ.”

“Con muốn cùng ta đi đến tầng trời Tiêu Dao?” Tuy biết rõ tất cả đã được chú định từ trước, nhưng Quy Cửu vẫn muốn cho Phong Tế Tế một cơ hội lựa chọn, “Chỉ sợ đợi tới khi con đến tầng trời Tiêu Dao, con sẽ hối hận. Nếu con đến tầng trời Hồng Trần thì vẫn còn có cơ hội một đời bình yên.”

“Sư phụ, bình yên mà con muốn trước kia là sau khi cởi bỏ sự việc ở Phong gia thì con sẽ tan thành mây khói.” Phong Tế Tế trầm mặc một lát, nói với Quy Cửu, “Nếu như nhất định có sứ mệnh nào đó đang đợi con, như vậy con sẽ làm, ít nhất con vẫn còn có thể tự lựa chọn con đường cho mình.”

“Được.” Quy Cửu thấy Phong Tế Tế đã nói đến mức độ này, không tiếp tục xoắn xuýt nữa, “Có lẽ đến tầng trời Tiêu Dao sẽ đem đến cho con một mối nguy hiểm to lớn nhất đời, nhưng cùng lúc đó, nó cũng là kỳ ngộ không thể cầu mà con có thể gặp được trong đời.”

Giới Tu Chân.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã thành công độ kiếp phi thăng từ vài năm trước, sau khi Tử Sơn Quân nhận nhóc đồ đệ kia, cũng đi khắp nơi truyền bá tín ngưỡng, thực lực tiến bộ nhanh chóng, bất cứ khi nào cũng có thể rời khỏi Tiên giới đến Tu Chân giới.

Chỉ có Trần Hóa Vũ, dù những năm nay liều mạng nỗ lực tu hành nhưng bây giờ vẫn chỉ đến cỡ tu vi kỳ Đại Thừa, còn cách độ kiếp một đoạn đường rất dài phải đi.

Quả thực Trần Hóa Vũ khóc không ra nước mắt.

Làm Luyện Đan Sư, tốc độ tiến bộ của hắn đã rất nhanh, thế nhưng so với những bạn bè bên cạnh hắn, hắn đúng là thấp bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất.

“Thôi quên đi, Tử Sơn Quân, hay là ngươi cùng đồ đệ ngươi đến Tiên giới đi, ta thật sự không được.” Trần Hóa Vũ cúi đầu ủ rũ, “Ta làm gì cũng không thể đột phá nổi, có lẽ bởi vì trình độ luyện đan của ta không theo kịp.”

“Nếu ngươi không đi thì ta lên Tiên giới làm gì?” Tử Sơn Quân không phải loại người sẽ vứt bỏ bằng hữu, “Hơn nữa, ta là một thần tu, đến Tiên giới thoáng qua một cái là sẽ xuống dưới ngay thôi, không bằng cứ ngốc ở đây. Mà lần trước đồ đệ ta đến Tiên giới gặp được một đan tiên rất thú vị, hắn cho đồ đệ ta mấy phương thuốc đan dược, là phương pháp luyện tiên đan đó, chi bằng ngươi lấy về nghiên cứu thử xem, nói không chừng sẽ trợ giúp ngươi đột phá thì sao?”

“Đồ đệ ngươi?” Trần Hóa Vũ không khỏi cau mày, “Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của đồ đệ ngươi mạnh như vậy, nó không cố ý đưa phương pháp luyện đan giả cho ta đấy chứ.”

Nói đến là Trần Hóa Vũ đã thấy tức, nhóc đồ đệ Tử Sơn Quân mới thu kia còn không bằng tên nằm vùng trước đây. Hồi lúc khi tên nằm vùng ở, hắn vẫn còn có thể nói chuyện phiếm với Tử Sơn Quân mấy lần, tự nhiên thay đổi đồ đệ mới, cả ngày lẽo đẽo sau mông Tử Sơn Quân, ai mà nói chuyện với Tử Sơn Quân nhiều chút là sẽ bị đồ đệ của hắn trừng mắt.

Dính người như vậy, Tử Sơn Quân có thể chịu nổi?

“Diệp Nhi không phải người như thế!” Tử Sơn Quân hơi bất mãn nhìn Trần Hóa Vũ, “Ầy, là thật hay là giả ngươi nhìn là biết, đồ đệ ta nói, đan tiên kia rất lợi hại, hắn cũng là luyện đan sư đã phi thăng, rất hữu ích đối với ngươi.”

Nói xong, Tử Sơn Quân đưa hai phương thuốc qua.

Vốn ban đầu Trần Hóa Vũ nhìn khá hờ hững, nhưng đợi đến khi hắn nhìn thấy chữ kí của phương thuốc, nhảy thẳng lên cao.

“Ứng Ngọc Xuân?” Trần Hóa Vũ nhất thời kích động, “Đây là phương pháp luyện đan của bậc thầy luyện đan, tiền bối Ứng Ngọc Xuân đã phi thăng từ lâu cho ta sao? Trời ạ trời ạ, ta phải cố gắng nỗ lực, ta muốn lãnh giáo tiền bối Ứng Ngọc Xuân một chút, phương thuốc này thực sự quá thần kỳ…”

Trần Hóa Vũ lắm lời phóng đại khen ngợi hơn nửa ngày, hoàn toàn ném câu nghi vấn phương pháp luyện đan là giả lúc trước ra sau đầu.

“Ngươi cố gắng lên.” Tử Sơn Quân vỗ vỗ vai Trần Hóa Vũ, “Nếu không sau này ngươi sẽ hối hận.”

——————————————————

Chu Trường Dung ở trong căn nhà cũ nát, quá nhàm chán.

Mỗi ngày ngoại trừ nhìn thằng nhóc Sư Vô Cữu thì hoàn toàn không xem được gì khác. Nhưng căn nhà này quá rách nát, vừa đến ban ngày, ánh mặt trời sẽ xuyên thấu qua vết rách trên nóc nhà truyền tới, thỉnh thoảng làm bị thương Chu Trường Dung đã vô cùng suy yếu.

Mỗi khi đến lúc đó, Chu Trường Dung lại hận cái tay của mình tài lanh.

Đang yên đang lành hắn cứu nhóc con xui xẻo đó làm gì? Nhìn đi, thằng nhỏ đó lại chơi ngu!

Nhóc con Sư Vô Cữu cái khác không được nhưng vận may thì không tệ lắm, ngày hôm qua lên núi nhặt được hai con thỏ bị thương, mang về nuôi. Trong đó có một con thỏ mẹ đang mang thai, sau đó sinh ra một ổ thỏ con.

Thỏ cũng dễ nuôi, chỉ ăn một ít bắp cải thảo, củ cải là đã có thể sống sót. Vừa vặn đồ ngốc Sư Vô Cữu không biết trồng rau, chỉ biết ném hạt giống xuống đất, sau đó đợi bắp cải thảo mọc rễ nẩy mầm. Bình thường bắp cải thảo nó ăn không hết cũng không bán được, mà nó cũng không biết làm dưa muối nên dứt khoát ném cho thỏ ăn.

Dầu gì cũng là một món thịt!

Có điều chắc do nhóc con Sư Vô Cữu sống một mình buồn quá nên thỉnh thoảng muốn đi sờ sờ đám thỏ con vừa ra đời không lâu kia chơi. Thế nhưng thỏ mẹ lúc này đang trong thời kì hung ác, chỉ cần Sư Vô Cữu dám đưa tay ra thì thỏ mẹ sẽ dám cắn người.

Nhìn đi, Sư Vô Cữu lại bị cắn một phát.

“Cắn đi cắn đi, sau này đứa đầu tiên ta chính là mày.” Sư Vô Cữu hung ác trợn mắt nhìn thỏ mẹ một cái, tự thổi thổi vết thương.

Hôm nay đã là lần thứ ba.

Lúc đầu thỏ mẹ cắn Sư Vô Cữu rất ghê, bây giờ không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái rồi thôi.

Sư Vô Cữu thừa dịp thỏ mẹ cúi đầu dùng bữa, tay mắt lanh lẹ sờ thỏ con một phát, biểu cảm trên mặt kia y chang con chồn hôi trộm gà.

Không đành lòng nhìn thẳng.

Chu Trường Dung rất tuyệt vọng.

Hắn cảm thấy có lẽ mình ở cùng một chỗ với nhóc con xui xẻo lâu quá nên mới dẫn đến bị lây bệnh ngu, vì vậy tiêu hao pháp lực cứu nó.

Cuộc sống cứ như thế trôi qua từng ngày.

Cuối cùng pháp lực của Chu Trường Dung cũng coi như được khôi phục một chút chút, không cần phải tiếp tục làm ổ ở trong một góc nhỏ mà có thể tùy ý đi lại trong phòng.

Việc đầu tiên sau khi được tự do chính là, Chu Trường Dung phải dạy dỗ cho Sư Vô Cữu một bài học.

Trẻ nhỏ không ai quản, đúng là có thể leo lên tận trời. Bản thân bởi vì nó mà chịu nhiều tội như vậy, cũng không thể nhận không. Chu Trường Dung tự nhận mình không phải là người tốt, nếu không cũng không đến nỗi chết rồi mà vẫn còn biến thành quỷ du đãng khắp nơi.

Chu Trường Dung bay đến trước mặt Sư Vô Cữu đang tự làm cơm cho mình, âm trầm mỉm cười, sau đó thổi một hơi vào mặt Sư Vô Cữu.

Động tác chặt đồ ăn của Sư Vô Cữu đột nhiên cứng ngắc, ớn lạnh rùng mình một cái, “Lạnh, lạnh quá à.”

Chu Trường Dung đắc ý tươi cười, sau đó thổi thêm hơi vào người Sư Vô Cữu.

Hắn quá rõ ở trong nhà này có cái gì, nhà nhóc con chỉ có một cái chăn bông đang yên ổn nằm trong tủ khóa. Áo bông mặc hồi 3-4 tuổi, hiện tại đã hoàn toàn mặc không vừa. Dù thằng nhóc này muốn mặc thêm quần áo, cũng không có để mặc.

Trước hại hắn ăn thiệt thòi lớn, bây giờ hắn chỉ nhẹ nhàng trả thù như vậy, đã là rất nể tình rồi.

Sư Vô Cữu cứ như thế vừa lạnh run vừa tự làm cơm cho mình ăn, sau khi ăn xong lập tức bộp bộp bộp chạy lên giường ngủ say, dùng chăn bao trùm cơ thể kín mít.

“Hừ.” Chu Trường Dung không có tí cảm giác xấu hổ bắt nạt trẻ em nào, sau khi dạy bảo Sư Vô Cữu xong, hắn bay vào thôn lắc lư khắp nơi.

Mắt thấy mùa đông rất nhanh sẽ tới, từng nhà bắt đầu chuẩn bị đồ qua mùa đông.

Đặc biệt đối với người trong thôn mà nói, chuẩn bị cho mùa đông lại càng phải tốn nhiều thời gian hơn.

“Hứa lão đầu, ông nói hai đứa Tiểu Hoan và Đại Hải rời khỏi làng lâu như vậy rồi, thật sự có thể phát tài sao?” Diệp lão đầu áng chừng đem theo một nồi đậu phộng luộc, lặng lẽ vào nhà hàng xóm cách vách bắt đầu trò chuyện huyên thuyên.

Hứa lão đầu và Diệp lão đầu là hai nam nhân độc thân có tiếng trong thôn, khi còn trẻ toàn tâm toàn ý muốn xông pha một lần, kết quả chẳng những không xông pha ra nổi một cái tên, trái lại thiếu nợ rất chi là nhiều, mãi đến tận hai năm trước mới trả hết nợ. Nhưng tuổi tác bọn họ đã lớn, qua tuổi cưới vợ sinh con, bởi vậy hai ông kết làm bạn, lúc thường hay cùng nhau tán gẫu đâu đâu.

Nhưng mà người trong thôn đều biết, Diệp lão đầu thích nói nhiều, thích hỏi thăm linh tinh, mà Hứa lão đầu lại là một cái hũ nút cho ba gậy không thả một cú rắm, thế mà lại thân quen với nhau được cũng có thể xem là một chuyện lạ.

“Chuyện của người khác, ông hỏi thăm linh tinh làm gì.” Hứa lão đầu rất tự nhiên lột đậu phộng ăn trả lời. Nếu không phải Diệp lão đầu mang theo đậu phộng lại đây, lão cũng chả thích nói chuyện với Diệp lão đầu đâu.

“Còn không phải là vì bà chị Thái sơn sao, mỗi ngày đều nói với chúng ta con trai bà ta thế nào thế nào, ta nghe mà lỗ tai sắp lên kén rồi đây này.” Diệp lão đầu hơi không vui, “Hầy, nhìn dáng vẻ của bà ta, ta cũng khá thèm con trai, mà đáng tiếc, mặc dù trong thôn chúng ta nhiều đàn bà nhưng đều không thể sinh.”

Hứa lão đầu khinh bỉ liếc mắt nhìn lão, “Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”

“Ha, ông xem xem thằng bé họ Sư thế nào?” Cuối cùng Diệp lão đầu cũng nói ra ý đồ của mình, “Ông xem, hai người chúng ta lâm thời kết bạn, lúc thường thân thể tốt thì vẫn được, nhưng đợi thêm mấy năm, lỡ đâu hai chúng ta xảy ra chuyện, chỉ sợ ngay cả người đập chậu cũng không có. Trong thôn chúng ta, bây giờ chỉ có nhóc con họ Sư tuổi nhỏ, cha mẹ đều chết, e rằng khó sống nổi qua mùa đông này. Chúng ta dứt khoác đón nó, tự mình nuôi đi.”

[đập chậu: phong tục “đập chậu” khi trong nhà có người đã khuất được chôn theo cách thổ táng truyền thống.]

Chu Trường Dung đã chuẩn bị xuyên tường đi qua nghe thấy hai ông lão bắt đầu đánh chủ ý lên Sư Vô Cữu, không tự chủ được ngừng lại, muốn nhìn xem xem rốt cuộc hai lão này tính thế nào.

“Người đoán mệnh nói, mạng thằng nhỏ này rất dai, ông không sợ nó khắc ông à?” Hứa lão đầu cau mày nói.

“Chỉ với loại mệnh xấu như chúng ta, có gì tốt mà còn sợ khắc?” Diệp lão đầu vỗ vỗ người mình, “Ông xem, chúng ta nghèo chẳng có gì hết, nếu có thể nhặt không một đứa trẻ, đã được xem là kiếm lời rồi. Hơn nữa, chúng ta không cho nó nhận cha là được, ta cứ ỷ vào cơ thể ta già rồi bắt nó chăm sóc hai ta mấy năm.”

Đừng, còn hi vọng nó chăm sóc mấy ông?

Không chăm sóc mấy ông tới chết là tốt lắm rồi.

Quả thực Chu Trường Dung không có chỗ để phỉ nhổ, nếu mắt hai lão không mù, với dáng vẻ ngu xuẩn kia của Sư Vô Cữu, kiếm về nuôi so với tự tìm kẻ thù cho mình có khác gì nhau?

“Ông nói vậy ngược lại nghe ra khá đáng tin.” Hứa lão đầu trầm mặc một lát, dường như khá động lòng, dù sao trong thôn bọn họ có quá nhiều người già yếu bệnh tật, muốn sinh cũng sinh không nổi, vất vả lắm mới có một đứa bẻ lạc đàn, nếu mệnh cách Sư Vô Cữu không quá cứng, nào còn lãng phí thời gian đến bây giờ?

“Nếu muốn thật thì hai chúng ta phải nhanh lên.” Diệp lão đầu vô cùng thần bí nói, “Ông không biết chứ, góa phụ Ngọc cũng muốn nuôi đấy.”

“Cô ta là gỏa phụ vừa trẻ tuổi lại còn xinh đẹp, hai thợ săn trẻ cách vách họ Lý với họ Tịch kia, mỗi ngày ở trước mặt lấy lòng, bản thân cô ta sinh một đứa chẳng phải xong rồi sao?”

“Này đó hả, ông không biết đâu.” Diệp lão đầu đóng cửa lại, nhẹ giọng nói, “Lý thợ săn kia, trong nhà có 7, 8 anh em, nếu mà gả qua thì tương đương gả cho cả nhà bọn họ, dằn vặt quá hai năm chỉ sợ ngay cả mạng cũng mất. Còn Tịch thợ săn ấy, lại càng không được, nghe đâu từ nhỏ lên núi gặp phải gấu mù, bị thương chỗ đó, tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, nhưng đại phu nói, e rằng không sinh được con. Ta thấy Ngọc góa phụ, tám phần mười muốn gả cho họ Tịch, bởi vậy mới định mang con trai tiện nghi về nuôi trước.”

Chu Trường Dung thình lình nghe được bí mật tràn lỗ tai, nhất thời hơi ngây người.

Một sơn thôn nho nhỏ, cái khác không có, ngược lại sự việc lung ta lung tung lại có cả một đống.

“Ông nói thật?” Hứa lão đầu cũng sợ hết hồn, “Ông đừng nói bừa.”

“Ta ở trước cửa nhà Ngọc góa phụ nghe thấy, giả được chắc?” Diệp lão đầu khá tức giận, “Nói chung, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường. Vẻ ngoài Ngọc góa phụ không tệ, nếu cô ta muốn nuôi dưỡng nhóc con họ Sư thì còn chỗ nào cho chúng ta nói chuyện?”

“Nhưng nếu chúng ta tùy tiện tới cửa, chỉ sợ cũng không có kết quả tốt.”

“Ta nhìn sắc trời, e rằng ngày mai sẽ mưa. Ngày trời lạnh, trẻ con dễ bị bệnh, lúc đó hai chúng ta mang đồ ăn ngon tới nhà, không sợ nhóc con không theo chúng ta.” Diệp lão đầu cười hì hì, hiển nhiên đã nghĩ xong kế sách ứng đối từ lâu.

Chu Trường Dung đã có chút nghe không nổi nữa.

Tại sao sau một khoảng thời gian dài không ra khỏi cửa, nhóc con mốc meo thế mà đã trở nên rất được hoan nghênh?

Không được, hắn phải đến nhà Ngọc góa phụ xem thử xem!

Ngọc góa phụ được xưng là đóa hoa trong khắp tám thôn mười dặm, nếu không cũng không đến độ đã từng tuổi này rồi mà vẫn được một đống thanh niên trẻ tuổi tới cửa tặng đồ.

Dựa theo thẩm mỹ của Chu Trường Dung mà xét, quả thật Ngọc góa phụ trời sinh có dáng vẻ làm tiểu thiếp, nhìn mỏng manh yếu đuối, người gặp mà yêu. Nhưng mà dưới con mắt của nữ nhân, tướng mạo như vậy là hồ ly tinh trời sinh, lòng dạ hẹp hòi.

Cũng may Chu Trường Dung đến đúng lúc.

Hắn vừa bay đến nhà Ngọc góa phụ đã thấy Ngọc góa phụ và Tịch Chu đang thương lượng về vấn đề liên quan đến Sư Vô Cữu.

“Thật ra ta chọn được hai đứa nhỏ.” Ngọc góa phụ nhẹ giọng, lời nói dịu nhàng tâm sự với Tịch Chu, “Một đứa đương nhiên là Sư Vô Cữu, cha mẹ nó đều đã mất, tuổi tác lại nhỏ, là một lựa chọn rất tốt. Có điều mệnh cách của nó quá cứng, ta sợ sẽ gây ra một số trở ngại đối với cuộc sống của chúng ta; còn có một đứa là Tiểu Ngũ nhà họ Trương kia, chàng cũng đã thấy, hiện giờ Trương gia nghèo rớt mồng tơi, sao có thể nuôi nổi năm đứa trẻ? Chúng ta muốn nuôi Tiểu Ngũ cũng không quá khó. Chỉ là nề nếp gia đình nhà họ Trương không được, lại có nhiều anh chị em, ta sợ sau này Tiểu Ngũ lớn lên sẽ cầm tiền của chúng ta đi cung dưỡng cha mẹ ruột của nó, đó chính là đồ vô ơn.”

“Tiểu Ngọc, nếu ta không… không bị thương, nàng hoàn toàn có thể tìm một người càng tốt hơn sinh một đứa nhỏ thuộc về mình.” Tịch thợ săn nắm tay người trong lòng, vô cùng cảm động.

“Chàng đang nói cái gì đấy? Chàng còn không chê ta đã từng có trượng phu đã mất cơ mà.” Ngọc góa phụ hơi ngượng ngùng, muốn rút tay trở về, bất đắc dĩ bị nắm quá chặt, “Nếu không đợi mấy ngày nữa, ta tìm vài cơ hội cho chàng và hai đứa nhỏ tiếp xúc, lúc đó chàng nhìn xem nên chọn đứa nào?”

“Cũng được.” Tịch thợ săn gật gật đầu, “Nàng nói đương nhiên đều được.”

“Thấy ghét.” Ngọc góa phụ cười mắng một câu, lập tức cùng Tịch thợ săn hai người bắt đầu khanh khanh ta ta.

Nhưng mà Chu Trường Dung lại nhìn thấy sau khi Tịch thợ săn quay lưng rời đi, Ngọc góa phụ đã hoàn toàn không còn loại biểu tình vui vẻ trước kia nữa, trái lại rất lạnh lùng, nào còn có một chút tình nghĩa gì với Tịch thợ săn?

Xem ra, góa phụ cũng có chuyện xưa của mình.

Chu Trường Dung yên lặng bay đi, không xem nữa.

Nhìn dáng vẻ, trước mắt Ngọc góa phụ và Diệp lão đầu đều muốn nuôi dưỡng Sư Vô Cữu, mà vì nhiều nguyên nhân, bọn họ sẽ không ra tay ngay, tương đương còn phải nhìn tâm trạng của Sư Vô Cữu mới được.

Chu Trường Dung cười lạnh một tiếng, hai gia đình kia, tỏ rõ không được.

Ngọc góa phụ thì không cần phải nói, nữ nhân này chắc chắn không phải kẻ tầm thường, một góa phụ như nàng vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp chọn tới chọn lui lại chọn một thợ săn không thể sinh, đó chẳng phải là ngu sao? Hơn nữa nhìn dáng vẻ, chỉ sợ nàng cũng không có bao nhiêu thật lòng với thợ săn.

Về phần Diệp lão đầu và Hứa lão đầu, lại càng vô căn cứ. Hai người đã một bó tuổi lớn, không làm được trò trống gì, suốt ngày suy nghĩ tìm người dưỡng lão, Sư Vô Cữu cũng đâu phải đi làm thuê.

Không biết tại sao Chu Trường Dung lại hơi tức trong lòng.

Thôi, không nhìn.

Trong thôn này không có gì hay để nhìn.

Chu Trường Dung trong cơn tức giận, bay thẳng trở về.

“Lỡ đâu nhóc con sinh sống cùng chỗ với những người khác, ta cũng không tiện sống ở nhờ nữa. Mà sinh khí người sống lại rất bất lợi với ta, đúng, chắc chắn là như vậy, cho nên không thể để nhóc con bị người khác thu dưỡng, ít nhất không thể để hai nhà đó thu dưỡng.” Chu Trường Dung tự xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng cũng coi như nghĩ ra một lý do nghe được.

Về phần chuyện này không thể chấp nhận chỗ nào, đó không phải là điều mà Chu Trường Dung sẽ suy nghĩ vào bây giờ.

“Đã đến giờ này rồi, sao nhóc con vẫn chưa chịu dậy nấu cơm?” Chu Trường Dung dừng trước đầu giường, nhịn không được thúc giục, “Mau dậy đi, nhóc ngu ngốc này!”

Không dậy?

Chu Trường Dung hơi nhíu mày, thổi mạnh một hơi vào chăn.

Dù cách chăn thì cũng có thể gọi nó dậy.

Sư Vô Cữu xoay đầu lại, đang lúc Chu Trường Dung mừng rỡ không ngờ bản lĩnh mình cao siêu cỡ vậy, lập tức phát hiện hình như trạng thái của Sư Vô Cữu không đúng lắm.

Sao mặt của nhóc con lại đỏ?

Chu Trường Dung ngẩn ngơ, cúi người xuống tỉ mỉ quan sát, phát hiện không chỉ sắc mặt Sư Vô Cữu ửng đỏ không được tự nhiên, hơn nữa trên trán còn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện này… chuyện này… Rõ ràng đã bị bệnh.

Đừng nói bởi vì hắn thổi khí nhiều quá, cho nên bị bệnh đấy nhé.

Nhất thời Chu Trường Dung chột dạ.

Tại một nơi thiếu thốn thuốc men như thế, một cơn bệnh nho nhỏ cũng đã đủ để lấy mạng một đứa trẻ.

Tuy Chu Trường Dung vẫn còn lòng muốn trả thù, nhưng tuyệt đối không phải là loại ác quỷ đi cướp đoạt sinh mạng trẻ con!

“Không xong, ở đây không có đại phu.” Chu Trường Dung nhất thời bối rối, hắn có thể tiếp tục thổi khí cho Sư Vô Cữu hạ nhiệt, nhưng lại lo lắng Sư Vô Cữu vốn ốm yếu bị hắn thổi thổi thêm mấy hơi thì sẽ đi đời nhà ma mất.

“Haizz, đúng là thiếu nợ nhóc!” Chu Trường Dung nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ có thể khẽ cắn răng, dùng pháp lực tìm khăn lông, ngâm nước sau đó gấp lại đặt trên trán Sư Vô Cữu, cố gắng để nước bên trong khăn mặt luôn luôn bảo trì hơi nóng, dùng cách hạ nhiệt vật lý vậy, nói không chừng có tác dụng?

Khoan đã, vật lý là cái gì?

Chu Trường Dung cảm thấy nghi ngờ loại từ ngữ không hiểu ra sao đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.

Nhưng giờ khắc này quan trọng nhất vẫn là Sư Vô Cữu bị bệnh.

Chu Trường Dung thừa dịp hạ nhiệt vật lý cho Sư Vô Cữu, bay lên núi hái cho nhóc con một ít thảo dược, lúc nấu xong thuốc cứ rót hết vào là được.

Hắn có thể làm, sẽ cố hết sức làm được, xem như bù đắp sai lầm của bản thân vậy.

Thân thể Chu Trường Dung vốn không còn bao nhiêu pháp lực, bây giờ lại hao phí một trận như thế thì lại càng không còn bao nhiêu.

Thậm chí, Chu Trường Dung cảm thấy, đợi sau khi hắn chuẩn bị xong tất cả những thứ đó, chỉ sợ cách hồn phi phách tán cũng không còn bao xa.

“Thịt kho tàu… Mẹ ơi, thịt kho tàu ngon quá.”

Thằng nhóc con xui xẻo Sư Vô Cữu kia, bị bệnh cũng không chịu ngoan, không chỉ lộn xộn mà còn thích nói mớ nữa chứ.

Chu Trường Dung đang cố gắng châm lửa nấu thuốc cho Sư Vô Cữu: …Ăn ăn ăn, đến lúc nào rồi chỉ nhớ có ăn!

Lời tuy nghĩ như thế nhưng khi Chu Trường Dung nhìn nhóc con sắc mặt ửng hồng, đáng thương gọi “Mẹ” trong mơ lại dời tầm mắt ra ngoài, cố định vào đám thỏ con năng động đáng yêu bên kia.

Thịt kho tàu không có, thịt kho thỏ thì có.

Chắc chắn đời trước hắn thiếu nợ nhóc con rất rất nhiều tiền, cho nên mới hăng hái cố gắng trả nợ như vậy!

Nửa đêm, Sư Vô Cữu bị mùi thịt thỏ kho đánh thức.

Nhóc mơ mơ màng màng, cả người không có tí sức lực nào, giãy giụa hồi lâu mới rời khỏi giường được. Nhưng khát vọng đối với thịt thỏ kho đã áp đảo tất cả.

Thậm chí, nhóc cũng chưa từng nghĩ tới tại sao lại xuất hiện một bát thịt thỏ kho vào lúc này, nhóc còn tưởng mình đang nằm mơ đây nè.

Nếu là nằm mơ, vậy thì phải ăn ở trong mơ cho đã luôn.

Chờ đến lúc đứng trước bàn, Sư Vô Cữu mới phát hiện trên bàn còn có thêm một bát cháo cải xanh?

Mặc kệ, ăn trước!

Sư Vô Cữu uống một muỗng cháo, sau đó ăn một cục thịt thỏ kho, nháy mắt một cái đã uống sạch sành sanh bát cháo cải xanh, hơn phân nửa thịt thỏ còn dư lại, có thể đợi đến ngày mai hâm nóng lên ăn tiếp.

Ăn uống no đủ, cuối cùng Sư Vô Cữu cũng coi có lại sức, cái đầu nhỏ cũng bắt đầu nghĩ kĩ lại.

Đột nhiên thằng bé ngẩng đầu, véo mạnh một cái.

“Ui da, đau quá.”

Sư Vô Cữu xoa xoa mặt mình, hối hận vừa nãy ra tay quá nặng.

“Thật sự không phải nằm mơ?” Sư Vô Cữu chớp chớp cặp mắt to trong veo như nước của mình, nhìn xung quanh căn nhà một lần, phát hiện không có một bóng người.

“Mẹ nói thật, thật sự sẽ có nàng tiên ốc đến giúp mình!” Hai mắt Sư Vô Cữu sáng lên, vô cùng vui sướng nói.

Đã suy yếu đến mức không thể duy trì hình người, không thể không hóa thành một cục núp dưới gầm giường, Chu Trường Dung nghe nó nói thế, tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh.

Hắn nên để thằng nhóc quỷ xứ này chết luôn cho rồi!

Tác giả có lời muốn nói:  Hì hì, nếu mọi người không hiểu mối quan hệ trong này lắm thì để tui sắp xếp lại cho mọi người nhe.

Chu Trường Dung = Người sống trở thành người chết.

Sư Vô Cữu = Yêu tộc trở thành trẻ em nhân tộc.

Hoan Hỉ quỷ mẫu = Tiểu Hoan, nữ biến thành nam.

Thương Hải nữ quân = Đại Hải, nữ biến thành nam.

Thái Sơn phủ quân = Thái Sơn đại thần, nam biến thành nữ.

Ngọc Sương = Yêu tộc trở thành nhân tộc, nam biến thành nữ.

Hứa Ngạo và Khô Diệp = Người già cô đơn lẻ loi Hứa lão đầu và Diệp lão đầu.

Tịch Chu và Lý thành chủ = Thợ săn ngốc bạch ngọt không thể sinh và thợ săn mưu mô gánh vác gia đình nhiều người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK