Chương 32:
Hiển nhiên Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đáp ứng không chút do dự.
Xem ra người Phong gia rất sốt ruột, ngay lập tức dẫn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đến chỗ nữ quỷ tu kia, hy vọng có thể tăng nhanh tốc độ, tốt nhất có thể ổn định trận pháp trong vòng năm ngày.
"Có thể rút ngắn thời gian lại hay không, ta cũng phải xem coi hai người này trước một chút chứ?" Nữ quỷ tu nhìn thấy hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lại gần, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, giống như chưa từng đấu với Chu Trường Dung lần nào.
Không nhắc đến cái khác, tâm thái nữ quỷ tu này rất vững.
Một thân một mình đến Phong gia, rất tự tin.
"Vậy..."
"Người sống ở đây, nhiễu loạn ta khắc trận pháp." Nữ quỷ tu nhẹ nhàng liếc người Phong gia một cái, "Ba ngày sau ngươi đến đây, lúc đó tự ngươi có câu trả lời."
Người Phong gia có chút chần chờ nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vài lần, thấy bọn Chu Trường Dung không lên tiếng, cũng không biết rốt cuộc đây là kiểu thói quen gì.
"Có cần ta mời các ngươi ra ngoài?" Nữ quỷ tu hỏi ngược lại.
"Được rồi, tại hạ không quấy rầy ba vị trưởng lão nữa." Người Phong gia thức thời ra ngoài, để lại khoảng riêng cho mấy người Chu Trường Dung.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu bình thản ung dung tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong đó có Sư Vô Cữu hoàn toàn ngồi một bên xem kịch vui, không có ý định tham gia vào cuộc đối thoại giữa Chu Trường Dung và nữ quỷ tu.
Hắn có thể đi với Chu Trường Dung tới đây ngồi đã là rất nể tình rồi. Vả lại, chỉ là âm mưu tầm thường, như trò đùa trẻ con có gì đáng quan tâm chứ?
"Chuyện cô muốn ta điều tra, tại hạ đúng là đã tra ra được một chút." Chu Trường Dung thấy xung quanh không còn người, nói trước, "Nhưng mà bởi vì thời gian có hạn, ta còn là người bên ngoài đến, thông tin có được không nhiều. Chỉ biết người người Phong gia nhốt lại, là hồn phách một nữ nhân người phàm. Sở dĩ mời quỷ tu chúng ta đến làm trưởng lão, là vì muốn tìm tung tích Điểm Phong Quyết từ miệng nữ nhân này. Nếu còn chỗ thiếu xót, kính xin cô đây chỉ rõ hơn."
Nữ quỷ tu hơi nhíu mày, ngược lại có mấy phần kinh ngạc, "Tốc độ Chu đạo hữu đúng là rất nhanh, chỉ mới một ngày ngắn ngủi, đã tra ra được nhiều như vậy? Ta tự hỏi tại sao người Phong gia lại đột nhiên cuống lên như vậy, xem ra là bởi vì Chu đạo hữu."
Tu vi đối phương không chỉ cao siêu, mà tâm kế cũng không tầm thường, ngược lại có thể xem xét. Cô một thân một mình đến Phong gia, đúng là có rất nhiều chuyện muốn mà không thể làm.
"Dễ thôi, cũng chỉ là một thủ đoạn nhỏ."
"Ngươi muốn biết cái gì?" Nữ quỷ tu cuối cùng cũng có chút tin tưởng Chu Trường Dung. Nếu đối phương thật sự là người Phong gia phái tới, thì sẽ không đánh rắn động cỏ đến mức này. Mà nếu người Phong gia cần Chu Trường Dung tới thăm dò cô, có thể thấy lòng hoài nghi đối với cô rất sâu, sẽ không để Chu Trường Dung lại đây cùng khắc trận pháp.
"Vẫn là vấn đề cũ, cô và Phong Tiểu Lâu gia chủ Phong gia, có quan hệ như thế nào?" Tuy trong lòng Chu Trường Dung đã có một số suy đoán, nhưng có thể hỏi thẳng chính chủ thay vì suy đoán thì càng tốt hơn nhiều.
"Nó là em trai ta." Nữ quỷ tu cũng không bất ngờ với câu hỏi của Chu Trường Dung, cô tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt cực kỳ giống Phong Tiểu Lâu, "Ta tên Phong Tế Tế. Chắc chắn Chu đạo hữu đã từng nghe kể lại chuyện xưa của Phong Tiểu Lâu, sau khi thế hệ tuổi trẻ Phong gia bị tàn sát gần hết, nó mới vực dậy."
Điều này vô cùng khớp với suy đoán của Chu Trường Dung.
Hai người bọn họ giống nhau như vậy, chắc chắn có quan hệ máu mủ. Với tuổi tác hai người bọn họ, không phải anh chị em, thì chính là con cháu.
Nhưng đối phương là quỷ tu, khả năng người cùng thế hệ cao hơn.
"Là Phong Tiểu Lâu ra tay?" Chu Trường Dung không khỏi suy đoán hỏi.
"Nó không ra tay, mà chỉ mở một mắt nhắm một mắt nhìn mà thôi." Biểu tình Phong Tế Tế vô cùng bình tĩnh, lúc trước dù cô có phẫn nộ và không cam lòng như thế nào, thì qua bao năm tháng cũng đã sớm biến mất gần như không còn.
Chỉ là đứng trước mặt người lạ nói ra chuyện trong nhà, trong lòng vẫn có mấy phần mất tự nhiên. Chuyện xấu trong nhà không nói ra ngoài, nhưng chuyện hai chị em bọn họ tranh chấp, đã không thể nào tránh khỏi.
"Cha bọn ta có rất nhiều thê thiếp, bởi vậy bọn ta cũng có rất nhiều anh chị em. Ta và Tiểu Lâu, không phải cùng một mẹ, nhưng bởi vì lúc hai bọn ta sinh ra gần nhau, nên được đặt tên cùng nhau. Độc ỷ nguy lâu phong tế tế, lúc đó cha dựa theo câu thơ này, trực tiếp đặt tên cho bọn ta. Bởi vậy từ khi còn bé, tình cảm giữa ta và nó đã rất tốt."
[Độc ỷ nguy lâu phong tế tế: nghĩa là một mình tựa lầu cao, gió thổi nhẹ nhẹ.]
Tuổi tác chị em xấp xỉ, lại ở gần nhau, tình cảm không tốt cũng khó. Phong Tế Tế luôn nghĩ Phong Tiểu Lâu là một em trai rất tốt.
Phong Tiểu Lâu thích vui chơi, yêu hưởng thụ, không thích gánh vác trách nhiệm trong nhà, nên bọn họ cứ làm anh em một nhà là tốt rồi. Chuyện này cũng không tính là gì, Phong Tế Tế bằng bằng xem nó là em trai, cũng không so sánh một chút khổ cực hơn thua.
Vì vậy lúc trước gia tộc muốn làm thông gia với Lôi gia, Phong Tế Tế chỉ chần chờ một chút rồi đáp ứng.
Cuộc sống Phong gia gian khổ, cô làm con gái Phong gia, hiển nhiên phải tận sức khi gia tộc cần. Hơn nữa, cô không có người trong lòng, lấy ai cũng không quan trọng.
Dù Phong Tế Tế đối với đối tượng thông gia của mình không có cảm giác gì, nhưng kết hôn đối với người con gái mà nói, chính là chuyện trọng đại suốt đời.
Cô mặc áo cưới lộng lẫy, tâm lý đã chuẩn bị xong, nghĩ làm sao có thể cải thiện quan hệ hai nhà, nghĩ phải cư xử với đạo lữ tương lai của mình như thế nào, đêm trước ngày xuất giá, thậm chí cô còn không thể ngủ. Cô nghĩ nhiều như vậy, cũng không thể nghĩ tới, vốn dĩ là tiệc cưới thông gia tốt đẹp giữa hai nhà, lại biến thành địa ngục trần gian của Phong gia.
Tất cả anh chị em đến chúc mừng Phong Tế Tế, ngoại trừ Phong Tiểu Lâu, không một ai may mắn sống sót.
Mãi đến khi cô trở thành quỷ tu rất lâu, ký ức về ngày đó vẫn cứ thỉnh thoảng xuất hiện trong ác mộng của cô.
Cô nhìn thấy anh em của mình, chị em của mình, ở ngay trước mặt cô bị gϊếŧ từng người từng người một, đạo lữ trên danh nghĩa của cô, thậm chí nhìn cũng không thèm, tay cầm pháp bảo, tấn công về phía cô.
Màu máu tươi hòa với sắc đỏ áo cưới, rốt cuộc cô cũng không phân biệt nổi đâu là màu nào? Chỉ cảm thấy từng hồi đau đớn, rồi rơi vào cơn mê man.
Cô chết cũng không được oanh liệt.
"Trước khi chết, ta thật sự rất vui vì Tiểu Lâu có thể trốn thoát." Trên mặt Phong Tế Tế hiện lên vẻ xót xa nhàn nhạt, "Thi thể của ta bị ném xuống sông, chẳng biết trôi nổi trong bao lâu, ta cũng không biết được sư phụ cứu lúc nào, rồi cứ thế trở thành quỷ tu. Chỉ là khi ta bắt đầu tu luyện khôi phục trí nhớ trước đây, thi thể ta đã hóa thành bạch cốt, mà Phong Tiểu Lâu, cũng đã trở thành gia chủ Phong gia."
Đây vốn dĩ là một chuyện tốt.
Cô trở thành quỷ tu có được cuộc sống mới, em trai cũng đã báo thù rửa hận thành công, đợi đến khi chị em gặp lại, chính là một cảnh gia đình đoàn tụ vui vẻ.
Đáng tiếc hình như ông trời ổng không thích xem mấy tiết mục cũ rích như vậy, bởi vậy mới tòi ra thêm mấy tình tiết tréo ngoe.
"Ta là một người luôn muốn làm rõ mọi chuyện. Sau khi ta khôi phục ký ức vẫn cảm thấy rất kỳ quái, hai gia tộc Phong Lôi làm thông gia với nhau, nói kiểu gì cũng là chuyện tốt cho cả hai. Bởi vậy, Phong gia mới không hề phòng bị, nếu Lôi gia động thủ với chúng ta thì nhìn thế nào cũng chỉ được hại nhiều hơn lợi. Hơn nữa, với nhân lực của Phong gia, Lôi gia muốn ra tay với bọn ta cũng tạo thành cho mình không ít thương vong. Ta nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra, vì vậy mới hao hết công sức đi thăm dò, lúc này cũng tra rõ mọi chuyện."
Mà sự thật thường rất tàn khốc.
"Thì ra lúc trước, cha ta muốn để lại một nửa Điểm Phong Quyết cho ta làm của hồi môn." Nét bi thương trên mặt Phong Tế Tế càng ngày càng rõ, cho tới bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận sự thật, "Vào lúc đó, Phong gia vô lực bảo vệ Điểm Phong Quyết, mà chỉ còn một nửa công pháp, cũng không thể trợ giúp được gì cho Phong gia. Vì vậy, hai gia tộc mới đạt thành thỏa thuận, lấy Điểm Phong Quyết làm đồ cưới, hai gia tộc cùng đồng tâm hiệp lực tìm kiếm nửa quyển công pháp còn lại, đợi đến khi nó hoàn chỉnh, hai gia tộc có thể đồng thời tu hành. Dù sao ở Bắc Phong Thành, tu hành Điểm Phong Quyết chính là làm ít hưởng nhiều."
Lôi gia không có công pháp lợi hại như Điểm Phong Quyết, nhưng căn cơ bọn họ vững chắc hơn Phong gia.
Phong gia sáng lập Bắc Phong Thành, chủ yếu là nhờ vào ông tổ Phong gia. Còn Lôi gia, nhân tài xuất hiện lớp lớp, tu sĩ cao cấp nhiều gấp đôi Phong gia.
"Phong Tiểu Lâu không muốn hai gia tộc làm thông gia, càng không muốn để ngươi mang Điểm Phong Quyết đi?" Chu Trường Dung cảm thấy có chỗ không thông, "Chỉ như vậy, gϊếŧ một mình ngươi là được."
Mà tình huống lúc đó là như vầy, thế hệ tuổi trẻ Phong gia gần như đã bị gϊếŧ hết, có thể thấy Lôi gia gϊếŧ người gϊếŧ đến đỏ cả mắt luôn rồi. Trong tình huống đó, nếu Phong Tiểu Lâu là người giật dây cũng không cách nào có thể đảm bảo an nguy cho chính mình. Hơn nữa Chu Trường Dung cũng không cho là vấn đề giữa hai gia tộc chỉ bởi vì một người mà thay đổi.
Những gia tộc trong Tu Chân giới, hầu như đều lấy lợi ích làm mục tiêu hành động.
"Chuyện này đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân." Phong Tế Tế chậm rãi lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu và nghi ngờ, "Nhưng ta vô cùng chắc chắn, lúc trước chuyện Lôi gia muốn động thủ với Phong gia, Tiểu Lâu biết. Nó biết, nhưng nó không nói gì. Sau đó nó lại báo thù Lôi gia, ta thực sự không hiểu nổi. Bây giờ nó mời chào quỷ tu, ta mới nhân cơ hội đến đây, cũng là vì muốn làm rõ sự thật năm đó."
"Vậy hồn phách nữ nhân người phàm kia là sao?" Chu Trường Dung tiếp tục hỏi, "Hồn phách nột người phàm tục, có thể giữ lâu như vậy?"
"Nàng ta không phải nữ nhân người phàm đơn giản, nàng bị phế tu vi, rồi trở thành người phàm, ngược lại, hồn phách nàng so với người phàm mạnh hơn nhiều. Chỉ là thời gian quá lâu, linh hồn nàng cũng dần dần trở nên vô lực, lúc này mới dẫn đến tình trạng có thể hồn phi phách tán bất cứ lúc nào. Ta nói mười ngày mới có thể khắc xong trận pháp, không phải nói láo. Ta đã từng thấy hồn phách cô nương kia một lần, sợ là sau khi dùng trận pháp, nàng sẽ hoàn toàn biến mất." Phong Tế Tế đối với chuyện này cũng rất mơ hồ, "Mà sư phụ ta tính ra, nói không chừng cô nương này có thể giải đáp khúc mắc trong lòng ta, cho nên ta mới đến đây."
"Sư phụ ngươi, hẳn là người trong yêu tộc." Sư Vô Cữu luôn ngồi lặng thinh bên cạnh không nói một lời đột nhiên mở miệng khẳng định, "Con rùa yêu trời sinh kia am hiểu bói toán, chắc chắn lúc trước khi ngươi đi tìm sự thật, cũng được nó trợ giúp không ít. Nó có thể cứu ngươi, đưa mặt nạ cho ngươi, còn có thể chỉ dẫn ngươi tới đây giải đáp khúc mắc, chắc là cũng đã sống gần hai ngàn năm rồi."
Phong Tế Tế vừa nghe Sư Vô Cữu nói, không khác nào con nhím, trong nháy mắt dựng hết lông, ánh mắt nhìn Sư Vô Cữu vô cùng kiêng kỵ và bất an, "Ngươi... Ngươi là kẻ thù của sư phụ ta?"
Vừa rồi chắc chắn cô không hề tiết lộ một chút thông tin nào liên quan đến sư phụ. Thế nhưng đối phương lại có thể nói ra chuyện cô và sư phụ ở cùng nhau, hơn nữa còn có thể suy đoán tuổi tác của sư phụ, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng ngờ.
Không chú ý thì không sao, nhưng chú ý kỹ lại, Phong Tế Tế mới phát hiện mình đã phạm vào một sai lầm lớn.
Lúc trước cô chỉ nhìn sơ qua, không quan sát tỉ mỉ hai sư huynh đệ này, đã cho Chu Trường Dung là chủ sự. Nhưng khi nhìn kỹ, mới phát hiện cái người nhìn như không thích nói chuyện, bộ dáng lười biếng không quan tâm này mới là người sâu không lường được.
"Mùi yêu tộc trên người ngươi nồng nặc như vậy, sao bản tọa có thể không biết?" Sư Vô Cữu bật cười một tiếng, "Còn chuyện kẻ thù? Ta nghĩ sư phụ ngươi còn chưa đủ tư cách này đâu."
Chỉ là một con rùa, tình cờ được hắn nhớ tới mới nhắc đến một chút thôi.
"Sư tiền bối." Chu Trường Dung có chút bất đắc dĩ, lúc trước Sư Vô Cữu còn nói mình không biết thương hương tiếc ngọc, bây giờ phải quăng trả lại câu này cho hắn mới đúng. Nhìn đi, Sư Vô Cữu vừa nói mấy câu, thiếu chút nữa Phong Tế Tế đã muốn vọt thẳng tới đánh nhau với Sư Vô Cữu rồi.
Cuối cùng vất vả lắm mới xua đi được lòng nghi ngờ của Phong Tế Tế, nếu mọi chuyện cứ như vậy mà đổ sông đổ bể, chắc hắn tức tới hộc máu quá.
"Phong cô nương, cô yên tâm, chỉ là trước đây Sư tiền bối có quan hệ với yêu tộc thôi." Chu Trường Dung nhỏ giọng trấn an một câu.
"Các ngươi không phải sư huynh đệ?" Phong Tế Tế cảm thấy bí mật của hai người trước mặt cô đây cũng không ít.
"Mắc cười, bản tọa làm gì có tên sư đệ nào vô dụng như vậy?" Sư Vô Cữu hừ lạnh một tiếng.
Không nói đến việc hắn có sư phụ hay không, nhưng nếu sư phụ hắn mắt mù nhận Chu Trường Dung làm đồ đệ, thì hắn cũng phản bội sư môn đi luôn.
Chu Trường Dung không có gì để nói, chỉ có thể mỉm cười.
Phong Tế Tế phát hiện bầu không khí trên sân hình như có chút không đúng, nhất thời cũng không dám mở miệng, sợ sẽ mang đến ảnh hưởng xấu cho sư phụ.
"Khụ, Phong cô nương, nguyên lý trận pháp cô sử dụng là gì, còn xin chỉ giáo." Chu Trường Dung không thể không tiếp tục câu chuyện, Sư Vô Cữu chỉ đột nhiên hứng thú nói hai câu mà thôi, đừng hi vọng hắn tiếp tục vấn đề.
"Tại hạ chỉ học được công pháp quỷ tu, đối với các phương pháp quỷ tu khác hoàn toàn không biết gì cả. Lúc trước ta không lừa gạt cô nương, ta thật sự tới đây bởi vì nghe nói Phong gia có quỷ tu."
Nhìn dáng vẻ Phong Tế Tế, chắc chắn có hiểu biết đối với các phương pháp quỷ tu khác, thuận lợi trao đổi một chút.
"Ngươi chỉ học được công pháp?" Lần này đến phiên Phong Tế Tế giật mình, "Thằng bé mặc đồ trắng lúc trước là thủ hạ của ngươi, có thể phá trận pháp của ta, chẳng lẽ là thực lực của bản thân nó?"
Chu Trường Dung cười mà không nói, xem như thừa nhận.
Ánh mắt Phong Tế Tế đánh giá Chu Trường Dung ngay lập tức thay đổi.
Công pháp quỷ tu trong tay cô là có từ sư phụ, truyền thừa vô cùng lợi hại, nếu không cô cũng không thể tu hành đến mức độ này trong thời gian ngắn ngủi như vậy? Mà người thanh niên trước mắt này, hình như càng lợi hại hơn. Chỉ học công pháp, đã có thể điều khiển một con quỷ đồng tử lợi hại như vậy, nếu hắn học được các chiêu thức khác, sợ là tương lai không giới hạn.
"Đáng tiếc đạo thống quỷ tu ta một mạch héo tàn, nếu không với bản lĩnh của Chu đạo hữu, đã có thể hào quang rực rỡ." Phong Tế Tế nhịn không được cảm thán. Nàng tu quỷ nhiều năm, sao có thể không biết hoàn cảnh đạo thống khốn khó? Bây giờ nhìn thấy Chu Trường Dung một nhân tài mới xuất hiện như vậy, trong lòng kích động, không khỏi cảm thấy tiếc hận thay hắn.
Đạo thống quỷ tu gần như đoạn tuyệt, những thứ còn lại bây giờ chỉ là nhờ người trước tặng lại. Càng tu hành về sau, thì càng phải tự lực cánh sinh. Điều này đối với tu sĩ, là một chuyện vô cùng khó khăn, đi theo con đường người khác đã đi so với việc tự mình khai sáng một con đường thì càng dễ dàng hơn nhiều.
"Chút nữa ta sẽ khắc trận pháp, nếu ngươi không ghét bỏ, vậy thì ở bên cạnh nhìn xem. Nếu có gì không hiểu, ta nhất định sẽ tận lực giải đáp cho ngươi." Phong Tế Tế vừa nói, vừa nhìn về hướng Sư Vô Cữu, "Chỉ là chuyện của sư phụ ta, còn xin các ngươi giữ bí mật."
Một rùa tiên am hiểu bói toán, đối với Tu Chân giới mà nói chính là sự tồn tại đặc biệt. Lỡ đâu tin tức bị tiết lộ, sợ là sẽ có không ít đại năng đến quấy rối cuộc sống yên tĩnh của sư phụ.
Sư phụ đối với cô đại ân khó báo, sao cô có thể dẫn đến phiền phức cho sư phụ?
"Kệ bọn ngươi." Sư Vô Cữu chỉ là nhàn đến phát chán mà thôi, chứ đâu có rãnh mà quan tâm một con rùa yêu nhỏ bé sống ở đâu chứ? Càng không cần phải nói đến chuyện người địa vị cao mà lại đầu hàng tự hạ thấp mình đi tìm mấy tên địa vị thấp.
"Phong cô nương cứ yên tâm." Chu Trường Dung cười nói, "Công lao dạy bảo của Phong cô nương hôm nay, tại hạ nhất định sẽ hồi đáp."
"Không cần hồi đáp, quỷ tu vốn dĩ nên trợ giúp lẫn nhau mới phải." Phong Tế Tế lắc đầu một cái, "Chỉ là thời gian có hạn, cũng không biết ngươi có thể học được bao nhiêu."
"Tại hạ nhất định sẽ tận lực."
Kết quả sau khi tận lực của Chu Trường Dung, chính là trong vòng mười ngày không chỉ học xong trận pháp quỷ tu, mà còn học hết hơn trăm loại bùa chú điều khiển quỷ hồn.
Lúc mới bắt đầu Phong Tế Tế cảm thấy không thể tin được, càng về sau càng chết lặng, cũng chỉ là bỏ ra thời gian ngắn ngủi mười ngày mà thôi.
Người như Chu Trường Dung từ khi sinh ra hình như chỉ để làm cho người ta tức chết.
Bắt đầu từ ngày thứ năm, hắn đã học một biết mười, một thông bách thông, không chỉ học xong bí quyết trận pháp của quỷ tu, mà còn giúp Phong Tế Tế sửa đổi khắc lục trận pháp một chút, tăng nhanh tốc độ hoàn thành trận pháp.
[một thông bách thông: có nghĩa là nếu thông suốt được một điểm trọng yếu thì những điều khác tự nhiên cũng sẽ hiểu rõ.]
Vốn dĩ ban đầu phải cần mười ngày mới có thể hoàn thành trận pháp, bây giờ chỉ mới năm ngày đã hoàn thành.
Đến ngày thứ sáu Chu Trường Dung chủ động yêu cầu Phong Tế Tế dạy vẽ bùa, cô vẽ một lá, Chu Trường Dung cũng mô phỏng vẽ theo một lá.
Vẽ nhiều nhất ba lần, Chu Trường Dung đã có thể vẽ ra một lá bùa chú hoàn chỉnh.
Phong Tế Tế không nhịn được bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Sư phụ thường khen cô là một hạt giống quỷ tu tốt, sau này nhất định có thể phi thăng dưới thân phận quỷ tu, chờ đến khi mở được khúc mắc trong lòng, đợi cô chính là con đường dẫn đến cõi trời.
Nhưng bây giờ, cô mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Nếu như nói cô vì quỷ tu mà sinh, thì Chu Trường Dung chính là vì truyền thừa đạo thống quỷ tu mà sinh.
Đối với việc mình học hành nhanh chóng, Chu Trường Dung cũng có thể hiểu.
Phong Tế Tế không nhịn được hỏi ra miệng, Chu Trường Dung được cô hỗ trợ, tự nhiên cũng sẽ biết gì nói đó không giấu một chữ.
"Nói cho cùng, hồn phách sinh linh chỉ chia thành ba hồn bảy vía mà thôi, dù quỷ tu có biến hóa trận pháp, bùa chú, đan dược như thế nào, thì cuối cùng đều dùng chúng để tác động lên hồn phách. Ba hồn là thai quang, u tinh, sảng linh, gọi là ba hồn Thiên Địa Mệnh, bảy phách thì lại là thiên trùng, linh tuệ, khí, lực, trung khu, tinh, anh. Hồn là âm, phách là dương, mỗi người có mỗi khu vực khác nhau."
Chu Trường Dung từ từ nói.
Lúc đầu nói vẫn là lý thuyết chính thống, nhưng càng về sau phong cách càng đột biến, cuối cùng Phong Tế Tế phát hiện mình nghe không hiểu.
"Nếu chúng ta biến nó thành một phương trình, ba hồn là trục x, bảy phách là trục y, áp dụng đẳng thức để giải, hoặc là đưa nó thành một sơ đồ, sẽ phát hiện dù những thứ này có biến đổi như thế nào, thì nòng cốt của nó vẫn là một đường cong không đổi..."
"Bùa chú thì càng đơn giản hơn, chỉ cần tách chúng nó thành những điểm và đường khác nhau, sẽ phát hiện hoa văn vẽ trên nó thật ra cũng theo một quy luật nhất định..."
Chu Trường Dung nói rất nhiều rất nhiệt tình, còn minh họa thực tế những lời hắn nói cho bọn họ xem.
Phong Tế Tế: ...
Sư Vô Cữu: ...
Mấy lời Chu Trường Dung nói, đã thành công làm cho quỷ tu tự tin tinh thông mọi thứ Phong Tế Tế rơi vào mê man.
Những trận pháp và bùa chú cô học, từ trước đến giờ đều là học từng cái từng cái một, khi nào hiểu rõ cái này triệt để rồi mới bắt tay vào học cái khác. Nhưng Chu Trường Dung lại một hơi học hết toàn bộ, từ đó tìm ra một số quy luật, rồi dựa vào đó bắt đầu suy nghĩ theo hướng ngược lại.
Chu Trường Dung thân là kỳ Đại Thừa, thần thức cường đại cỡ nào? Nó gần như có thể so với một cái máy tính siêu cấp hiện đại bây giờ, giải một bài toán khó đối với hắn mà nói, cùng lắm chỉ trong một cái nháy mắt, không tính là khó.
Hơn nữa, Độ Vong Kinh hắn chủ tu chủ yếu chú trọng hồn phách, có công pháp làm nền tảng, rồi học những thứ khác, dĩ nhiên sẽ càng nhanh hơn.
"Đây chỉ là một bài toán đến đứa con nít còn làm được mà." Chu Trường Dung thấy vẻ mặt ngu ngơ không hiểu của hai người kia, hiếm có sinh ra cảm giác cô đơn lẻ bóng, "Được rồi, phương thức tư duy được hình thành là do hoàn cảnh quyết định. Ở Tu Chân giới này, rất khó có được tư duy logic bình thường."
Bởi vì ở Tu Chân giới, người người đều dùng tư duy cảm tính. Tu chân chú ý giác ngộ, còn giác ngộ thế nào, giác ngộ cái gì, xưa nay không nói.
Hoàn cảnh quyết định tư duy. Sau khi Chu Trường Dung tới thế giới này, cũng tốn không ít thời gian, mới thành công điều chỉnh bản thân tiếp thu quan niệm của thế giới này.
Ở thế giới tu chân bất kì lúc nào, bất cứ ở đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng này so với thế giới pháp trị hiện đại mà nói thực sự kém quá xa. Nếu không thích ứng được, chắc là trong nửa năm từ khi Chu Trường Dung đến thế giới này cũng đã chết rất nhiều lần.
"Vị tiền bối này, ngài nghe hiểu không?" Phong Tế Tế thực sự không nói lên lời, chỉ có thể nhìn về phía Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu nhìn Phong Tế Tế và Chu Trường Dung, đột nhiên bô bô nói một câu thật dài.
Cả hai người Phong Tế Tế và Chu Trường Dung đều nghe không hiểu.
Sư Vô Cữu lại nói nhiều hơn nữa.
Chu Trường Dung suy nghĩ ra chút ý đồ, khóe miệng hơi cong lên.
"Đây là ngôn ngữ yêu tộc, ngươi cũng là yêu tộc?" Lần này Phong Tế Tế hiểu được một chút. Tuy rằng không hiểu hết, nhưng cô nghe có chút quen tai, hình như trước đây sư phụ cũng từng nói vài câu. Nhưng sư phụ nói ngôn ngữ yêu tộc không nhiều, chỉ tình cờ nói qua một chút mà thôi.
"... Các ngươi nghe không hiểu ngôn ngữ yêu tộc, vậy thứ của nhân tộc các ngươi, liên quan gì tới ta?" Sư Vô Cữu không trả lời câu hỏi của Phong Tế Tế, ngược lại dõng dạc cây ngay không sợ chết đứng nói, "Cho nên cái vấn đề ngu xuẩn này, đừng hỏi ta nữa."
Dinyin: đm anh Chu, anh đang xuyên không đó, phương trình đồ thị đẳng thức gì đó tổ tiên người ta cũng không hiểu đâu, má cười ẻ =)))
Danh Sách Chương: