Mục lục
Truyện Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Ôn Khanh Mộ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163 Đau đài không bằng đau ngốn Vì thế, anh và Tô Lạc Ly tuyệt đối không thể sinh con.

“Có thuốc không?” Ôn Khanh Mộ nói châm chậm.

Dạ Bân có thể thấy được, trong lòng Ôn Khanh Mộ cực kỳ không vui, lập tức lấy thuốc đưa cho Ôn Khanh Mộ, đồn: thời châm thuốc cho anh.

Ôn Khanh Mộ hít một hơi dài, khi nhả khói thuốc ra khỏi miệng, dường như mới phát tiết ra ngoài được một chút.

Quen Ôn Khanh Mộ nhiều năm như vậy, Dạ Bân chưa từng thấy biểu cảm này trên mặt anh.

Anh hoặc là phong thái hiên ngang, hoặc là đùa bỡn với đời, hoặc là cao cao tại thượng.

Biểu cảm đau buồn ảm đạm như này, thật sự là lần đầu tiên.

Dường như Dạ Bân cũng cảm nhận được Ôn Khanh Mộ cực kỳ buồn.

Anh đặt tay lên vai Ôn Khanh Mộ.

“Cậu đừng buồn quá, đứa nhỏ mất rồi có lẽ cũng là chuyện tốt, cậu là một thể kết hợp bị phong ấn, sinh con với Tô Lạc Ly, không nói rõ được sẽ sinh ra cái gì, mất đi cũng là chuyện tốt.”

Những lời này, đương nhiên Ôn Khanh Mộ cũng hiểu.

Nhưng dù sao cũng là cốt nhục của anh, còn không biết sự tồn tại của nó mà nó đã mất rồi.

Loại đau khổ này không ai có thể hiểu được.

Ôn Khanh Mộ chỉ hút từng hơi thuốc, miệng không ngừng nhả khói.

Hiện giờ anh không là gì cả, chỉ là một người bố vừa mất con.

Khi anh hút hết điếu thuốc cuối cùng, vứt đầu thuốc xuống đất, lấy chân dí lên.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“À, là chuyện “Ma tước niết bàn đó, bên phía đạo diễn Đỗ Viên nói đã chuẩn bị xong rồi, muốn bên phía chúng ta chuyển tiền qua nhanh một chút, tôi phải tìm cậu ký tên”

Mười tỷ không phải là một con số nhỏ, bên phía Dark Region, hễ điều động số vốn năm mươi triệu trở lên đều.

cần Ôn Khanh Mộ tự mình phê duyệt.

Ôn Khanh Mộ quay đầu nhìn về phía phòng bệnh.

“Ly Ly không quay được nữa”

Đại khái Dạ Bân cũng đã lường được, về chuyện sảy thai, anh cũng hiểu sơ sơ một chút, muốn hồi phục, có lẽ cần thời gian một tháng.

Vài ba ngày thì đoàn phim có thể đợi, một tháng, không Xong…

Hơn nữa, bộ phim điện ảnh này của Đỗ Viễn đã đợi hơn một tháng, không thể đợi tiếp nữa.

“Vậy giờ làm thế nào?”

“Tuyên bố rút vốn, để bên phía Quốc tế Nghệ Tân quay đi”

Dạ Bân nhìn Ôn Khanh Mộ: “Cậu thế này không phải là..”

Cho dù bọn họ không quay, cũng không đến nỗi nhường cơ hội cho Quốc tế Nghệ Tân!

“Tôi muốn xem xem, không có Ly Ly, bọn họ có thể quay được cái thứ gì.”

Dạ Bân gật đầu, thì ra ý đồ của Ôn Khanh Mộ là ở chỗ này.

Chuyện đã làm xong, Dạ Bân cũng không rời đi ngay.

Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Dạ Bân: “Còn có chuyện gì sao?”

“A Khanh, thật ra tôi cảm thấy..”

Dạ Bân cúi đầu, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.

“Không bằng cậu và Tô Lạc Ly thôi đi?”

“Tôi biết hiện giờ cậu động lòng với Tô Lạc Ly, nhưng cậu cũng biết thân phận của cậu… Quá khó xử, cậu và Tô Lạc Ly cứ ở bên nhau mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy biết, cô ấy sẽ chấp nhận cậu sao?”

Ôn Khanh Mộ cụp mắt, cảm thấy trái tim mình hãng một nhịp.

“Còn nữa, Tô Lạc Ly luôn muốn có một đứa con, nhưng cậu lại không thể sinh con, điểm này cậu hiểu rõ hơn tôi là sẽ có kết quả gì. Hiện giờ đã chứng thực cậu có thể khiến loài người mang thai, nhưng vì tránh bi kịch này, hai người nhất định phải tránh thai, cậu dùng lý do gì để thuyết phục Tô Lạc Ly, cứ mãi lén lút cho cô ấy uống thuốc tránh thai sao? Như vậy sẽ triệt để hủy hoại cơ thể của cô ấy!”

Lời của Dạ Bân, câu nào cũng có lý.

Mặc dù bản thân Dạ Bân cũng biết, hiện giờ Ôn Khanh Mộ thật sự đã động lòng, hiện giờ nói với anh những lời này không khác gì đâm dao vào trái tim anh.

Thế nhưng là người bạn tốt nhất của anh, Dạ Bân nhất định phải nói.

“A Khanh, là vì tình cảm quá phiền phức, vì thế tôi mới không chạm vào nó. Trên thế giới này, có thể làm tổn thương con người, chỉ có tình cảm. Đau dài không bằng đau ngắn…”

Ôn Khanh Mộ cười khổ, cuối cùng cũng không nói cái gì.

“Còn nữa, tôi cảm thấy cậu và Tiêu Mạch Nhiên rất thích hợp, cô ấy biết thân phận của cậu, vì thế sẽ không gò ép muốn có con, tình cảm Mạch Nhiên dành cho cậu, cậu cũng hiểu rõ, vì thế… cậu cân nhắc kỹ đi”

Dạ Bân đã chạm vào trái tim Ôn Khanh Mộ.

Anh nghĩ rất lâu, mới từ từ nói: “Hiện giờ Ly Ly năm trên giường bệnh, tạm thời tôi không thể rời xa cô ấy, cậu về bi Nói xong, Ôn Khanh Mộ xoay người đi vào trong phòng bệnh.

Dạ Bân nhìn theo bóng lưng của Ôn Khanh Mộ.

Cái “tạm thời” mà cậu ta vừa nói, chính là đang cân nhắc.

sẽ rời xa Tô Lạc Ly sao?

Bản thân anh hiểu đúng không?

Dạ Bân cũng không nghĩ nhiều, lần trước tiễn Tiêu Mạch Nhiên về, anh cũng không có dũng khí nói ra chuyện Ôn Khanh Mộ kết hôn, xem ra tạm thời anh vẫn không cần nói, miễn lại triệt để cắt đứt duyên phận giữa hai người họ.

Trong phòng bệnh.

‘Yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Y tá luôn ở bên cạnh Tô Lạc Ly.

“Tỉnh chưa?” Ôn Khanh Mộ khẽ hỏi một câu.

“Nửa tỉnh nửa mê, lúc trước có lẽ là vì thuốc mê hết tác dụng, tỉnh một lúc, hỏi một câu đây là đâu, sau đó lại lịm đi”

Y tá thành thật trả lời.

“Vậy lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh hẳn?”

“Thuốc mê đã hết tác dụng, để giảm bớt đau đớn của cô ấy, đã tiêm thêm thuốc giảm đau vào nước truyền, sẽ đỡ hơn một chút. Thế nhưng cô ấy mất máu quá nhiều, lại làm phẫu thuật phá thai, hiện giờ cơ thể không đủ máu, hai ngày nay có lẽ đều khá thèm ngủ, ngủ nhiều một chút là được.”

“ừ”

Khuôn mặt Tô Lạc Ly vẫn hơi trắng bệch, thế nhưng đỡ hơn lúc vừa ra khỏi phòng phẫu thuật một chút, chác là do thuốc đã có tác dụng.

Khuôn mặt cô dán một miếng băng gạc nhỏ, có lẽ là lúc.

bị đánh, không biết là bị thứ gì cào vào.

Ôn Khanh Mộ mãi vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh, cứ ở bên giường nhìn Tô Lạc Ly mãi.

Không biết từ lúc nào, nhất cử nhất động của người phụ nữ này đã khắc sâu lên trái tim anh.

Anh thật sự có thể buông tay sao?

Lời Dạ Bân nói, không phải không có lý, đau dài không bằng đau ngắn.

Rất rõ ràng, anh và Tô Lạc Ly không thích hợp.

Đầu anh rối tung.

Tô Lạc Ly tỉnh lại vào buổi chiều.

Khi đó, dưới tác dụng của thuốc, sự đau đớn sau phẫu thuật đã dần biến mất.

Khi cô tỉnh lại, thứ đập vào mát đầu tiên chính là khuôn mặt đẹp trai mê người của Ôn Khanh Mộ.

Mơ mơ màng màng, có chút không dám tin.

Không phải anh đi công tác rồi sao?

Sao đột nhiên lại quay về rồi?

Đột nhiên Ôn Khanh Mộ cười với Tô Lạc Ly, từ khi quen Ôn Khanh Mộ, đây là nụ cười dịu dàng nhất mà cô từng thấy.

Anh tiến lại gần cô, đôi mắt màu lam dịu dàng như nước.

“Còn đau không? Có muốn ăn gì không? Có còn khó chịu chỗ nào không?”

Hỏi liên tiếp ba câu, thật ra anh còn muốn hỏi nhiều hơn nữa.

Tô Lạc Ly chớp mắt, không biết phải trả lời cái nào.

Ôn Khanh Mộ liền cười xấu hổ.

“Tôi hỏi từng cái một, trên người còn đau không, hử?”

“Vẫn ổn, chỉ là bụng hơi đau”

Nụ cười của Ôn Khanh Mộ lập tức hơi căng cứng, sau đó anh nhếch khóe miệng.

“Cô đến… kỳ kinh nguyệt rồi”

Trên mặt Tô Lạc Ly thoáng qua tia thất vọng.

“Sao thế?”

“Tôi còn tưởng là tôi có thai rồi..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK