Chương 129 Tình nồng Hawiai
Nhà họ Tô Nhìn từ bên ngoài, dường như cả nhà họ Tô không có gì thay đổi, nhưng bên trong đã là một đống hoang tàn.
Trên mặt đất đều là mảnh vỡ, tất cả đồ dùng trong nhà, đồ điện điều bị đập vỡ tan tành, trong nhà, thậm chí đến một chỗ đặt chân cũng không có.
Sofa đã được dọn dẹp, miễn cưỡng có thể ngồi được.
Vương Vấn Hương đang ngồi kêu khóc thảm thiết trên sofa, vừa khóc vừa mắng Tô Lạc Ly.
Tô Khôn cũng ngồi hút thuốc trên sofa.
Đám người giúp việc đang dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất.
Tô Nhược Vân vừa vào nhà liền bị cảnh tượng trong nhà làm ngây ngốc, mấy ngày trước khi cô ta đến, vẫn còn tử tế, sao mới mấy ngày đã trở thành như này chứ?
“Bố, mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Tô Khôn thấy Tô Nhược Vân đi vào, vừa đứng dậy, chiếc sofa t một đầu liền đổ nghiêng, Vương Vãn Hương ngồi ở đầu còn lại liền ngã xuống đất.
“Ông muốn tôi ngã chết à?” Vương Vãn Hương ngồi trên mặt đất, bắt đầu kêu gào thảm thiết: “Không sống nổi nữa! Ngày tháng thế này không sống nổi nữa! Sao nhà họ Tô lại có cái đồ nghiệp chướng như kia chứ?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Mẹ, mẹ đừng khóc nữa!”
Tô Nhược Vân liền kéo Vương Vãn Hương dậy.
Lấy giấy thấm từ trong túi ra, lau nước mắt cho bà ta.
Tô Khôn không nói gì, chỉ hút thuốc.
Vương Vãn Hương điều chỉnh lại tâm trạng.
“Còn không phải là do cái đồ nghiệp chướng Tô Lạc Ly kia! Con xem xem, đây chính là chuyện tốt mà cô ta làm đấy, vừa sáng sớm cô ta đã đến, trách móc mẹ và bố con, nói cái gì mà chúng ta đang lừa gạt người khác, nhà máy rượu không thể làm như thế, đây là quảng cáo gian dối gì đó, còn nguyền rủa chúng ta không kiếm được tiền, về sau còn phải ngồi tù!”
“Vậy cũng không đến mức nhà cửa…”
“Sau đó, Tô Lạc Ly vừa rời khỏi, liền có một đám người kéo đến, ai nấy đều hung thần ác sát, không nói không rằng liền đập phá nhà ta thành như thế này! Vân Vân à, mẹ không sống nổi nữa!”
Vương Vấn Hương lại kêu gào thảm thiết một hồi.
“Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, cảnh sát đã đến ghi chép thu thập thông tin, sau đó nói sẽ nhanh chóng điều tra, rồi rời đi” Cuối cùng Tô Khôn cũng mở miệng.
“Vâng, vậy đám người đến nhà chúng ta có đặc điểm gì không?”
“Có! Người đàn ông dẫn đầu kia có đeo một chiếc.
khuyên tai đá sapphire màu lam bên tai trái! Cực kì to!”
Khuyên tai màu lam?
Tô Nhược Vân thầm thở dài một hơi.
“Con từng thấy người kia, thật sự là ở cùng với chị.”
“Hả? Vân Vân, con từng gặp thật sao?” Tô Khôn liền hỏi.
Tô Nhược Vân gật đầu: “Con từng gặp một hai lần, người đàn ông kia luôn ở cùng với chị, nghe nói là… là…”
“Vân Vân, có gì thì con nói đi! Người đàn ông kia có phải là côn đồ không?” Vương Vãn Hương liền nắm lấy tay Tô Nhược Vân.
“Là trai bao..” Tô Nhược Vân thở dài một hơi.
“Gái gì?” Vương Vãn Hương và Tô Khôn trợn trừng mắt, không dám tin.
Vậy là Tô Lạc Ly lại quen biết với một tên trai bao.
“Con cũng không biết chị quen biết anh ta thế nào, dù sao chính tai con nghe thấy chị nói, anh ta chỉ là trai bao thôi, vẻ bề ngoài của người đàn ông kia rất đẹp trai, chắc.
là có không ít phú bà bao nuôi, cũng khá giàu, chẳng qua, làm nghề này, chắc chán đều có chút quan hệ với đám du côn”
“Gái con bé chết kia, tôi biết ngay nó sẽ học thói hư hỏng mài Giờ nó giao du với trai bao, dính vào côn đồ rồi! Tô Khôn, ông nhìn đứa con gái ngoan của ông xeml”
Vương Vãn Hương gầm lên tức giận với Tô Khôn.
‘Tô Khôn cũng tức giận đập bàn một cái: “Cái con bé chết tiệt này!”
“Được rồi, mẹ, đừng nói nữa, trước mắt, quan trọng nhất chính là thu dọn nhà cửa một chút, con còn chút tiền, hai người cầm mua chút đồ dùng trong nhà trước đi”
Vương vãn Hương sụt sịt nắm lấy tay Tô Nhược Vân.
“Tô Khôn! Ông mở to mắt ra mà xem, đây mới là con gái ruột của ông! Cái con bé Tô Lạc Ly kia là đến đòi nợ, nó không hại nhà ta tan nhà nát cửa, thì không còn là nó nữa! Tôi nói cho ông biết, ông nhanh chóng đòi lại cổ phần của hai chị em kia lại, sau đó dạy dỗ con bé chết tiệt kia một trận tử tế!”
Tô Khôn chỉ hút thuốc, không nói gì.
Thời gian Ôn Khanh Mộ hứa dẫn Tô Lạc Ly đi hẹn hò đã tới.
Trên thực tế, chẳng qua chỉ là ra ngoài dùng bữa mà thôi, Tô Lạc Ly thà ngây người ở nhà, cũng không muốn đi riêng cùng Ôn Khanh Mộ, quá nguy hiểm.
Khi Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly ra khỏi nhà, mắt liền trợn rất to!
“Tô Lạc Ly, lần đầu tôi và cô hẹn hò, sao cô lại ăn mặc.
thế này?”
Vì chân bị thương, không tiện mặc quần, mấy ngày nay Tô Lạc Ly đều tùy tiện mặc một chiếc váy, chính là chiếc.
váy vải cotton rất bình thường, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tô Lạc Ly nhìn bản thân mình.
“Đồ què như tôi, không phải mặc gì cũng như nhau sao?”
“Cút đi!”
Ôn Khanh Mộ liền xông vào phòng thay đồ, chọn đi chọn lại, lấy ra một bộ áo váy kiểu học sinh màu lam.
Tô Lạc Ly nói không sai, chân cô bị thương, cũng chỉ có thể mặc váy, dễ mặc dễ cởi.
“Còn không mau đi thay đi? Muốn tôi thay cho cô có phải không?”
“Tôi thay, tôi thay, tôi thay”
Anh là ông lớn, nghe lời anh!
Tô Lạc Ly chỉ đành thay đồ, đang chuẩn bị theo Ôn Khanh Mộ rời đi, Tô Kiêm Mặc lại đang ở phòng khách.
“Kiêm Mặc à, có muốn đi ăn cùng không?”
Vừa nói, Tô Lạc Ly vừa nháy mắt ra hiệu cho Tô Kiêm Mặc.
Ôn Khanh Mộ không hề hé răng.
Tô Kiêm Mặc hoàn toàn coi như không nhìn thấy Tô Lạc Ly nháy mắt.
“Em không thèm đi làm bóng đèn, anh rể, đi chơi vui vẻ nha”
“Ừ”
Tô Lạc Ly khóc không ra nước mắt nhìn em trai mình, thật sự cô nên gọi cậu một tiếng em chồng rồi!
Điều Tô Lạc Ly không ngờ được là, Ôn Khanh Mộ lại dẫn cô đến Tình nồng Hawail.
Tình nồng Hawaii là nhà hàng nổi tiếng nhất vào mùa hè ở thành phố Z, mỗi tối ở đây đều có biểu diễn phong cách Hawaii, các cô gái và các chàng trai mặc váy hula múa hát tưng bừng ở hành lang, cực kì náo nhiệt.
Mỗi mùa hè, nhà hàng Tình nồng Hawaii đều phải đặt chỗ trước một tuần, đương nhiên giá cả cũng đắt cực kì, chỉ là nghe nói đồ ăn ở đây cực kì ngon.
Vốn Tô Lạc Ly nghĩ, dù sao cô cũng chưa từng đến Tình nồng Hawaii, nhìn ngắm các cô gái và các chàng trai mặc váy hula cũng được.
Thế nhưng, vừa xuống xe liền cảm thấy một trận gió lạnh buốt thổi tới.
Biển hiệu của Tình nồng Hawaii vẫn lấp lánh như cũ, thế nhưng, người đâu rồi?
Nhìn qua lớp cửa kính rộng lớn, vậy mà lại không thấy một người nào!
Các cô gái và các chàng trai mặc váy hula đâu?
Ôn Khanh Mộ nắm tay Tô Lạc Ly, từ từ tiến vào trong nhà hàng, ngoài mấy nhân viên phục vụ, không còn ai nữa.
Tô Lạc Ly vô cùng ngạc nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ chớp mắt với cô: “Tôi bao trọn rồi, lân đầu chúng ta hẹn hò, đương nhiên không thể để người khác quấy rầy”
Bao trọn rồi?
Lễ nào anh không biết rằng, ở đây đông người mới nhộn nhịp sao?
Không phải đầu óc có vấn đề chứ?
“Muốn ngồi ở đâu? Yên tâm, ngồi tùy ý, ở đây sẽ không có người chụp lén”
Tô Lạc Ly chỉ chỗ ngồi gần cửa sổ: “Ngồi bên kia đi”
Ôn Khanh Mộ liền dẫn Tô Lạc Ly qua đó.
Đồ ăn đã được Ôn Khanh Mộ gọi từ trước, bọn họ vừa đến, nhân viên phục vụ liền đưa đồ ăn lên.
Tô Lạc Ly thật sự không còn gì để nói, hơi bá đạo quá thì phải? Đến cơ hội gọi món cũng không cho?
Điện thoại của Ôn Khanh Mộ reo lên, anh nhìn số điện thoại, nhíu mày.
“Tôi đi nghe điện thoại”
Nói xong liền rời khỏi chỗ ngồi.
Tô Lạc Ly uống nước ép hoa quả một cách buồn chán, bông cảm thấy có một bóng người vụt qua ngoài cửa Sổ.
Cô giật mình, quay đầu lại, một người đàn ông đã ngồi vào vị trí đối diện.