Sau khi hát mừng sinh nhật xong, bọn họ kêu lên câu chúc mừng Phó Chân: "Phó đạo, sinh nhật vui vẻ!"
Phó Chân giơ lên khóe miệng, hướng mọi người hơi hơi khom lưng, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Kế tiếp chính là phân đoạn ước nguyện thường thấy, Phó Chân chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, hắn cũng không có nguyện vọng gì, vậy nên hy vọng tất cả mọi người mà hắn quan tâm đều khỏe mạnh.
Bánh kem không phải rất lớn, sau khi cắt ra phân cho mười mấy người mỗi người một chút, cũng không còn thừa lại bao nhiêu, thực mau tiệc mừng sinh nhật liền kết thúc, mọi người thu thập tốt đạo cụ trong đoàn phin, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi.
Phó Chân sóng vai đi cùng Phó Kiến Sâm trên một con đường nhỏ hoang vắng, từ nơi này đi đến khách sạn đại khái yêu cầu mười phút, những nhân viên khác khiêng thiết bị đi phía trước, còn có một ít đạo cụ nặng như camera thì đặt trong xe Minibus để chở về.
Đằng trước truyền đến thanh âm đùa giỡn của nhón nhân viên công tác, lá khô ở bốn phía bị gió thổi phát ra tiếng rào rạt, Phó Chân cùng Phó Kiến Sâm đều trầm mặc, không biết nên nói cái gì.
Áng trăng xuyên qua cành lá sum sử chiếu lên mặt đất, đất trũng nơi xa đã khô cạn, chỉ có phần đáy còn chứa chút nước, nhưng đã kết băng, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng như trân châu.
Mãi đến khi sắp tới khách sạn, Phó Kiến Sâm mới thấp giọng mở miệng, hắn hướng Phó Chân nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ."
Phó Chân ừ một tiếng, nghĩ nghĩ, trở về một câu: "Cảm ơn."
"Năm nay có nguyện vọng gì sao?" Phó Kiến Sâm tận khả năng làm bộ tương đối bình tĩnh hỏi hắn, giống như đang nói việc nhà.
Phó Chân lắc lắc đầu: "Nói ra liền không linh."
Phó Kiến Sâm cười khẽ một tiếng, trong nhất thời lại cảm giác như trở về lúc trước, hắn nâng tay lên muốn sờ đầu Phó Chân, nhưng đưa đến giữa không trung lại thu tay trở về, dường như không có việc gì đem Phó Chân đưa đến trước cửa phòng hắn, tới cửa phòng Phó Kiến Sâm liền đứng đối diện Phó Chân.
"Đi ngủ sớm một chút, không cần thức quá muộn." Hiện tại Giang Hằng Thù không ở bên người Phó Chân, liền biến thành Phó Kiến Sâm tới quản thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Phó Chân.
Phó Chân gật gật đầu: "Ngài cũng vậy, ngủ ngon."
Sau khi trở về phòng, Phó Chân tắm rửa một cái rồi nằm lăn lên giường, vừa nghĩ đến mình cùng Giang Hằng Thù phải phân cách hai ba tháng, liền cảm thấy thời gian đặc biệt dài, hắn nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình di động, hiện tại mới 8 giờ tối, Giang Hằng Thù hẳn là đã tan tầm về nhà, hắn mở WeChat gọi video call cho Giang Hằng Thù, thực mau đã được tiếp nhận.
"Đang làm gì đâu?" Phó Chân hỏi.
Giang Hằng Thù thập phần buồn nôn mà đáp lại: "Không làm gì, đang nhớ em"
"Em cũng rất nhớ anh a." Phó Chân nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng may hiện tại có thể điện thoại video, nếu là thế kỷ trước, hắn cùng Giang Hằng Thù cũng chỉ có thể truyền bồ câu đưa thư.
Giang Hằng Thù còn đang lọi vàng đem chuyện trong công ty giải quyết xong, qua mấy ngày có thời gian rảnh liền tới tìm Phó Chân, bất quá trước khi xong hết mọi việc, hắn cũng không có tính toán nói cho Phó Chân, sợ cuối cùng không thể hoàn thành hết công việc, hại Phó Chân mừng hụt một trận.
Cùng Giang Hằng Thù ngọt ngào vài câu, Phó Chân hỏi: "Ca Cao đâu?"
"Đang ngủ? Muốn nhìn con sao?" Giang Hằng Thù mang theo di động đi phòng Ca Cao cách vách, Ca Cao nằm ở trong giường nhỏ, ôm một chiếc gối đầu nhỏ, miệng hơi hơi mở ra, ngực theo hô hấp đều đều mà phập phồng.
Ánh mắt Phó Chân nhu hòa rất nhiều, hắn cùng Giang Hằng Thù đều không có nói chuyện, cứ xuyên qua màn hình mà lẳng lặng nhìn Ca Cao một hồi.
......
Sau khi kết thúc gọi video với Giang Hằng Thù, Phó Chân từ ba lô đem máy tính lấy ra, bắt đầu làm video, hắn có cái ý tưởng rất tốt, tính toán thực thi một chút.
Buổi quay chụp ngày hôm sau liền bắt đầu từ 6 giờ sáng, vẫn luôn bận việc đến 12 giờ trưa mới nghỉ ngơi, vì để mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, Phó Chân đem thời gian bắt đầu làm việc vào buổi chiều muộn một chút.
Hai nhân vật chính là Vương Minh Trạch cùng Diệp Thiêm không hổ là người trẻ tuổi, hoàn toàn không cảm thấy mệt, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi hai người bọn họ đi vào thị trấn một chuyến mua ít đồ ăn vặt cùng trà sữa đem về phân chia cho mọi người trong đoàn phim.
Lúc Vương Minh Trạch đưa trà sữa cho Phó Chân, nhìn thấy Phó Chân còn ngồi trước máy tính, ngón tay Phó Chân không ngừng gõ bàn phím, hắn liền đem trà sữa đưa đến tầm tay Phó Chân, thuận miệng hỏi một câu: "Phó đạo, anh đang làm gì vậy?"
Phó Chân lên tiếng: "Cắt nối biên tập video a."
Vương Minh Trạch chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên hắn tham gia quá trình làm phim điện ảnh, không quá hiểu rõ lộ trình, hắn hướng Phó Chân hỏi: "Gấp như vậy sao? Không phải chụp xong mới cắt nối biên tập sao?"
Phó Chân cường điệu nói: "Không phải điện ảnh."
Vương Minh Trạch tò mò mà đem đầu hướng trước màn hình, chỉ thấy tiêu đề trên video là: ngày x tháng xx năm xx, hai vị nam thanh niên biểu diễn ở đầu đường, hơn nữa còn mặc đồ gấu trúc bikini đỏ đứng trước tòa thị chính, đây đến tột cùng là đánh mất nhân tính hay là đạo đức chôn vùi.
Nhan vật trong video đều do tự tay Phí Chân vẽ, thoạt nhìn phi thường khôi hài, hậu kỳ còn có phối âm, cũng là bản thảo do chính hắn viết, cộng với thay đổi giọng nói, khiến cho giống như một bản tin.
Vương Minh Trạch sách một tiếng, nói: "Phó đạo anh đang làm tin tức hành tây sao, nói ra đi ai ——"
Thanh âm hắn bỗng dưng dừng lại, hắn nhớ tiêu đề của đoạn video mà Phó Chân làm là cảnh diễn vào buổi chiều hôm nay.
Trong lúc nhất thời Vương Minh Trạch thế nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt, nếu cái hiện tại phát đoạn video này, chờ đến khi điện ảnh công chiếu, cư dân mạng khẳng định còn chơi vui nữa.
Phó Chân quay đầu nhìn Vương Minh Trạch liếc mắt một cái, hỏi: "Thế nào?"
Vương Minh Trạch vì sự cơ trí của Phó Chân mà ấn like, "Cao, thật sự là cao."
Phó Chân nhấp môi cười cười, cũng không phải cái gì cao không cao, chính là cảm thấy chơi như vậy rất vui, muốn thử một lần.
Buổi chiều sau khi đem cảnh diễn này quay xong, Phó Chân liền đem đoạn video đã chỉnh sửa tốt đăng lên trạm xôn xao, mấy ngày nay Phó Chân tích lũy không ít fans, lúc trước hắn đều cắt nối biên tập các tác phẩm, đây vẫn à lần đầu tiên phát video tự sáng tác.
Video là mô phỏng hình thức làm Bản Tin Thời Sự, bất quá chỉ có một người dẫn chương trình, à một nhân vạt hoạt hình tựa như nàng tiên cá, hiện trường trong đoạn video đều là dùng các đường cong đen trắng, tương đối dễ vẽ, lấy tốc độ của Phó Chân, nửa giờ là có thể vẽ ra mười tấm.
Trong điện ảnh quay cảnh Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch mặc đồ gấu trúc mặc bikini và bỏ chạy, mà trong đoạn video này lại là đưa tin về phản ứng của người dân khi thấy cảnh này.
Cư dân mạng nhận được thông báo có cập nhật mới, liền vào click mở video, mọi người còn cho rằng có thể nhìn thấy một video đặc biệt, kết quả vừa vào liền thấy một tin tức hài, đại bộ phận cư dân mạng đều tỏ vẻ ha ha ha thực thích, nhưng cũng có một bộ phận cư dân mạng tỏ vẻ up chủ sơ tâm không còn.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha up chủ mới kiến nghị trúng tuyển"
"Tuy rằng có chút buồn cười, nhưng là up chủ muốn đổi nghề sao? Không quá thích phong cách này của ngươi, càng thích những video cắt ghép như lúc trước"
"Loại tin tức hành tây này có rất nhiều, có cái ý nghĩa gì đâu, vốn dĩ rất thích video cắt ghép do up chủ đăng, thôi bay đây, không bao giờ gặp lại"
"Có chút thất vọng, thật vất vả gặp được một up chủ chỉ cắt ghép video của Phó đạo, hiện tại cũng chuyển nguyên sang"
......
Tuy rằng những bình luận đứng đầu đều nói không thích up chủ thay đổi phong cách, hy vọng có thể trở lại ban đầu, nhưng số lượng fans lại không hề giảm, ngược lại tăng lên rất nhiều.
Phó Chân lắc đầu cảm thán, cư dân mạng thời nay thật sự quá ngạo kiều.
Vì phòng ngừa có người đi tìm tòi hoặc bắt chước, ở dưới mỗi video Phó Chân đều ghi những tin tức này là giả, xin đừng bắt chước.
Phó Chân tận khả năng làm mỗi ngày trôi qua phong phú thêm, bởi vì hiện tại một khi hắn nhàn rỗi thì sẽ rất nhớ Giang Hằng Thù, nhưng ban ngày Giang Hằng Thù đều bận công tác, hắn cũng không dám gọi điện thoại, cũng chỉ có thể bận rộn công tác, cắt video, vẽ tranh, đọc sách, cùng Tề Đức Long lão sư thương lượng kịch bản.
Vì xây dựng ra sự tương phản lớn, trong kịch bản tính cách của người Đông Bắc cùng người Đài Loan đều mang theo chút bướng bỉnh, thời điểm hai người bọn họ cãi nhau cả đoàn phim đều phải cười theo.
Trong ty Diệp Thiêm cầm di động, đưa cho Vương Minh Trạch xem: "Cậu nhìn xem, dự báo thời tiết hôm nay nói trời nắng, nhanh đi đi thôi, nếu còn dong dài, chờ một hồi rau kim châm đều lạnh."
Vương Minh Trạch kiên quyết không đồng ý: "Không cần đi, đại sư có nói hôm nay không nên đi ra ngoài."
"Đại sư cái quỷ gì, cậu nhanh đem quần mặc vào, hôm nay chúng ta đi là ngày mai có thể tới rồi."
"Cậu người này thật sự là nhà máy xe! Tôi đã nói với cậu là không nên ra ngoài, là không nên ra ngoài, cậu có nghe hiểu hay không nha?"
"Mê tín cái gì nha?" Diệp Thiêm trực tiếp bắt cánh tay Vương Minh Trạch, đem hắn túm lên xe ba bánh, Vương Minh Trạch lên xe còn không thành thật, hắn kiên quyết cho rằng hôm nay không phải cái ngày lành, nghĩ mọi cách muốn ngăn trở Vương Minh Trạch.
Hai người trực tiếp tranh chấp lên, Diệp Thiêm trực tiếp buông lỏng tay lái, xe ba bánh trực tiếp hướng về cây đại thụ bên đường vọt qua, loảng xoảng một tiếng.
Vương Minh Trạch nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn xe ba bánh ngã vài bên đường, có điểm xấu hổ, "Cậu xem đi, tôi đã nói không nên đi ra ngoài."
......
Tiêu đề của video hôm nay Phó Chân đã nghĩ kỹ rồi, hai nam tử tranh chấp trên xe ba bánh, thiếu chút nữa gây thành thảm kịch, giao thông thánh phố xx nhắc nhở ngài: Con đường ngàn vạn điều, an toàn là thứ nhất, xe cẩu không quy phạm, người thân hai hàng nước mắt.
Sau khi chụp xong màn ảnh này, Phó Chân từ phía trước máy theo dõi đứng lên, nói: "Buổi tối hôm nay còn có một cảnh ban đêm, mọi người ăn nhiều một chút."
Phó Chân nói xong không lâu, liền nhận được điện thoại của Giang Hằng Thù, Phó Chân có điểm tò mò Giang Hằng Thù như thế nào sẽ gọi cho hắn lúc này, Giang Hằng Thù thập phần thành thật mà nói cho hắn: "Nhớ em."
Phó Chân nhịn không được cười nhẹ một tiếng, đứng dậy nghiêng đầu dựa vào vách tường, hơi hơi cúi đầu, nhìn dưới chân, nhẹ giọng hỏi Giang Hằng Thù: "Tan tầm sao?"
"Vừa mới tan tầm, em thì sao? Ăn cơm chưa?"
"Lập tức liền ăn, hiện tại còn ở đoàn phim," Phó Chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhóm nhan viên đang bận rộn bên ngoài lều.
"Bên cạnh rm có gương sao?"
Phó Chân quay đầu tìm một vòng, phát hiện trên bàn có một cái gương hóa trang nho nhỏ, tiếp theo nghe thấy Giang Hằng Thù ở đầu bên kia điện thoại nói: "Em nhìn xem trong gương có cái gì?"
Phó Chân nhìn phải nhìn trái, cũng không thấy ra cái gì hiếm lạ, hỏi: "Có cái gì?"
"Có bảo bối của anh a."
Phó Chân không nhịn xuống phụt cười một tiếng, sau đó đánh giá nói: "Câu này của anh quá lỗi thời rồi."
Giang Hằng Thù bật cười, nói: "Em nói câu không lỗi thời đi, anh học"
Phó Chân trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu chân trời phía xa như bức tranh sơn dầu, nhẹ nhàng mở miệng hướng người bên kia điện thoại nói: "Em nhớ anh, Giang Hằng Thù."