Qua thật lâu sau, Phó Kiến Sâm gọi điện cho Phó Đình: “Tìm người điều tra xem gần đây Đường Loan Loan làm cái gì.”
……
Đêm qua lúc Giang lão tiên sinh gọi video cho Ca Cao thiếu chút nữa khóc, Phó Chân liền thương lượng với Giang Hằng Thù, quyết định đem Ca Cao về Giang gia ở một thời gian.
Phó Chân chọc chọc khuôn mặt Ca Cao, một bên thay tã cho bé, một bên dặn dò bé nói: “Ngày mai phải đi gặp ông nội, con phải nghe lời nghe không.”
Ca Cao nghe không hiểu, chỉ chớp đôi mắt to màu lam nhìn chiếc lục lạc trên giường, nhếch môi cười không ngừng.
“Rốt cuộc là đang cười cái gì nha?” Phó Chân cũng nở nụ cười theo, chờ thay tã xong, hắn nghiêng đầu hướng bên người Giang Hằng Thù hỏi.
Giang Hằng Thù không có cách nào trả lời vẫn đề của Phó Chân, hắn đề nghị với Phó Chân nói: “Nếu không em treo lên giường mấy cái lục lạc cảm nhận một chút?”
Phó Chân tưởng tượng một chút cái cảnh tượng kia, lắc đầu nói: “Sau đó giường vừa động, lục lạc cũng động theo, tất cả mọi người biết hai ta đang làm gì, em phỏng chừng muốn khóc.”
Giang Hằng Thù cười khẽ một tiếng, giơ tay sờ sờ đầu Phó Chân.
Ngày hôm sau Giang Hằng Thù đầu tiên là chở Phó Chân cùng Ca Cao đưa đi Giang gia, sau đó lại đem Phó Chân đưa đến đoàn phim, cuối cùng mới lái xe đi công ty.
Phó Chân muốn tự mình lái xe đi đoàn phim, nhưng bị Giang Hằng Thù cự tuyệt: “Không được, hiện tại rất nhiều người phóng nhanh vượt ẩu, chân em lại chưa khôi phục tốt, anh không có viện gì, đưa em đi cũng thuận đường.”
Phó Chân lại không cho rằng mỗi ngày Giang Hằng Thù vòng non nửa thành phố Bình Hải đem mình đưa đến đoàn phim xem như thuận đường.
Lúc Phó Chân xuống xe Giang Hằng Thù dặn dò hắn nói: “Ở đoàn phim đừng làm việc quá mệt mỏi, nếu cảm thấy không thoải mái thì nghỉ trong chốc lát.”
Phó Chân gật đầu, cởi đai an toàn tiến đến bên người Giang Hằng Thù, hôn nhẹ lên mặt hắn, “Em đi đây”, sau đó mới xuống xe tiến vào bên trong đoàn phim.
Ở bên này không chỉ có mình đoàn phim của Phó Chân, phòng cách vách hình như đang quay chụp một bộ chiến tranh, thường xuyên có thể nghe được tiếng pháo rầm rầm, làm cho Phó Chân không thể không từ bỏ hiện trường thu âm.
Trần Manh trang điểm thành một tiểu khất cái ngồi dưới đất, trước mặt nàng đặt một cái chén sứ cũ nát, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong ánh mắt lộ ra mê mang, trong lúc xuyên qua thời không về tới một nơi khác, bên tai nàng còn văng vẳng tiếng ăn xin hèn mọn của nhóm khất cái, giống như tiếng ruồi bọ vo ve không ngừng nghỉ.
“Cầu xin ngài đáng thương tôi đi, tôi đã thật lâu không có ăn gì rồi.”
“Cho xin ít tiền, cho xin ít tiền……”
……
Một cái bóng thật dài dừng ở trên người Trần Manh, nàng ngẩng đầu nhìn về phía người ấy, đây là một người nam nhân tầm 30 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc đạm nhiên, hắn đứng ở trước mặt mình, cúi đầu nhìn chính mình, lúc sau hắn hướng chính mình vươn tay ra.
“Theo ta đi đi.” Nam nhân nói.
……
“Cậu so với hai năm trước làm được càng tốt.” Sau khi chụp xong màn này, một thanh âm có chút già nua vang lên bên tai Phó Chân, quay đầu nhìn lại, một ô g lão tầm 60 tuổi tả đang đứng ở bên người hắn, mang một chiếc kính viễn thị, mặc áo Tôn Trung Sơn, những nút khóa được khóa lại tỉ mỉ.
Phó Chân lắp bắp kinh hãi, vị lão tiên sinh trước mắt cũng không phải là người bình thường, hắn tên là Khương Lê, là một vị đạo diễn trứ danh, chụp qua bộ 《 Mười ba năm kiến quốc 》 được 9.6 điểm trên douban cùng bộ 《 Đại đường thịnh thế 》9.3 điểm, coi như là đạo diễn cấp quốc bảo.
Phó Chân vội vàng đứng lên, hướng Khương Lê hỏi: “Khương lão sư sao ngài lại tới đây? Ngài ngồi, ngài ngồi.”
“Ta đóng phim ở cách vách,” Khương Lê hướng hắn cười cười, ngồi xuống, cùng Phó Chân giải thích nói, “Nghe nói cậu ở chỗ này, ta liền tới đây nhìn xem cậu, cậu cũng không cần câu thúc, ngồi xuống đi.”
Khương Lê cùng thầy của Phó Chân từng là bằng hữu tốt, lúc Phó Chân còn đi học, thầy hắn liền thường xuyên cùng Khương Lê khen đứa nhỏ này rất có thiên phú, phải bồi dưỡng thật tốt, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, đáng tiếc lại gặp phải một sự kiện như vậy, hai năm trước Khương Lê không biết vì cái gì, thế nhưng cũng hoàn toàn không hề nhớ tới tiểu đồ đệ mà bạn già hắn tâm tâm niệm niệm này.
Hắn đối với bạn già đã mất của mình, còn có Phó Chân, vào một thời điểm nào đó luôn cảm thấy hổ thẹn.
Trong khoảng thời gian này Khương Lê đang ở đoàn phim cách vách quay chụp một bộ quân sự, nghe các diễn viên trong đoàn phim nhắc tới Phó Chân cũng ở gần đây, liền muốn lại đây xem hắn.
Hắn lặng lẽ lại đây, các nhân viên trong đoàn《 Lâu đài màu trắng 》 cũng đều biết hắn, cho nên không có ai cản hắn, hắn vừa rồi ở bên người Phó Chân nhìn hắn đạo diễn một tuồng kịch, cảm thấy vui mừng.
Khương Lê hỏi Phó Chân: “Ta có thể xem kịch bản sao?”
“Đương nhiên có thể,” Phó Chân nhanh chóng đem kịch bản đưa tới trên tay đọ diễn Khương Lê, kịch bản được hay không, xem không quá 10 tranh sẽ biết, bất quá Khương Lê vừa thấy liền đầu nhập vào, hồi lâu đều không có đáp lời Phó Chân.
Phó Chân suy đoán hắn chắc còn phải mất một đoạn thời gian nữa mới đọc xong, liền cho diễn tiếp tràng tiếp theo, qua một đoạn thời gian thật lâu, nhân viên công tác phòng cách vách lại đây tìm Khương Lê đi trở về, Khương Lê mới từ trong kịch bản thoát ra.
Hắn hít một hơi thảm dài, ngẩng đầu lên hỏi Phó Chân: “Kịch bản này là ai viết?”
Phó Chân trả lời nói: “Là dùng tiểu thuyết cùng tên của La Bình Bình lão sư cải biên, kịch bản là La Bình Bình lão sư giúp cháu cùng nhau cải biên.”
“La Bình Bình a,” Khương Lê giơ tay chụp lên vai Phó Chân, cổ vũ hắn, “Chụp cho thật tốt, ta chờ phòng bán vé bộ điện ảnh này đại bạo.”
“Cảm ơn Khương lão sư.”
Khương Lê cười ha hả mà nói: “Bộ điện ảnh của hai chúng ta nói không chừng còn chiếu cùng thời gian, nếu biết người trẻ tuổi các cậu có ý tưởng như vậy, ta liền sắp xếp lại lịch trình.”
“Khương lão sư nói đùa, gừng càng già càng cay, hẳn là cháu nên lo lắng sẽ đụng phải ngài.”
“Một câu này của cậu hai ý nghĩa a,” Khương Lê đạo diễn nở mục cười ha ha, một lát sau, hắn thu hồi tươi cười trên mặt, hướng Phó Chân nói, “Thầy cậu nhất định sẽ rất mừng cho cậu.”
Phó Chân trầm mặc, thầy hắn đã mất từ hai năm trước vì ung thư, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng hắn cũng không thể gặp mặt thầy làn cuối.
Công viên đoàn cách vách không ngừng thúc giục Khương Lê nhanh trở về, Khương Lê xua xua tay để đối phương chờ một lát, hắn nhỏ giọng hướng Phó Chân hỏi thăm: “Ta nghe nói nữ chính bộ này của cậu là Cao Điềm?”
Phó Chân cười lắc đầu: “Không phải, nữ chính đang ở chỗ này.”
Khương Lê nhìn thoáng qua Trần Manh còn ngồi dưới đất, gật gật đầu, khen: “Tiểu cô nương rất có linh khí nha! Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu tuổi, còn đang học năm hai.”
“Không tồi, không tồi, tiểu cô nương về sau có tương lai a!” Tầm mắt đạo diễn Khương Lê dừng ở tren người Hà Minh, tuy trên người Trần Manh rất có linh khí, nhưng dù sao thu phóng tự nhiên vẫn kém vị diễn viên thực lực này, Khương Lê tò mò hỏi, “Người diễn cùng nàng là ai nha, như thế nào ta lại thấy quen mắt như vậy.”
“Hà Minh lão sư.”
“Hà Minh?” Khương Lê đạo diễn chấn động, “Là Hà Minh có chút bụ bẫm kia sao.”
Phó Chân gật gật đầu: “Là Hà lão sư.”
Đạo diễn Khương Lê không nhịn được gật đầu, trong miệng nói: “Được a, được a.”
Không lâu sau đó, đạo diễn Khương Lê cùng nhân viên công tác rời đi, nhân viên công tác có chút tò mò hướng Khương Lê đạo diễn hỏi thăm: “Bộ này của Phó đạo ngày cảm thấy thế nào?”
“Chờ xem đi, năm nay hắc mã phỏng chừng chính là hắn.”
“Giang đạo vì cái gì lại cho đánh giá như vậy?” Nhân viên công tác có chút khó hiểu.
“Kịch bản tốt, diễn viên quá quan, đạo diễn cũng không tồi, bộ điện ảnh này phải làm hắc mã không phải thực bình thường sao?”
Trong lòng nhân viên công tác chửi thầm, để Cao Điềm làm nữ chĩnh cũng kêu diễn viên quá quan a, hôm nay Giang đạo chẳng lẽ là bị cái gì nhạp hồn sao.
……
Phó Chân đem một màn vừa rồi chụp lại một lần nữa, vừa nhấc đầu liền phát hiện Giang Hằng Thù không biết ở bên người mình khi nào, chạy nhanh cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, còn chưa tới tám giờ a.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Sao anh lại tới đây?”
Giang Hằng Thù ngồi xuống bên người Phó Chân: “Hôm nay tan tầm sớm chút, lại đây nhìn em.”
Những nhân viên khác trong đoàn phim thấy Giang Hằng Thù xuất hiện cũng thực kinh ngạc, tuy rằng bọn họ thấy trên mạng nói Giang Hằng Thù cùng Phó Chân quan hệ khả năng không tồi, nhưng là không nghĩ tới có thể tốt đến mức này, tan tầm không có việc gì không trở về nhà bồi lão bà, ngược lại là tới đoàn phim bồi Phó Chân, đây là cái đạo lý gì?Chẳng lẽ nào nữ nhân như thể quần áo, huynh đệ tình như thủ túc?
Nhóm Paparazzi theo chân Phó Chân cùng Giang Hằng Thù thật nhiều ngày, rốt cuộc chụp tới hình ảnh hai người bọn họ cùng khung hình, lần này có tin tức để gửi tới cho Đường Loan Loan, nhóm paparazzi không chút do dự lấy một cái tiêu để đặc biệt câu dẫn người xem, Giang Hằng Thù lén gặp tình nhân, nguyên lai là hắn!
Nhưng mà phản ứng của cư dân mạng thập phần lãnh đạm, vốn tưởng chụp đến Giang Hằng Thù xuất quỹ, kết quả lại là chụp tới Giang Hằng Thù tới thăm ban đoàn phim.
Người ta đi đoàn phim thăm ban thì làm sao? Từ ngày Giang Hằng Thù đi công ty giải trí Hạc Khê đón Phó Chân có thể thấy được, tình bạn của hai người rất tốt, hơn nữa Giang Hằng Thù còn rất có khả năng là người đầu tư cho bộ phim này của Phó Chân, đây là chuyện rất bình thường, như thế đến miệng nhóm paparazzi liền ghê tởm như vậy đâu?
Năm trước Lâm Băng Nhi đi thăm ban Vương Hi Thần các ngươi cũng không nói các nàng là bách hợp a? Như thế nào đến phiên hai cái nam nhân liền bắt đầu để ý?
Trong lòng cue dân mạng đầy căm phẫn, ở dưới weibo nhóm paparazzi mắng càng khó nghe, nhóm paparazzi không có cách nào, chỉ phải xám xịt mà đem cái bài báo kia biên tập một chút, biến thành Giang Hằng Thù thăm ban đoàn phim lâu đài.
Bất quá bởi vì chuyện này còn ra đời nhóm fan CP Phó Chân cùng Giang Hằng Thù, nhưng do ngại Giang Hằng Thù đã có người yêu, bọn họ đều là lén lút yêu thích, ngầm lập một diễn đàn, chuyên viết văn, ghép cái hình ảnh gì đó.
Đường Loan Loan vào một buổi sánh ngồi lên máy bay đi ra nước ngoài, nàng vừa ra nước, cư dân mạng như vừa thoát khỏi ma pháp của vu nữ đều lấy lại tinh thần, không ngừng múa may bàn phím, phun tào Hollywood mắt mù.