Mục lục
Hán tử trên núi sủng thê: không gian nông nữ điền mật mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Khả Phương sững sờ, lúc này mới nhớ mình chưa kịp thay nam trang đã bị địa bảo dẫn tới huyện thành, hơi xin lỗi nhìn về phía Lý Trì: "Thật xin lỗi, nhị thiếu gia, ta nữ giả nam trang để tiện làm việc, không phải cố tình lừa gạt huynh, mong được nhị thiếu gia thứ lỗi."

Lý Trì mãi mới tiêu hóa được việc Tô Khả Phương là nữ tử, lắp bắp nói: "Không... Không sao, không trách muội!"

Nói xong, tai Lý Trì tự nhiên đỏ lên.

"Phương Nhi, vừa rồi nhị thiếu gia gặp huyện thái gia, vốn định nộp tiền bảo lãnh cháu ra, nhưng huyện thái gia nói vụ án này chết tới bốn mạng người phải tạm thời giam cháu, chờ bản án tra rõ ràng mới thả được, nhưng huyện thái gia đáp ứng nhị thiếu gia cho cháu ở phòng giam riêng, cháu cố gắng chịu ủy khuất mấy ngày."

Triệu Kính Tân vì tai hoạ bất thình lình ập đến mà lòng nặng trịch, không phát hiện Lý Trì khác thường, lại lo lắng Tô Khả Phương ở trong lao sốt ruột, an ủi: "Phương Nhi cháu yên tâm, cho dù liều mạng thúc vẫn sẽ cứu cháu ra ngoài."

"Triệu thúc, việc này không liên quan gì tới chúng ta, cháu không lo lắng, thúc không cần gấp." Tô Khả Phương ngược lại an ủi Triệu Kính Tân, rồi quay sang trịnh trọng nói với Lý Trì: "Đa tạ nhị thiếu gia vào lúc này vẫn ra tay giúp đỡ."

Hoạn nạn thấy chân tình, mặc kệ Lý Trì là vì quan hệ của Triệu Kính Tân với Dương Thành hay vì quan hệ hợp tác của hai người, trong thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể tìm tới chỗ huyện thái gia và vào tù thăm nàng, nội tâm Tô Khả Phương thật lòng cảm kích.

"Đừng nói như vậy, chúng ta là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, huynh sao có thể khoanh tay đứng nhìn?" Lý Trì thu lại tâm tư nhiễu loạn, vừa cười vừa nói, nụ cười như ánh mặt trời so với trước đây càng rạng rỡ hơn: "Huyện thái gia đã phái bộ khoái đi điều tra việc này, huynh cũng âm thầm phái người đi, tin chắc án này rất nhanh sẽ có kết quả, muội an tâm chờ mấy ngày."

"Nhị thiếu gia, huynh tin tưởng ta vô tội?" Tô Khả Phương nghe hắn nói trong lòng có chút xúc động, thì ra hắn thật sự coi nàng là bằng hữu mới ra tay giúp đỡ!

Ban đầu nàng không ngờ sự tình sẽ nghiêm trọng như vậy, nàng cho rằng tới huyện nha sẽ gặp huyện thái gia, sự tình rất nhanh có thể tra ra manh mối, nhưng đến nơi này nàng mới biết huyện thái gia không phải dễ gặp như vậy.

Sau khi nghe Đan Trúc Âm nói, nàng đột nhiên phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.

"Còn phải nói?" Lý Trì không chút nghĩ ngợi nói: "Không nói huynh tin tưởng cách làm người của muội, chỉ cần nói chuyện chúng ta hợp tác lâu như vậy, nếu ruốc cá của muội thật sự có vấn đề, "Khách mãn lâu" của chúng ta không phải đã sớm xảy ra vấn đề rồi sao?

Triệu Kính Tân cười khổ: "Nếu mọi người đều có thể hiểu rõ lí lẽ giống nhị thiếu gia thì tốt."

"Mọi thứ đều phải dựa vào chứng cứ, bọn họ nói ruốc cá của ta độc chết người, bọn họ có chứng cứ gì?" Tô Khả Phương ngẫm nghĩ, hỏi.

Địa bảo chỉ nói ruốc cá của nàng độc chết người, lại không nói chi tiết thế nào, nên đến bây giờ Tô Khả Phương còn không biết vì sao người Vương Gia khăng khăng khẳng định ruốc cá của nàng có độc?

Theo nàng biết, Vương Gia ngoại trừ Vương lão phu nhân lớn tuổi nên ẩm thực khác biệt, còn các chủ tử khác đồ ăn giống nhau, giờ chỉ có một nhà bốn người nhà Vương đại thiếu gia chết, quá kì quái.

"Nghe nói bốn người nhà đại thiếu gia Vương Gia trước khi chết đều ăn ruốc cá các ngươi vừa đưa đến, những người khác vì chưa kịp ăn nên tránh thoát một kiếp." Lý Trì đem tin tức thăm dò được nói cho nàng: "Việc này rõ ràng rất kỳ lạ, huynh không tin tự nhiên khéo như vậy."

Cho nên hắn sai người đi kiểm tra sau khi bốn người nhà Vương đại thiếu gia chết, ai là người được lợi lớn nhất, việc này tất nhiên không thoát hỏi can hệ với người này."

"Nhị thiếu gia, ý của ngài là... Có người cố ý hãm hại Phương Nhi?" Triệu Kính Tân chấn kinh.

"Không ngoại trừ khả năng này!" Lý Trì thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói: "Khả Phương cô nương, muội yên tâm, huynh nhất định sẽ mau chóng bắt được hung thủ, cho muội một câu trả lời!"

"Cám ơn nhị thiếu gia!"

Tô Khả Phương và Lý Trì nghĩ giống nhau, chẳng qua nàng nghĩ càng xa hơn, giờ ngay cả Lý Trì - thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc huyện Hoài Đường nộp tiền bảo lãnh cho nàng cũng không được, nói rõ việc này so với bọn họ tưởng tượng càng thêm phức tạp.

Nhớ đến việc này, nàng nhờ Lý Trì giúp nàng tra mấy chuyện, Lý Trì không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Lấy tình huống trước mắt xem ra, tự rửa sạch mình hiềm nghi mới là mấu chốt, chuyện khác đợi nàng ra tù lại nói.

Sự thật chứng minh, Tô Khả Phương không đa tâm.

Hai ngày sau Triệu Kính Tân mang theo đồ ăn của "Khách mãn lâu" vào thăm tù, đôi mắt không thể che hết lo lắng.

Tô Khả Phương nhướng mày, hỏi: "Triệu thúc, có phải sự tình tiến triển không thuận lợi hay không?"

Triệu Kính Tân chần chờ một lúc, mới lo lắng nói: "Phương Nhi, nhị thiếu gia bị Lý đại thiếu gia mang về nhà nhốt lại rồi."

Tô Khả Phương giật mình: "Vì sao?"

"Nghe ý biểu cữu, vụ án này hình như dính dáng tới Hà Gia, Lý lão gia và Lý đại thiếu gia không cho phép nhị thiếu gia nhúng tay vào việc này, nhưng nhị thiếu gia không nghe khuyên bảo, Lý lão gia liền bảo đại thiếu gia bắt nhị thiếu gia về nhốt lại."

Mặt Triệu Kính Tân xám xịt, Hà Gia là một trong tứ đại gia tộc huyện Hoài Đường, ông không biết tại sao Phương Nhi chọc phải người nhà họ Hà, giờ ngay cả nhị thiếu gia cũng không trông cậy được rồi, lần này sợ Phương Nhi lành ít dữ nhiều.

"Triệu thúc, cháu căn bản không biết Hà Gia, hơn nữa cháu và bọn họ cách tám cái cột đánh không trúng, sao có thể chọc tới bọn họ?" Tô Khả Phương cố gắng suy nghĩ, nhưng không nhớ nổi mình có quan hệ gì với Hà Gia.

"Nhị thiếu gia cũng nói vậy, nhưng người nhị thiếu gia phái xuống điều tra việc này còn chưa trở lại, cụ thể thế nào chưa ai biết."

Sau khi biết Lý Trì bị người nhà giam lại, Triệu Kính Tân gấp như con ruồi không đầu, nếu không phải là Dương Thành trấn an, nhắc nhở, ông sớm đến Hà Gia náo loạn.

Nghe Triệu Kính Tân nói xong, tâm Tô Khả Phương trầm xuống.

Lý lão gia không đồng ý Lý Trì nhúng tay vào việc này, người Lý Trì phái đi chỉ sợ sẽ không có tin tức truyền về.

Hà Gia có tiền có thế, giờ Lý Trì không giúp được nàng, nếu như Hà Gia muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nàng sẽ thành dê đợi làm thịt.

Tô Khả Phương tức giận nhắm mắt, thật lâu mới mở mắt ra bất đắc dĩ nói: "Đây thật là họa từ trên trời giáng xuống, chỉ khổ liên lụy Lữ quản sự và Húc Đông."

Nếu quả thật đến tình cảnh bất đắc dĩ, nàng nhất định có thể chạy thoát, nhưng Lữ quản sự và Húc Đông lại không có chỗ để trốn.

"Phương Nhi, quên nói cho cháu, nhị thiếu gia đã bảo lãnh cho Húc Đông và Lữ quản sự ra rồi, hai người bọn họ không sao."

Vương Gia kiện chủ mưu Tô Khả Phương, nên Lý Trì rất dễ dàng bảo lãnh cho bọn họ, chẳng qua là lúc trước kia hai người bị nghiêm hình bức cung đã bị thương, giờ còn không xuống được giường.

Nghe Húc Đông và Lữ quản sự không sao, Tô Khả Phương mới bớt tự trách một chút.

Nàng âm thầm thề, nếu lần này có thể bình an ra ngoài, nàng nhất định phải khiến mình trở nên mạnh mẽ!

Triệu Kính Tân thấy sắc mặt Tô Khả Phương, sợ nàng nghĩ tiêu cực, lại an ủi: "Phương Nhi, Lý lão gia phải không đồng ý nhị thiếu gia nhúng tay vào việc này, nhưng quan phủ vẫn đang điều tra, nhất định có thể điều tra rõ mọi việc, nhị thiếu gia kêu nha dịch nơi này chiếu cố cháu, bọn họ sẽ không dám bạc đãi cháu, cháu không nên suy nghĩ quá nhiều."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK