Chương 137
Mộ Dung Dịch ngồi xuống đối diện với Tô Lạc Ly.
Anh ta có hẹn ở quán cà phê này, kết quả trùng hợp gặp người cũ.
Tô Lạc Ly trước mặt quấn một chiếc áo khoác nam màu đen, tóc ướt sũng, khuôn mặt lạnh đến trắng bệch, môi không còn chút sắc máu.
Cả người cô ướt sũng, đến chỗ giày giãm lên cũng dính vết nước.
Sao một từ “nhếch nhác” có thể hình dung được chứ?
Mà bên cạnh cô lại không có đến một người trợ lý.
“Rời xa tôi, em sống thảm thế này sao?” Trong nụ cười của Mộ Dung Dịch mang theo ý vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Tô Lạc Ly rời ánh mắt đi chỗ khác.
“Tốt hơn nhiều so với lúc sống dở chết dở trước kia, giờ tôi ngày càng tốt hơn, anh không thấy sao?”
Mộ Dung Dịch lắc đầu, cụp mắt cười lạnh.
“Đã lưu lạc đến bước này, vậy mà còn cứng miệng như thế, tôi nên khen em kiên cường, hai là nên mắng em ngu ngốc đây?”
“Miệng là của anh, anh muốn nói gì cứ nói thoải mái là được”
Tô Lạc Ly mở cốc nước, uống một chút nước ấm, trên người cũng coi như có chút hơi ấm, cô đặt cốc nước lên bàn.
Bên ngoài đang mưa, cô thật sự không muốn ở cùng dưới một mái nhà với Mộ Dung Dịch.
Thế nhưng, trước mắt, cô không có chỗ nào để đi, bụng cũng cực kì đau.
“Ly Ly..”
“Ngừng!”
Mộ Dung Dịch vừa mở miệng, Tô Lạc Ly liên duỗi tay ngăn anh ta nói tiếp.
“Quan hệ của chúng ta, giờ gọi thân mật như thế không thích hợp!”
Sắc mặt Mộ Dung Dịch hơi sầm xuống.
“Nếu đổi thành Vân Vân diễn cảnh này, tôi nghĩ đang có hai trợ lý, tiến lên cầm khăn, quần áo, bê trà rót nước, theo sát hai bên phục vụ, sợ là đến người làm phim cũng.
đi tới hỏi han ân cần”
Tô Lạc Ly nghe ra, Mộ Dung Dịch đang nói, hoàn cảnh của người ở bên cạnh anh ta – Tô Nhược Vân tốt hơn cô cả trăm lần.
“Tôi nghĩ nhất định em không biết đúng không? Vân Vân quay xong “Tuyệt thế sủng phí, đã nhận bộ phim ‘Niết bàn mà đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa đang chuẩn bị quay, hợp đồng đã ký rồi, sắp vào đoàn phim, nữ chính”
Mộ Dung Dịch nói rất chậm, dường như sợ Tô Lạc Ly nghe không rõ.
Mặc dù Tô Lạc Ly đã chuẩn bị tốt, nhưng khi nghe thấy tên đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa, vẫn sững sờ một lúc.
Đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa, đó là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, nhìn khắp cả nước Nankoku, có thể có chỗ đứng trên trường quốc tế, sợ là chỉ có đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa mà thôi.
Mà vừa khéo, đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa lại là đạo diễn mà Tô Lạc Ly cực kì sùng bái, cô nằm mơ cũng muốn được đóng phim của ông, cho dù chỉ là vai quần chúng, cô cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thấy sắc mặt Tô Lạc Ly hơi thay đổi, Mộ Dung Dịch càng cười tươi hơn.
“Tô Lạc Ly, thật ra, tôi thật sự không hiểu, khi xưa chẳng qua chỉ muốn cơ thể em mà thôi, khó khăn đến thế sao?
Giờ em lưu lạc đến mức ngủ cùng một tên trai bao, vậy mà năm xưa cũng không nguyện ý ngủ cùng tôi.”
Tô Lạc Ly nhíu mày, sao Mộ Dung Dịch lại biết chuyện trai bao cơ chứ?
€ó lẽ anh ta không biết, cái gọi là trai bao trong miệng anh ta, chính là Ôn Khanh Mộ giàu nứt đố đổ vách hiện giời Mà cô đã là vợ danh chính ngôn thuận của Ôn Khanh Mộ.
“Thế này cũng không hiểu? Vì một tên trai bao còn tốt hơn anh!” Tô Lạc Ly cười tươi rói.
Sắc mặt Mộ Dung Dịch tối đi.
“Đừng chết còn cứng miệng nữa, tôi biết, thật ra em đã hối hận rồi, Tô Lạc Ly, nếu em hối hận, chịu nhận sai, tôi có thể cân nhắc”
Nghe lời này, Tô Lạc Ly quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch.
“Hối hận? Ngài Mộ Dung, chuyện mà Tô Lạc Ly tôi hối hận nhất, chính là năm đó vẫy đuôi lấy lòng anh như một con chó!”
Tô Lạc Ly nói xong bèn đứng dậy.
“Mộ Dung Dịch, nếu anh đã lựa chọn ở bên Tô Nhược Vân, vậy thì đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi sống có tốt hay không cũng không liên quan đến anh”
Tô Lạc Ly nói xong, dứt khoát rời đi.
Tình cảm năm năm, trong một khắc khi anh ta ngoại tình, đã sụp đổ, không thể quay lại được nữa.
Mộ Dung Dịch hiện giờ đã sớm không phải người đàn ông dịu dàng gọi “Ly Ly” bên tai cô nữa, mỗi lần gặp mặt, chẳng qua chỉ khiến cô càng chán ghét anh †a mà thôi.
Mộ Dung Dịch nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của Tô Lạc Ly, thầm nắm chặt tay thành nắm đấm.
Người phụ nữ này đã đến bước đường này, vậy mà cũng không nguyện ý cúi đầu nhận sai!
Được, anh ta muốn xem xem cô còn có thể cứng rắn đến lúc nào!
Ngay khi Mộ Dung Dịch định rời đi, anh ta phát hiện cốc nước trên bàn của Tô Lạc Ly.
Là cái cốc bạc này.
Anh ta từng thấy vài lần.
Anh ta nghĩ một lúc rồi cầm cốc nước đi.
Sau khi Tô Lạc Ly ra ngoài, khi chuẩn bị rời đi cùng đoàn phim thì mới nhớ ra cốc nước của mình.
Cô lập tức quay lại tìm, cũng hỏi nhân viên phục vụ ở quán cà phê, đều nói là không thấy.
Mục Nhiễm Tranh thấy cô vội vàng quay lại, cũng lập tức đi theo.
“Lạc Ly, cô tìm gì thế?”
“Không thấy cốc của tôi đâu nữa”
“Không phải chỉ là một chiếc cốc sao? Lúc khác tôi tặng cô một cái, chỗ tôi có vài cái cốc bạc cơI”
“Không được, cái cốc bạc kia là của mẹ tôi để lại cho tôi, không thể làm mất”
Tô Lạc Ly nôn nóng.
Mục Nhiễm Tranh cũng chỉ nghe qua Tô Lạc Ly nhắc đến mẹ cô vài lần, mẹ của cô qua đời sớm, rất ít khi cô nhắc đến mẹ mình.
“Vậy làm thế nào đây? Cái cốc bạc, cho dù có người nhặt được, chắc là cũng sẽ không đưa ra, thứ đồ đó cũng coi như đáng chút tiền”
Bỗng Tô Lạc Ly nhớ ra.
“Không đúng, chắc là Mộ Dung Dịch cầm đi”
“Mộ Dung Dịch? Cô gặp anh ta lúc nào?” Vừa rồi anh nói chuyện suốt với đạo diễn ở bên ngoài, không hề chú ý xem bên trong quán cà phê xảy ra chuyện gì.
Tô Lạc Ly thở dài một hơi: “Đi trước đi, chắc là anh ta cố “ừ”
Hai người đi cùng đoàn phim quay trở về trường.
Mộ Dung Dịch ngồi trên sofa nghịch cái cốc lấp lánh ánh bạc, hiện giờ rất hay thấy người ta dùng cốc bạc, đều nói là dùng cốc thuần bạc uống nước rất tốt cho sức khỏe.
Thế nhưng, mười mấy năm trước, cái cốc bạc này lại là thứ hiếm gặp.
Gòn nhớ Tô Lạc Ly từng nhắc đến cái cốc này.
Đây là phần thưởng mà mẹ cô giành được trong lần đầu tham gia cuộc thi, vì hình dáng nhỏ xinh, khi đó cũng là thứ hiếm gặp, mẹ cô luôn cất kỹ, sau này qua đời thì để lại cho Tô Lạc Ly.
Trước kia Tô Lạc Ly cũng không nỡ dùng, có lẽ là giờ cũng nhớ mẹ của mình, mới bắt đầu dùng để uống nước.
Anh ta khẽ cười, đặt cái cốc lên bàn uống nước, gửi một tin nhãn wechat cho Tô Lạc Ly.
“Cái cốc ở chỗ tôi”
Sau đó, anh ta liền vào nhà tắm tắm rửa.
Tô Nhược Vân quay về, cô ta sắp phải vào đoàn phim quay phim, đương nhiên mấy ngày nay muốn về ở cùng Mộ Dung Dịch.
Nhưng khi cô ta thay dép lê, nhìn thấy cái cốc bạc trên bàn uống nước ngay đối diện cửa kia.
Cô ta nhanh chóng đi tới!
Bên trên khắc chữ “Ly”.
Cô ta cũng nhận ra cái cốc này.
“Tô Lạc Ly!”
Cô ta không ngờ Tô Lạc Ly và Mộ Dung Dịch lại lén lút gặp nhau!
Tô Nhược Vân nghe thấy tiếng nước ào ào trong nhà tám, suy nghĩ rất lung.