Mục lục
Hán tử trên núi sủng thê: không gian nông nữ điền mật mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạng Tử Nhuận mãi không lên tiếng, Tô Khả Phương bưng khay trà mà không biết có nên đi vào hay không.

Hạng Tử Nhuận biết nàng đứng bên ngoài, cửa thư phòng mau chóng được mở ra. Hắn đi thẳng tới chỗ nàng, nhận khay trà trong tay nàng, mỉm cười: “Ta đang cảm thấy khát đây.”

Tô Khả Phương nở nụ cười: "Hai người tiếp tục nói chuyện đi, ta còn mấy món đồ chơi đang khắc dở, còn chưa hoàn thành.”

Nàng nói xong liền muốn đi.

"Bọn ta nói xong rồi!" Hạng Tử Nhuận cùng nàng đi ra ngoài sân.

"Sư huynh —— "

Giọng Lâm Chiêu Hoành tràn đầy thất bại chạy ra khỏi thư phòng, đuổi theo hai người.

Hạng Tử Nhuận không quay đầu, lạnh nhạt nói: “Đệ có thể về!"

Lâm Chiêu Hoành cắn răng, trừng mắt lườm bóng lưng của Hạng Tử Nhuận, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Tô Khả Phương chần chừ một lát, mới hỏi: "Vì sao Lâm đại thiếu lại tức giận thế?"

Thấy Hạng Tử Nhuận giữ im lặng, thần sắc Tô Khả Phương ảm đạm, cười tự giễu, sau đó nói với hắn: "Ta đến tiệm gà chiên xem tình hình thế nào.”

Nói xong, ngay cả đồ chơi mới điêu khắc được một nửa và dao khắc nàng cũng không cất đi, mà chạy bộ ra ngoài viện.

Đi tới cửa viện, nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời thở phào một hơi, rồi đi về hướng tiệm gà chiên.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nàng cũng không ngoại lệ.

Huống hồ trong lòng nàng rất rõ ràng, lấy quan hệ hiện tại giữa nàng và Hạng Tử Nhuận, có bí mật che dấu lẫn nhau là điều hoàn toàn bình thường. Nhưng khi nàng chắc chắn hắn có chuyện gạt mình, kể cả mình hỏi thì hắn cũng không nguyện ý nói ra. Nàng vẫn cảm thấy vô cùng mất mát và hụt hẫng.

Nhưng, chỉ thế mà thôi.

Tô Khả Phương chưa đi đến tiệm gà chiên bỗng nghe thấy bên kia đường cái truyền ra tiếng pháo nổ. Hỏi người xung quanh thì biết hoá ra phố Tân Phát hôm nay có tiệm đồ chơi mới khai trương.

Tô Khả Phương khẽ chau mày, đi tới phố Tân Phát.

Tới nơi, Tô Khả Phương thấy trước cửa tiệm chật ních người xem náo nhiệt, ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu khắc chữ vàng, nét chữ rồng bay phượng múa vừa mới treo: “Tiệm đồ chơi Thịnh Vượng.”

Coi tấm bảng hiệu này, Tô Khả Phương luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Hôm nay nàng mặc nữ trang, nên không sợ người khác liên tưởng nàng có quan hệ với “Tiệm đồ chơi trẻ con”. Nàng giả dạng làm khách hàng chen vào tiệm xem náo nhiệt.

Vào tiệm, Tô Khả Phương không dấu vết bắt đầu đánh giá xung quanh.

Sau khi nhìn cách bố trí, bày biện của tiệm đồ chơi này, Tô Khả Phương rất muốn cười. Tiệm đồ chơi này và “Tiệm đồ chơi trẻ con” của nàng quả thật không sai biệt mấy.

Khi thấy trên kệ hàng cao, bắt mắt nhất bày một mô hình nhà gỗ, ánh mắt Tô Khả Phương biến đổi. Nàng đi qua, ngẩng đầu bắt đầu cẩn thận, tỉ mỉ đánh giá mô hình nhà gỗ.

Mắt nàng dừng ở chỗ ký hiệu ngón tay cái rất nhỏ ở góc phía dưới, bên phải của mô hình nhà gỗ, lòng Tô Khả Phương bỗng bốc lửa giận.

"Vị cô nương này thật có mắt nhìn, vừa nhìn đã vừa ý ngay bảo bối trấn tiệm của chúng ta. Nhưng rất xin lỗi, bảo bối trấn tiệm này chúng ta không bán, nếu không ta giúp cô nương chọn món đồ chơi khác nhé?” Tiểu nhị trong tiệm thấy Tô Khả Phương nhìn chằm chằm mô hình nhà gỗ, vội vàng cười tiến lên hỏi han.

À, bảo bối trấn tiệm?!

Đúng là không cần mặt mũi mà!

Tuy rằng Tô Khả Phương đang nổi nóng, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh rụi hỏi: ”Bảo bối trấn tiệm của các ngươi là do đích thân thợ của tiệm điêu khắc sao?”

Nhắc đến điều này, tiểu nhị bày ra biểu tình tự hào: “Tất cả đồ chơi trong tiệm chúng ta đều do nhi tử của lão bản, thiếu gia nhà chúng ta điêu khắc ra.”

Nói xong, giống như sợ Tô Khả Phương không biết lão bảo nhà mình là ai, lại bổ sung thêm: "Lão bản của chúng ta chính là Trình mộc tượng nổi danh huyện Hoài Đường, thiếu gia của chúng ta tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã kế thừa y bát của lão bản, không phải sao, mở cả tiệm đồ chơi nữa."

Nghe được ba chữ "Trình mộc tượng", đột nhiên Tô Khả Phương nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hơi trầm xuống.

Mấy vị khách vào tiệm quan sát nghe tiểu nhị nói vậy đều tò mò đi tới, vì muốn hấp dẫn thêm càng nhiều người, nàng đè nén tức giận trong lòng cố ý lớn tiếng cảm thán: "Thiếu gia của các ngươi mới bao nhiêu lớn mà đã biết điêu khắc đồ chơi rồi?"

"Thiếu gia nhà chúng ta năm nay 13 tuổi, năm ngoái đã đạt hạng nhất cuộc thi xếp hình đồ chơi ở huyện thành Hoài Đường đấy.” Tiểu nhị thấy mọi người đều hứng thú, nên càng nói càng hưng phấn.

Việc này hôm qua là tiểu nhị nghe lão bản nhà mình nói, giờ nhắc tới tự nhiên tiểu nhị cũng cảm thấy tự hào, mặt mũi sáng bừng.

"A, ta nhớ ra rồi chính là cuộc thi xếp hình đồ chơi do “Tiệm đồ chơi trẻ con” tổ chức đúng không?” Có người lên tiếng hỏi: "Cuộc thi lần đó tổ chức quy mô rất lớn. Ta tận mắt chứng kiến, hoá ra thiếu ra của các ngươi chính là hài tử chiến thắng cuộc thi cao cấp à?”

”Chính xác!" Tiểu nhị đắc ý nâng cằm, giống như người khi đó đoạt giải là mình.

"Ta cũng nhớ!" Một người khách khác mở miệng nói: "Lúc đó phần thưởng cho người thắng cuộc hình như là một mô hình nhà gỗ.”

"Đúng, ta cũng nhớ ra rồi, mà phần thưởng đó so với mô hình nhà gỗ này sao giống nhau như đúc thế nhỉ?” Những vị khách từng đến xem cuộc thi xếp hình đồ chơi đền nhớ đến việc này.

Hiển nhiên tiểu nhị kia không biết chuyện phần thưởng, nghe mọi người nói vậy có chút mất hứng, xụ mặt: "Ý mọi người là gì? Mọi người hoài nghi bảo bối trấn tiệm của chúng ta thật ra là phần thưởng, chứ không phải tác phẩm thiếu gia nhà chúng ta điêu khắc đúng không?”

Tô Khả Phương âm thầm quan sát sắc mặt tiểu nhị, thấy tiểu nhị thật sự phẫn nộ, mà không có nửa điểm chột dạ, không khỏi nhẹ cong khoé môi, bắt đầu đứng ra đảm nhiệm vị trí nhân vật người giải hoà: "Vị tiểu ca này, thật ra mọi người không có ý gì đâu. Ta cũng tin rằng bảo bối trấn tiệm này do chính tay thiếu gia nhà các ngươi tự mình điêu khắc. Nếu mọi người không tin, vậy tiểu ca lấy mô hình nhà gỗ cho mọi người xem thử đi, vừa nhìn là biết ngay mô hình nhà gỗ có phải do tiểu thiếu gia nhà các ngươi tự tay làm hay không thôi.”

Hiếm có một người hiểu chuyện, tiểu nhị nghe lời này rất được, sắc mặt hòa hoãn hơn, chỉ là không hiểu hỏi: "Cô nương mới nói vừa nhìn mô hình nhà gỗ liền biết có phải do chính tay thiếu gia nhà ta điêu khắc hay không, lời này có ý gì?"

Tô Khả Phương nhìn biểu tình không hiểu đầu đuôi của tiểu nhị, cười nói: "Tiểu ca, mọi người đều biết, thợ điêu khắc của “Tiệm đồ chơi trẻ con” tính tình dở hơi. Trên mỗi món đồ chơi người đó điêu khắc xong đều sẽ khắc thêm ký hiệu hình ngón tay cái. Ta vừa rồi quan sát phía dưới kệ hàng của các ngươi, không thấy ký hiệu này, cho nên có thể nói nhà thiếu gia nhà các ngươi chắc chắn không có cái tính dở hơi giống vậy!”

”Thật không?" Nếu đúng như vậy thì không thể tốt hơn.

Tiểu nhị nửa tin nửa ngờ nhón chân lên thò tay nhấc kệ hàng đặt mô hình nhà gỗ xuống, chuẩn bị cho mọi người xem thử.

Lão bản Trình mộc tượng đứng ngoài cửa nhìn thấy mới ngày đầu khai trương mà khách vào tiệm rất đông, tuy không phải khách nào vào tiệm cũng mua đồ chơi, nhưng có nhiều người chú ý như vậy đã đủ khiến ông ta vui mừng nửa ngày rồi. Ông ta cảm thấy tiếp tục như vậy, sinh ý tiệm đồ chơi nhà mình chắc chắn không quá kém.

Trình mộc tượng đang âm thầm vui vẻ, bỗng thấy tiểu nhị bưng kệ hàng đặt bảo bối trấn tiệm xuống dưới, mặt biến sắc, vội vàng quát: "Ngươi làm gì vậy, mau đặt mô hình nhà gỗ về chỗ cũ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK