Mục lục
Hán tử trên núi sủng thê: không gian nông nữ điền mật mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Khả Bân nhướn mày, dương dương đắc ý nói: "Ca chính là muốn cho hắn nhìn một chút muội muội ca có bao nhiêu ưu tú, muốn cho hắn biết mình đã bỏ qua cái gì, khiến hắn ảo não, để cho hắn hối hận!"

Nếu không phải chắc chắn muội muội mình đã thu hồi tâm tư với Đàm Trọng An, hắn cũng không dám để Đàm Trọng An cùng đi.

Tô Khả Phương trợn mắt há hốc mồm nhìn ca ca đang kiêu ngạo lắc lư trước mặt, một lát sau, đột nhiên "Phốc phốc" nở nụ cười: "Ca, muội còn tưởng rằng ca và Đàm Trọng An là huynh đệ tốt sinh tử chi giao đấy."

Tô Khả Bân liếc nàng, khí định thần nhàn nói: "Ca và Đàm Trọng An là huynh đệ, nhưng ca không cho phép hắn xem thường muội muội của ca, chỉ có muội muội của Tô Khả Bân này được phép ghét bỏ người khác thôi."

"Ca —— "

Cảm giác được người thân bảo vệ khiến cho lòng Tô Khả Phương tràn đầy ấm áp, hốc mắt không tự chủ ẩm ướt.

Nàng biết ca ca bao che khuyết điểm, nhưng nàng không ngờ ca ca vì nàng, ngay cả bạn tốt cũng cho xuống hố.

Tô Khả Phương làm sao biết, bởi vì tối hôm qua lúc uống rượu Đàm Trọng An vô tình nói một câu chọc giận Tô Khả Bân, nên Tô Khả Bân mới có ý nghĩ này.

Hắn chính là muốn cho Đàm Trọng An thấy, muội muội của hắn đã không phải là Tô Khả Phương trước kia.

"Đã lập gia đình rồi, đừng giống như trước kia cứ động một tí lại khóc nhè chứ." Tố Khả Bân nhìn bộ dạng lã chã trực khóc của Tô Khả Phương liền đau đầu, nha đầu này trước kia cứ khóc thì không ngừng được.

"Ai khóc nhè?" Tô Khả Phương vội thu hồi nước mắt suýt chút nữa trào ra, dữ dằn lườm ca ca.

Thấy nguy cơ giải trừ, Tô Khả Bân như được đại xá nhẹ nhàng thở ra.

"Đúng rồi, Phương Nhi, sao muội lại biết Triệu Kính Tân?" Tô Khả Bân đột nhiên hỏi.

Hắn và Triệu Kính Tân không quen không biết, nhưng ông ấy đối với hắn giống như có chút nhiệt tình quá mức.

Tô Khả Phương vốn định hai ngày này tìm cơ hội hỏi ca ca chuyện ở thư viện, không ngờ ca ca mở miệng trước.

"Triệu thúc là người hợp tác chịu trách nhiệm việc buôn bán của muội, về sau sinh ý của muội ở trong thành sẽ giao cho Triệu thúc quản lý."

Tô Khả Phương rành mạch kể cho Tô Khả Bân chuyện từ lúc đầu tại sao nàng quen biết vợ chồng Triệu Kính Tân, đến làm thế nào lại ký được hiệp ước với "Khách mãn lâu", ngoại trừ chuyện mấy người Lữ thẩm.

Tô Khả Bân vất vả tiêu hóa khối tin tức động trời này, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Bảo sao đêm hôm khuya khoắt ông ấy còn đừng chờ ở cửa thư viện ngăn cản ca, khuyên ca đừng tiếp tục đi đồ dạ hương đêm cho người khác, kêu ca đến "Khách mãn lâu" hỗ trợ."

Tô Khả Bân biết chuyện mình ở trong thành đổ dạ hương chắc chắn không thể gạt được Tô Khả Phương, nên lười giấu nàng.

"Triệu thúc bảo ca đến "Khách mãn lâu" hỗ trợ?" Việc này Triệu Kính Tân không nhắc với Tô Khả Phương nên nàng không biết: "Ca, vậy ca có đáp ứng không?"

Không cần đoán, Tô Khả Phương cũng biết công việc này là Triệu Kính Tân nhờ biểu cữu ông tranh thủ giúp.

"Ca không đáp ứng!" Tô Khả Bân đáp.

Tô Khả Phương sửng sốt: "Vì sao?!"

Dù sao đến "Khách mãn lâu" hỗ trợ cũng dễ chịu hơn đi đổ dạ hương cho người khác.

"Phương Nhi, công việc đổ dạ hương là do viện trưởng thư viện tìm cho ca, sao ca có thể nói không làm thì không làm chứ? Hơn nữa, ca cũng thích làm việc này."

Tô Khả Phương còn tưởng mình nghe lầm, ca ca nàng sao lại thích đổ dạ hương cho người khác?!

"Phương Nhi, muội chớ xem thường chuyện này, cùng hạ nhân đại hộ giao tiếp thật ra cũng là một môn công khoá cao thâm, viện trưởng thư viện giới thiệu phần công việc này cho ca tự có dụng ý của ông ấy, từ đó ca học được không ít thứ, nên ca sẽ tiếp tục làm công việc này, muội chớ quan tâm ca."

Đừng nhìn những hạ nhân kia thân phận đê tiện, chuyện bọn họ biết không nhất định ít hơn chủ tử của họ, tất nhiên, đây không phải nói chủ tử của họ vô năng, mà là mỗi người am hiểu lĩnh vực khác nhau, không quan hệ đến thân phận.

Tô Khả Bân ngữ trọng tâm trường khiến cho Tô Khả Phương suy nghĩ sâu xa hơn, lúc mới nghe Triệu thúc kể ca ca ở trong thành phải đi đổ dạ hương kiếm tiền, nàng thật sự rất khó chịu, thậm chí tự trách mình quá vô dụng không thể giúp ca ca, nhưng nghe lời ca ca vừa nói nàng mới biết mình đã nghĩ sai rồi.

"Ca, nếu là ý tứ của viện trưởng, vậy từ nay về sau cứ coi như muội không biết chuyện này." Tô Khả Phương trầm ngâm một lát, lại nói: "Nhưng ca ca phải đáp ứng một điều kiện của muội."

"Muội nói đi."

"Sau nay ca phải ăn cơm ở thư viện." Tô Khả Phương nghiêm túc nói.

Tô Khả Bân nhướng mày, không trả lời.

"Nếu ca không đáp ứng, muội liền đem việc này nói cho cha nương và đại tẩu." Tô Khả Phương uy hiếp.

"Muội nha đầu này!" Tô Khả Bân chẳng còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ cười: "Ca đáp ứng muội là được chứ gì?"

Nếu để người khác trong nhà biết chuyện này, đến lúc đó tai hắn không còn ngày thanh tĩnh nữa mất, cứ đáp ứng nha đầu này trước rồi tính sau.

Đồ ăn ở thư viện quá đắt, hắn đổ dạ hương kiếm tiền còn chưa đủ mua đồ ăn, vậy làm sao mà tiết kiệm tiền tìm đại phu giỏi chữa bệnh cho Hạo Nhi đây?

Tô Khả Phương biết ca ca đang vì chuyện tiền nong mà lo lắng, nhưng nàng không trực tiếp đưa tiền cho ca ca, bởi vì lòng nàng đã tự có tính toán.

Nói chuyện với ca ca nói xong, Tô Khả Phương mang theo đao bổ củi lên núi, chuẩn bị chặt chút vật liệu gỗ về để điêu khắc khuôn mẫu.

Đến cầu độc mộc Tô Khả Phương gặp mấy phụ nhân hái rau dại trên núi trở về, nàng đi tiếp thấy trên núi còn không ít đứa nhỏ đang tìm kiếm thức ăn.

Bỗng nhiên, một bóng dáng nhỏ bé từ sau cây đại thụ chui ra.

Nhìn kỹ, hóa ra là Ngọc Nhi!

"Phương Nhi tỷ!" Ngọc Nhi cười hì hì chạy tới.

"Ngọc Nhi, sao muội cũng lên núi thế, không ở nhà chăm sóc Lan Nhi tỷ sao?" Tô Khả Phương đưa tay lấy mảnh lá khô trên đầu con bé xuống, cười hỏi.

"Nương muội đang ở nhà, muội ở nhà rảnh đến phát hoảng, liền lên núi nhặt củi về." Ở nhà không có việc gì lớn, một mình nương có thể làm hết.

Tô Khả Phương mím môi cười, hỏi: "Ngọc Nhi, muội đã rảnh đến hoảng, ngày mai đến nhà tỷ giúp tỷ làm việc, được chứ?"

"Được ạ, được ạ, sáng mai muội sẽ qua!" Tô Khả Ngọc mặt mày hớn hở đáp.

"Cứ quyết định như vậy đi!" Tô Khả Phương nhếch môi cười: "Sắc trời không còn sớm, muội nhặt xong củi thì sớm xuống núi đi thôi."

"Vâng ạ! Khả Phương tỷ, vậy muội đi về trước nhé!" Tô Khả Ngọc vẫy tay tạm biệt Tô Khả Phương, cõng củi xuống núi.

Tô Khả Phương muốn tìm vật liệu điêu khắc khuôn gỗ nhưng thấy bên này nhiều người liền đi vòng đến chỗ khác không có ai, tránh lúc nàng chặt cây làm người khác bị thương.

Tô Khả Phương vừa giơ đao bổ củi lên, thì bỗng dưng một bàn tay từ phía sau bịt miệng nàng lại.

Tô Khả Phương giật nảy mình, đao bổ củi trong tay chuyển hướng định bổ về phía sau lưng, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp của Hạng Tử Nhuận: "Là ta!"

Hạng Tử Nhuận từ phía sau giữ chặt đao bổ củi trong tay nàng, chế nhạo nói: "Đây là lần thứ hai rồi, thật chưa thấy qua nữ nhân nào hung ác giống như cô."

Tô Khả Phương gạt tay hắn ra, động tác nhanh nhẹn xoay người, nhấc chân đá về phía hắn.

Hạng Tử Nhuận định tránh, lại lo lắng nàng không phanh được ngã xuống, vừa chần chờ, bắp chân đã bị nàng đá trúng.

Nhưng sức lực này của nàng đối với Hạng Tử Nhuận mà nói chỉ giống gãi ngứa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK