Mục lục
Hán tử trên núi sủng thê: không gian nông nữ điền mật mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phương Nhi." Hạng Tử Nhuận căng thẳng nắm lấy tay của nàng: "Không phải nàng muốn hoà ly với ta chứ?”

Nương tử hắn luôn làm ra chút chuyện ngoài dự đoán, nàng có suy nghĩ kinh thế hãi tục như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng lần này hắn trở về không phải để hòa ly với nàng.

Tô Khả Phương nhìn thoáng qua hắn, nhàn nhạt hỏi vặn lại: "Huynh hi vọng ta sẽ hòa ly?"

"Nói bậy, ta muốn cùng nàng sống hết đời." Hạng Tử Nhuận vội phản bác, thuận thế ôm lấy thắt lưng của nàng.

"Chết đi!" Tô Khả Phương dùng sức đẩy bàn tay to của hắn ra, lạnh mặt nhắc nhở hắn: "Ta còn chưa tha thứ cho huynh đâu!"

Tên này cứ cho hắn một chút màu sắc, hắn liền mở phường nhuộm, hắn thật sự cho rằng việc này dễ dàng bỏ qua như vậy sao?

“Nương tử...”

"Câm miệng!" Tô Khả Phương nổi giận đùng đùng ngắt lời hắn, tức đến thái dương đau âm ỷ, người này cứ mở miệng một tiếng nương tử ngậm miệng một tiếng nương tử, không biết xấu hổ.

Tô Khả Phương không chịu thừa nhận, mỗi lần hắn gọi “Nương tử”, lòng mình sẽ mềm đi một phần, nên nàng không muốn nghe hai chữ này.

Tô Khả Phương về Phó Gia thu dọn mấy bộ quần áo rồi trở về nhà ngoại, Diêu Thị khuyên thế nào cũng không được, chỉ có thể đứng một bên thở dài, mà Phó Nhậm Phi thấy hai phu thê trở mặt thì rất vui vẻ.

"Đại ca, Tô Thị tính tình lớn như vậy, hưu luôn cũng được!" Phó Nhậm Phi bỏ đá xuống giếng.

Nghe vậy, Hạng Tử Nhuận nhăn mày: "Phi Nhi, việc này do ta làm sai trước, không được trách đại tẩu đệ, về sau ta không muốn tiếp tục nghe những lời tương tự như vậy.”

Hạng Tử Nhuận cứng rắn không cho phản bác nói xong cũng ra ngoài

Phó Nhậm Phi thống hận nắm chặt quả đấm, tại sao chưa gì đại ca đã bắt đầu thiên vị Tô Khả Phương rồi, nếu thật sự sống chung, thì còn đến đâu nữa.

Hắn ta không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy phát sinh!

Chờ Lư Thị và mọi người nhà ngoại nghe Tô Khả Phương muốn về nhà ngoại ở vài ngày, tất cả đều lấy làm kinh hãi.

"Phương Nhi, có phải con với bà bà con xào xáo không?” Lư Thị lo lắng hỏi.

Nếu không sống cùng thôn, nào có đạo lý về nhà ngoại ở?

"Nương, con và bà bà không xào xáo." Tô Khả Phương nghĩ tới chuyện Hạng Tử Nhuận trở về sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến cửa, ngừng một chút, mới thấp giọng nói: "Phó Thần Hoằng quay trở lại."

"Con nói cái gì? Phó Thần Hoằnh quay trở lại?" Lư Thị vừa mừng vừa sợ hỏi.

Thấy Tô Khả Phương gật đầu, Tô Khả Bân nghiêm mặt hỏi: "Là Phó Thần Hoằng không đối xử tốt với muội, nên muội mới trở về?"

Mấy người Tô Bằng nghe lời này cũng nhìn về phía Tô Khả Phương, nếu thật sự như vậy, Phó Thần Hoằng đúng là không phải người!

"Ca, không phải như ca ca nghĩ đâu, là tự muội muốn trở về." Tô Khả Phương theo bản năng nói đỡ thay Hạng Tử Nhuận.

Nàng vừa mới nói xong, mấy người Tô Bằng nhẹ nhàng thở ra.

"Cha xấp nhỏ, cô gia nhà chúng ta quay trở lại, chúng ta không phải nên đi xem thử một chút sao?" Đến lúc này, lòng Lư Thị không có oán khí gì, bà chỉ mong nữ nhi và nữ tế về sau có thể sống những ngày hạnh phúc.

"Cha, nương, vẫn chờ xem thế nào đã." Tô Khả Bân mở miệng nói.

Tô Khả Bân cho rằng nếu Phó Thần Hoằng thật sự có lòng, hắn nhất định sẽ qua đây đón muội muội về, nếu như muội muội chịu về với hắn, vậy người làm ca ca này không có lời nào để nói.

Nhưng nếu Phó Thần Hoằng không biết quý trọng, bất luận thế nào Tô Khả Bân cũng không thể để muội muội chịu tội!

Nghe lời nhi tử, Tô Bằng trầm ngâm một lúc sau cũng nói: "Bân Nhi nói đúng, trước hết cứ để cho hai người trẻ tuổi tỉnh táo một chút đã."

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Khả Phương đang ngủ thật ngon thì nghe thấy Giả Thị gõ cửa, nàng vội khoác áo rời giường mở cửa: "Đại tẩu, có chuyện gì mà vội vã như vậy?"

"Phương Nhi, muội mau đến sảnh phòng khuyên nhủ nam nhân của muội đi." Lòng Giả Thị nóng như lửa đốt nói vội.

Vẻ mặt Tô Khả Phương mờ mịt, hồi lâu mới phản ứng: "Đại tẩu, tẩu nói Phó Thần Hoằng à? Làm sao vậy?”

"Trời đang rất lạnh, hắn đang đội gai tới nhận tội với cha nương." Giả Thị vừa nói vừa lôi kéo Tô Khả Phương ra ngoài.

Bọn họ thật vất vả mới chờ lão đại Phó Gia trở về, đừng có mà chưa vượt qua cuộc sống tốt đẹp đã lưu lại mầm bệnh.

Tô Khả Phương nhếch miệng, thầm nói: "Nên!"

Khi đang nói chuyện, Tô Khả Phương đã bị Giả Thị kéo vào sảnh phòng.

Vừa vào sảnh phòng, Tô Khả Phương liền thấy Hạng Tử Nhuận chỉ mặc áo lót cõng mấy cành mận gai, cơ thể thẳng tắp quỳ trước mặt cha nương mình.

Nghe tiếng bước chân, Hạng Tử Nhuận quay đầu về phía nàng mỉm cười, nụ cười này, như trấn an, lại như nịnh nọt, Tô Khả Phương mím môi chuyển mắt đi nơi khác.

Tên này cho rằng trình diễn khổ nhục kế có thể khiến nàng mềm lòng?

Tưởng bở hơi bị đẹp!

"Đứa nhỏ này, đã nói tha thứ cho con rồi, con mau đứng dậy mặc quần áo vào đi." Lư Thị thấy Phó Thần Hoằng vẫn luôn quỳ không chịu đứng lên, đau lòng muốn tiến lên phía trước dìu hắn.

Sắp năm hết tết đến, nếu cảm lạnh sẽ không tốt.

Nhưng thái độ Hạng Tử Nhuận rất kiên quyết: "Cha, nương, con thẹn với hai người, càng xin lỗi Phương Nhi, nếu hai người không quất con vài roi, con sẽ không đứng dậy."

Tô Khả Bân nhìn muội muội mình, lại nhìn Phó Thần Hoằng, nhàn nhạt mở miệng nói: "Cha, đã như vậy, con liền thay cha quất hắn hai roi.”

"Cha xấp nhỏ..."

Lời Tô Khả Bân vừa ra khỏi miệng, mặt Giả Thị biến sắc, muốn ngăn cản, lại bị ánh mắt của Tô Khả Bân ngăn lại.

Hai roi không đủ để đền bù nhưng lời nói lạnh nhạt và khổ sở Phương Nhi phải chịu trong khoảng thời gian này, nhưng Phó Thần Hoằng có thành ý này, lòng Tô Khả Bân thoải mái hơn nhiều. Quan trọng nhất là từ ánh mắt muội muội nhìn Phó Thần Hoằng, Tô Khả Bân thấy chút gì đó, nên người làm ca ca này chỉ thay muội muội xả giận, chứ không phải thật sự có ý định đánh Phó Thần Hoằng bị thương.

"Bân Nhi, ý tứ, ý tứ là tốt rồi, đừng đả thương cô gia." Lư Thị gặp nhi tử thật sự muốn động thủ, vội vàng nhắc nhở.

Tô Khả Bân không dấu vết liếc muội muội, thấy nàng mím chặt môi, không có ý lên tiếng, liền vung cành mận gai lên quất cho Hạng Tử Nhuận một roi.

Trên cành mận gai có gai, một roi này vụt xuống, phía sau lưng áo lót của Hạng Tử Nhuận nhanh chóng chảy ra giọt máu tinh mịn, Tô Bằng và mọi người thở một hơi lãnh khí.

Tô Khả Phương cũng nghẹn ngào kêu lên: "Ca —— "

Nàng cho rằng ca ca chỉ có ý dạy dỗ Hạng Tử Nhuận một chút, không ngờ ca ca lại dùng hết toàn lực.

"Ca mới vừa nói rồi, hai roi, còn thiếu một roi." Tô Khả Bân nhìn muội muội, lại cố ý hỏi Phó Thần Hoằng: "Muội phu, còn chịu được chứ?"

"Không sao, tới đi." Mặt Hạng Tử Nhuận không biến sắc mỉm cười, cái này với hắn mà nói căn bản không tính là tổn thương.

Ngay lúc Tô Khả Bân vung lên roi thứ hai, ngoài cửa vang lên giọng Đàm Trọng An: "Khả Bân đại ca —— "

"Là Trọng An!"

Việc xấu trong nhà không để lộ ra ngoài, vừa nãy Lư Thị và Giả Thị lo lắng chuyện trong nhà bị người ngoài nhìn thấy, nên chốt cửa sân lại. Giờ Lư Thị và Giả Thị nghe được giọng Đàm Trọng An, đều cảm thấy Đàm Trọng An đến quá đúng lúc.

"Còn thiếu một roi!" Hạng Tử Nhuận thấy Tô Khả Bân chần chờ, lên tiếng nhắc nhở.

Đây là hắn nên chịu, không cần người khác thay hắn giải vây.

Tô Khả Bân phát hiện sau khi Phó Thần Hoằng nghe thấy tên Đàm Trọng An cảm xúc có biến hóa, ngẫm nghĩ, cuối cùng một roi vẫn rơi trên lưng hắn, chẳng qua so roi thứ nhất nhẹ hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK