Chương 17
Phòng 302 Tô Lạc Ly về đến phòng, hít thở thật sâu, Tô Nhược Vân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, vì thế, trong thời gian quay phim, cuộc sống của cô sẽ không dễ dàng gì.
Cô đã sớm thuộc làu kịch bản từ trước, cảnh đối đầu giữa cô và Tô Nhược Vân không hề ít May là, đất diễn của cô không quá nhiều, cùng lắm chỉ quay ở đây khoảng một tháng.
“Một tháng mà thôi, nhịn đi rồi sẽ qua” Tô Lạc Ly tự an ủi mình.
Đây là vai diễn đầu tiên của cô, cô tuyệt đối không thể để Tô Nhược Vân phá hỏng.
Không có gì để làm, cô đành lên giường nằm xem lại kịch bản.
Tục ngữ có sách đọc trăm lần át sẽ hiểu thấu, cuốn kịch bản cô này đã đọc nhiều lần rồi, cũng suy đoán ra ý cảnh mới.
Cửa mở ra.
Tống Di Văn đi vào, hai tay chấp sau lưng, cô ta liếc nhìn Tô Lạc Ly, phát hiện cô đang chăm chỉ xem kịch bản, lập tức đi tới trước tủ, cất mặt nạ Tô Nhược Vân tặng cho mình vào, khóa chặt cửa tủ lại.
Tô Lạc Ly biết chắc chắn Tống Di Văn sẽ đứng về phía Tô Nhược Vân, dù sao với thân phận hiện giờ của Tô Nhược Vân, ai cũng không muốn đắc tội cô ta.
Điểm này, cô hiểu được, vì thế, cũng không làm khó Tống Di Văn, cũng không nói chuyện với cô ta.
Trái lại, Tống Di Văn lại ngồi lên giường Tô Lạc Ly: “Lạc Ly, chuyện hôm nay, cô đừng để trong lòng nhé, cô cũng biết Tô Nhược.
‘Vân là thiếu phu nhân tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, tôi cũng không dám đắc tội cô Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn Tống Di Văn, cười với cô ta: “Tôi hiểu”
Nghe Tô Lạc Ly nói như vậy, Tống Di Văn liền thở phào một hơi, nói chuyện cũng thoải mái hơn hắn.
“Thực ra ý, tôi cảm thấy con người Tô Nhược Vân cũng quá kiêu ngạo hống hách, hừ… Thế nhưng, mọi người đều bực mình mà không dám nói, ai bảo chỗ dựa sau lưng cô ta là Quốc tế Nghệ Tân chứ”
“Chỗ dựa vững chắc nhất của một người là chính bản thân mình, trên thế giới này ngoài bản thân mình ra, không còn ai có thể dựa dẫm được. Chỗ dựa này của Tô Nhược Vân có được như thế nào, bản thân cô ta rõ ràng nhất”
Lời vừa nói ra, Tống Di Văn lại thấy rất hứng thú, liền sáp lại gần “Là được thế? Đúng rồi, cô với c chắc là cô cũng quen Mộ Dung Dịch đúng không? Lẽ nào cô và Mộ Dung Dịch..”
Tô Lạc Ly đặt cuốn kịch bản xuống cạnh gối trên đầu giường: “Đừng đoán mò nữa, †ôi và Mộ Dung Dịch… không thân quen, nhanh đi ngủ đi, sáng sớm mai còn quay phim đó”
Tống Di Văn cũng không hỏi thêm nữa.
Tô Lạc Ly vào nhà vệ sinh, cô sẽ không nói, cô và Mộ Dung Dịch mới là cặp tình nhân đã bên nhau năm năm, Tô Nhược Vân giống hệt mẹ cô ta, là kẻ thứ ba chen vào tình yêu của người khác!
Vốn dĩ, cô có thể nói những lời này ra, từ đó, dán lên người Tô Nhược Vân cái mác tai tiếng “kẻ thứ ba”, chỉ là, cô đã không muốn có bất kì dây dưa gì với Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân nữa.
Chuyện đã qua thì để nó qua đi, coi như lúc đó cô mắt mùi Ngày hôm sau bắt đầu quay phim, Tô Lạc Ly vẫn còn chút hưng phấn!
Điều khiến cô ngạc nhiên là, nữ chính lại là Tiêu Mạch Nhiên!
Trong năm năm vừa qua, Tiêu Mạch Nhiên chính là ngôi sao nữ hạng A, Cô ta mười bảy tuổi ra mắt, hai mươi tuổi vinh danh ¡nh hậu trẻ tuổi nhất thời bấy giờ, sau đó bỗng chốc liền nổi tiếng ‘Vào thời kì huy hoàng nhất của Tiêu Mạch Nhiên, mở tỉ vi lên, liên tục đổi mấy kênh, đều là những bộ phim khác nhau mà cô ta đóng vai chính, điện ảnh cũng thu vê cả doanh thu cao và đánh giá tốt.
Xinh đẹp, lại diễn tốt, EQ còn cao nữa, đến người như Tô Lạc Ly cũng coi cô là nữ thần của mình.
Chỉ tiếc là, công ty chủ quản Quốc tế Tinh Hoàng của cô ta hai năm gần đây kinh doanh không tốt, bị Quốc tế Nghệ Tân vượt mặt, Tiêu Mạch Nhiên cũng vì thế mà không giành được tài nguyên tốt nữa, độ phổ biến cũng bắt đầu dần dần đi xuống, may là trước kia cô đã đạt được độ phổ biết rất cao, nên tình hình bây giờ còn khá tốt, chỉ là không được huy hoàng như trước mà thôi Mấy ngày trước quay phim còn tạm ổn, dù sao đoàn phim còn chưa chính thức đi vào quỹ đạo, Tô Lạc Ly cảm thấy vẫn khá thoải mái.
Tối hôm nay, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bạn học ~ Tô Ngọc Điềm.
“Lạc Ly, cậu giúp mình một chuyện với, tối nay mình có việc, không đến night club được, cậu đi giúp mình một hôm được không?”
Tô Lạc Ly và Tô Ngọc Điềm cũng coi như là bạn học có cảm tình khá tốt, gia cảnh Tô Ngọc Điềm không tốt, từ lúc lên đại học cô liền bắt đầu làm thêm ở bên ngoài, nghe nói là tiếp thị rượu ở night club.
“Giờ mình đang quay phim ở bên ngoài, sợ là không đi được rồi”
“Chỉ tối nay thôi, ngày mai mình sẽ cố về kịp, chắc chắn không có vấn đề đâu. Cậu yên tâm, việc của mình chỉ là nhân viên phục vụ, tiếp thị rượu mà thôi, hoa hồng cao lắm, nếu may mần, một tối kiếm mười nghìn cũng không thành vấn đề, cho dù có kém, ba bốn nghìn thì vấn kiếm được”
Tô Lạc Ly nghe thấy con số này, cũng nghẹn họng trân trối.
Cô biết Tô Ngọc Điềm kiếm được rất nhiều tiền ở night club, nhưng không ngờ lại kiếm được nhiều như này!
“Lạc Ly, cậu yên tâm, mình không lừa cậu đâu, bọn mình chỉ tiếp thị rượu, thỉnh thoảng mời khách vài li gì đó thôi, chuyện vượt quá ranh giới mình sẽ không làm đâu”
Tô Lạc Ly còn có chút nghi ngại.
“Hơn nữa, lúc làm việc bọn mình đều đeo mặt nạ, sẽ không bị người khác nhận ra, cậu giúp mình đi, hôm nay thật sự mình không đi được”
Tô Lạc Ly không chịu được Tô Ngọc Điềm nài nỉ, đành đồng ý.
Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì, cô cần Mặc dù là nữ thứ phụ, nhưng thù lao và độ nổi tiếng cũng liên quan đến nhau, cô cũng chỉ được trả một trăm nghìn, hơn nữa, một trăm nghìn này, được thanh toán trước rất ít, phần còn lại phải chờ quay xong phim một thời gian rồi mới lấy được.
Mỗi lần Tô Kiêm Mặc phát bệnh nhập viện, không có vài chục nghìn thì căn bản không đủ, đợt trước cậu nhập viện liền vào phòng điều trị tích cực, một ngày viện phí vài nghìn, một lần mà tốn của cô gần một trăm nghìn tiền tích cóp.
Tiền của cô sắp tiêu hết rồi.
Tập đoàn Dark Reign Phòng làm việc của chủ tịch.
Ôn Khanh Mộ vừa ra khỏi phòng họp, hôm nay bực mình lạ thường, mảng tối mặt tối mũi toàn bộ nhân viên trong buổi họp.
Bản thân anh cũng cảm thấy kì lạ, trong lòng khó chịu lạ thường, khẩu vị cũng không tốt.
Về đến phòng làm việc, anh như ngồi trên đống lửa, liền đứng dậy, đi đi lại lại trong văn phòng.
Doãn Cẩn đứng ở một bên, không dám thở mạnh, cứ cảm thấy cả căn phòng đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, hình như: sắp cháy đến chỗ mình rồi.
Ôn Khanh Mộ bổng đứng trước mặt Doãn Cẩn: “Sao cậu không nói gì?”
Doãn Cẩn toát mồ hôi, anh dám nói sao?
Chủ tịch Ôn, có phải anh không khỏe không? Tôi thấy mấy ngày nay anh không ăn gì mấy”
“Không ăn được còn muốn tôi nhồi vào họng à? Mấy ngày nay đồ cậu đặt quá khó ăn!” Ôn Khanh Mộ gầm lên.
Doãn Cẩn khóc không ra trước mắt, trước đây đều đặt như vậy mà, cũng không thấy vị đại gia này bảo khó ăn!
“Chủ tịch Ôn, hay là anh về nhà nghỉ ngơi một chút? Mấy hôm nay trời quá nóng, có lẽ anh chưa quen với thời tiết thế này”
Về nhà?
Ôn Khanh Mộ liền nhớ tới Tô Lạc Ly!
“Cái cô Tô Lạc Ly kia sao vẫn chưa về?”
Cuối cùng Doãn Cẩn cũng hiểu ra, hàng loạt hành động lạ thường của Ôn Khanh Mộ rốt cuộc là vì sao.
“Chủ tịch Ôn, phu nhân đi quay phim mới được ba ngày thôi”
“Ba ngày?” Ôn Khanh Mộ trừng mắt nhìn Doãn Cẩn: “Mới có ba ngày thôi à?”
“Vâng, ba ngày rưỡi ạ, cùng lắm cũng mới được bốn ngày”
“Sao tôi cảm thấy cô ấy đã đi nửa tháng rồi chứ?” Ôn Khanh Mộ lầm bầm một câu.
Doãn Cẩn cúi đầu, phải nhịn, không được cười.
Chủ tịch của bọn họ, nhớ vợ Ôn Khanh Mộ càng bực mình, xua tay với Doãn Cẩn, ý bảo anh ta ra ngoài, anh đi tới trước máy tính, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho Dạ Bân.
“Tối nay, mười giờ, Thất Nguyệt Hoa”