Cây trinh nam này là do hắn phát hiện mấy tháng trước, bởi vì nó là cây gỗ khó gặp nên hắn mới ghi lại vị trí. Hôm nay hắn đến thẳng chỗ cây trinh nam, mà không chú ý nơi khác.
Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, trầm ngâm một chút, rồi nói: "Nếu nàng muốn tìm vật liệu gỗ, ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi tìm thử.”
Nhưng loại vật liệu gỗ trân quý kiểu này hắn đề nghị không chặt cả cây, chỉ lấy cành, như vậy mới có thể tuần hoàn sử dụng.
"Được, được, được!" Vừa nghe đến tìm vật liệu gỗ, cả khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương đều phát sáng.
Vì phải điêu khắc đồ chơi gấp, cơm tối xong xuôi Tô Khả Phương liền đến phòng điêu khắc. Hạng Tử Nhuận cũng vào thư phòng, trên bàn đặt bản miêu tả kiến trúc. Đây là một vụ giao dịch khác của hắn và Liễu Trường Phong.
Bởi vì thư phòng và phòng điêu khắc ngăn cách với nhau bằng một bức bình phong gỗ, nên chỉ cần ngẩng đầu Hạng Tử Nhuận liền có thể nhìn thấy Tô Khả Phương thần sắc chuyên chú đang cúi đầu điêu khắc bên kia.
Không biết lần thứ bao nhiêu ngẩng đầu, hắn phát hiện nàng vậy mà đã dựa vào thành ghế ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hạng Tử Nhuận đặt bút xuống, đi sang phòng điêu khắc. Nhìn Tô Khả Phương một tay cầm dao khắc, tay kia còn cầm món đồ chơi chưa hoàn thành, thì bất đắc dĩ mỉm cười, đưa tay cầm lấy món đồ chơi trong tay nàng.
Hạng Tử Nhuận định đặt món đồ chơi mới hoàn thành một nửa lên bàn, ngay lúc buông xuống, ánh mắt hắn chợt loé, lại cầm lên.
Thật ra đây là một món đồ chơi đơn giản loại khối lập phương ma pháp (rubik), Hạng Tử Nhuận cầm trên tay chơi thử một chút. Đột nhiên cười không ra tiếng, đặt đồ chơi xuống rồi nằm rạp người xuống hôn nữ nhân đang ngủ say.
Hắn ngồi cả buổi tối phân vân nghĩ kết cấu cơ quan, cuối cùng lại từ món đồ chơi chưa hoàn thành của nàng tìm thấy linh cảm. Hắn bỗng thấy nương tử nhà mình thật sự đáng yêu không chịu nổi, khiến người ta không yêu thương không được.
"Ừm...” Tô Khả Phương ngủ mơ mơ màng màng, vùng vẫy một lúc cũng cảm giác được vòng ôm quen thuộc. Không mở mắt ra mà bắt đầu đáp lại hắn.
Nụ hôn này của Hạng Tử Nhuận rất nhẹ nhàng. Sau khi buông nàng ra thấy nàng biếng nhác làm ổ trong lòng mình, không nhịn được khẽ bật cười, ôn nhu nói: “Vậy về phòng ngủ nhé.”
Nàng hơi mở mắt ra "Ừ" một tiếng, rồi ngủ tiếp.
Hạng Tử Nhuận mỉm cười lắc đầu, bế nàng về phòng ngủ. Sau đó hắn quay lại thư phòng bắt đầu tiếp tục vẽ.
Ngày thứ hai lúc Tô Khả Phương ngủ dậy, Hạng Tử Nhuận đã nấu xong cháo gan heo thịt nạc, vừa vào thư phòng vẽ tiếp.
Nhìn bát cháo gan heo thịt nạc trên bàn, Tô Khả Phương không tự giác cong khóe môi.
Có tướng công hiểu y thuật thật tốt!
Ăn điểm tâm xong, Hạng Tử Nhuận bê một nồi canh gà bỏ vào xe ngựa, đánh xe ngựa đi về hướng ngoại ô.
Hạng Tử Nhuận trực tiếp đánh xe ngựa tới giữa sườn núi, từ đây xe ngựa không thể đi tiếp, hai người chỉ có thể đi bộ lên núi.
"Nàng đi được không?" Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, không yên tâm hỏi.
Hắn biết nữ nhân tới kỳ kinh nguyệt rất phiền toái, thể lực kém hơn so với bình thường rất nhiều.
"Có thể." Mấy tháng nay cơ thể nàng rõ ràng rắn chắc hơn không ít, lúc tới kỳ kinh nguyệt ngoại trừ hơi dễ mệt, thì không có gì khác biệt mấy so với bình thường.
Nhưng Hạng Tử Nhuận cẩn thận như vậy vẫn khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Thích một người không phải là cần hắn bỏ ra bao nhiêu vì ngươi, mà chỉ cần ở thời điểm ngươi cần một cái ôm, một lời thăm hỏi ân cần, hắn sẽ ở bên như vậy là đủ lắm rồi.
"Vậy đi thôi." Hạng Tử Nhuận nắm lấy tay của Tô Khả Phương, dắt nàng lên núi.
Ngọn núi ở ngoại ô huyện thành cao và dốc hơn núi ở thôn Phong Quả nhiều. Hạng Tự Nhuận lo lắng cơ thể nàng không khoẻ, cố ý thả chậm bước chân. Lúc đến chỗ cây trinh nam trời đã sang trưa.
Nhìn cây trinh nam đường kính thô khoảng 200 cm, Tô Khả Phương vừa mừng vừa sợ, xông lên phía trước duỗi tay vuốt ve thân cây, sợ hãi than: "Gốc cây trinh nam này ít nhất cũng mấy chục năm tuổi?”
“Vì mấy chục năm tuổi, nên ta mới không chặt cả cây đem về.” Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, cười nói.
“May mà huynh không chặt cả cây, nếu không sẽ tận diệt mọi vật.” Tuy nàng hận không thể lột sạch cả cái cây vác về, nhưng mà so với điều đó nàng càng không nhẫn tâm phá huỷ một gốc trân quý mấy chục năm tuổi.
Đột nhiên, mắt Tô Khả Phương sáng rực lên.
Thật ra nàng có thể chuyển cây trinh nam này vào đỉnh núi trong không gian!
Tô Khả Phương liếc thoáng qua nam nhân bên cạnh, cân nhắc xem nên thế nào để chuyển cây trinh nam này vào không gian của mình mà không bị Hạng Tử Nhuận phát hiện!
"Hạng Tử Nhuận, hôm qua huynh mới chặt mấy cành cây khô, nếu chặt nữa sẽ làm thương tổn đến thân cây. Chúng ta hãy đến chỗ khác đi dạo thôi.” Tô Khả Phương suy tư một lúc, rồi nói.
Thấy nàng có cùng suy nghĩ với mình, Hạng Tử Nhuận mỉm cười vui vẻ, dẫn nàng đi về hướng khác.
Tô Khả Phương cẩn thận ghi nhớ rõ phương hướng. Lúc hai người đi khoảng ba bốn trăm mét, vòng qua không ít cây đại thụ tươi tốt. Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy cây trinh nam đâu nữa, nàng dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn Hạng Tử Nhuận nhỏ giọng nói: “Ta... Ta muốn đi vệ sinh.”
Mắt Hạng Tử Nhuận nhìn quanh bốn phía, rồi nói: "Vậy nàng đi ngay ở chỗ này đi.”
Nói xong hắn quay lưng về phía nàng.
Hả?
Tô Khả Phương ngây người, không ngờ hắn không ngại gì cả, kêu nàng trực tiếp giải quyết.
"Ta không muốn!" Nàng nhếch miệng, cố ý giả vờ ngượng ngùng, nói: "Huynh đứng đây cấm nhúc nhích, ta sang bên kia giải quyết.”
"Ta không đồng ý!" Hắn xoay người kéo tay nàng lại, nhíu mày không cho phản bác nói: "Trong núi này bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, không cho phép nàng đi quá xa!"
"Không việc gì đâu, chẳng phải trước giờ ta vẫn thường một mình lên núi à? Huynh đừng lo, ta đi nhanh lắm!” Tô Khả Phương nói xong liền muốn tránh thoát khỏi bàn tay to của hắn.
Hạng Tử Nhuận tức giận đưa tay cốc trán nàng, nghiêm mặt nói: "Chúng ta là phu thê, nàng tránh làm gì?”
Nhớ tới cây hoàng dương ở đỉnh núi thôn Phong Quả lần trước mình chuyển vào không gian, giờ đã phát triển thành đại thụ che trời, xung quanh còn mọc thêm rất nhiều cây hoàng dương nhỏ. Tô Khả Phương có thể đoán được nếu mình chuyển cây trinh nam này vào không gian, thì tương lai sẽ ra sao.
Vừa tưởng tượng ra cảnh một rừng trinh nam phát triển ở đỉnh núi trong không gian. Nhiết huyết toàn thân Tô Khả Phương đều sôi trào.
“Ta không có ý gì đâu... Ta chỉ sợ huynh buồn nôn! Ta mặc kệ, không cho huynh đi theo, nếu không ta sẽ trở mặt với huynh!” Nàng dậm chân, trừng mắt lườm hắn rồi xoay người bỏ chạy.
Hạng Tử Nhuận dừng một chút, cuối cùng vẫn đuổi theo.
So với an nguy của nàng, vậy cứ để nàng trở mặt đi.
Nghe tiếng bước chân của Hạng Tử Nhuận đuổi theo sau lưng, Tô Khả Phương vừa vội vừa giận, nàng sắp nhìn thấy cây trinh nam rồi, hắn mà tới gần thì sao nàng có thể chuyển cây vào không gian được?
"Đừng chạy!" Hạng Tử Nhuận tiến lên kéo nàng lại, bất đắc dĩ nói: "Cùng lắm thì ta bịt tai lại, được chưa?"
Hạng Tử Nhuận cho rằng vì nàng da mặt mỏng nên mới không cho hắn đến gần, nhưng mà ngọn núi này chưa nhắc tới mãnh thú, chỉ rắn độc, kiến độc,... cũng bò khắp nơi rồi. Sao hắn có thể yên tâm để nàng rời khỏi tầm mắt của mình?
Nàng thở phì phò nhìn hắn chằm chằm, đầu chuyển động thật nhanh, lát sau mới nghiêm túc nói: “Được, vậy giờ huynh bịt tai lại, xoay người, không cho quay đầu. Chờ ta xong cũng không cho phép quay đầu.”