Phó Chân thật lâu không có ở trên người La Hi bắt gặp qua ánh mắt như vậy, hắn giật giật, cuối cùng vẫn là quy về vắng vẻ.
La Hi hướng Phó Chân vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hắn xoay người, hướng về một phía khác đi đến, không lâu sau, thân ảnh hắn liền biến mất ở trong tầm mắt Phó Chân.
Trên bầu trời những hạt tuyết nhỏ rơi xuống, Phó Chân ngẩng đầu nhìn về phía không trung, sắc trời đã tối sầm xuống, những ánh đèn đường sáng lên, những viên tuyết trắng dưới ánh đèn như những con đom đóm bay lượn giữa không trung, mà cách đó không xa, Giang Hằng Thù ôm Ca Cao hướng hắn đi tới, đứng ở phía sau hắn, cùng hắn nói: “Tuyết rơi, về nhà đi.”
Phó Chân ừ một tiếng, quay đầu lại nắm lấy tay Giang Hằng Thù, nhờ ánh đèn hắn nhìn Ca Cao đng ngủ say trong lồng ngực Giang Hằng Thù, Ca Cao hơi hơi mở miệng, phát ra tiếng hít thở thấp thấp, hai bàn tay nhỏ nắm chặt chiếc khăn mày hồng nhạt, như sợ bị người cướp đi.
Phó Chân nổi lên tâm tư chơi đùa, hắn nâng tay lên, đem cái khăn nhỏ trong tay Ca Cao rút ra, quả nhiên Ca Cao liền ở trong mơ mơ màng màng mở bừng mắt, hai con mắt to chớp chớp, tựa hồ còn chư ý thức được chuyện gì đã xảy ra, chờ khi bé phát hiện khăn nhỏ trong tay không còn, liền oa một tiếng kêu lên.
“Em a,” Giang Hằng Thù bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hắn thật vất vả mới đem Ca Cao dỗ ngủ, hiện tại lại bị Phó Chân đánh thức, hắn đem Ca Cao đưa đến trước mặt Phó Chân, hướng hắn nói, “Em dỗ đi.”
Phó Chân hắc hắc cười một tiếng, tiếp nhận Ca Cao, Ca Cao như cũ há miệng khóc to, lực xuyên thấu mạnh như sóng âm ma quỷ.
Phó Chân lúc này thế nhưng còn có rảnh rỗi quan sát miệng Ca Cao, nhìn trong chốc lát sau hướng Giang Hằng Thù nói: “Ca Cao giống như muốn mọc răng.”
Giang Hằng Thù gật gật đầu: “Chờ đến khi mọc răng, để a di làm cho bé một cái gậy nghiến răng."
Không biết có phải từ gậy nghiến răng chọc trúng điểm đâu của Ca Cao, âm nữ cao lại một lần tăng cao, lúc này thanh âm so vừa rồi lớn vài cái đê-xi-ben.
“Tổ tông của tôi ơi, đây chính là ở trên phố, nói nhỏ chút.”
Nhưng là Ca Cao hoàn toàn không có loại ý thức này, tiếng khóc còn tiếp tục, Phó Chân lại nâng lên cao, lại chơi khăn tay, đem Ca Cao một lần nữa dỗ ngủ, hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy chính mình ra một thân mồ hôi.
Đi trong chốc lát, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: “Em vừa rồi ở trung tâm thương mại thấy một cái váy nhỏ, nếu Ca Cao mặc vào khẳng định đẹp.”
“Như thế nào không mua nha?” Giang Hằng Thù nhìn thoáng qua hai cái túi trong tay, hỏi.
Phó Chân cười gượng một tiếng, hơi xấu hổ mà nói: “Số dư trong điện thoại chỉ đủ mua hai bộ cho chúng ta.”
Sau khi về đến nhà, đem Ca Cao giao cho a di, ăn cơm xong, tắm rửa một cái, cùng Giang Hằng Thù ngồi ở trên giường cùng nhau xem phim kinh dị nước ngoài, chờ điện ảnh kết thúc không sai biệt lắm đến 10 giờ, hai người vận động một phen, tắt đèn ngủ.
Chẳng qua Phó Chân nằm ở trên giường lại không có biện pháp đi vào giấc ngủ, câu nói của La Hi lúc chạng vạng vẫn luôn quanh quản trong đầu hắn, đem cơn buồn ngủ của hắn toàn bộ thanh trừ, hai con mắt hắn trừng lớn, nhìn đỉnh đầu hắc ám như mực.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Giang Hằng Thù nghiêng thân, đem hắn ôm vào lòng mình, nhẹ giọng hỏi hắn.
“Hôm nay em gặp được La Hi.” Phó Chân nhẹ giọng nói.
“Anh biết.” Lúc ấy Giang Hằng Thù đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.
Phó Chân tạm dừng một đoạn thời gian sau, cùng Giang Hằng Thù tiếp tục nói: “Hắn lúc trước là bọn tốt của em, chúng em quen nhau từ thời còn ở nhà trẻ mãi cho đến đại học, chính là cái loại anh em tốt có thể mặc chung một cái quần, chúng em vẫn luôn rất tốt, hắn ở cao trung đã có bạn gái, La Hi thực yêu nàng, đã từng rất nhiều lần ở trước mặt em nói, về sau bọn họ kết hôn, có hài tử, còn muốn nhận em làm cha nuôi.”
Nói một hồi, Phó Chân nhịn không được nở nụ cười, sau đo thanh âm của hắn trầm thấp xuống, chậm rãi nói: “Chính là sau này, hắn không cần Trần Mạt, cũng không cần em, hắn chỉ cần Đường Loan Loan.”
“Hôm nay, La Hi cùng em nói, hắn khi đó hình như bị cái gì khống chế, đem hết thảy tình yêu đều dành cho Đường Loan Loan.”
Hắn là như vậy, Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình đại khái cũng là như vậy.
Phó Chân bỗng nhiên không biết mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Giang Hằng Thù vỗ nhẹ lên lưng Phó Chân, an ủi hắn nói: “Có một ít quyết định yêu cầu chính mình tới làm, chỉ cần không hối hận, như vậy đủ rồi.”
Phó Chân nhẹ nhàng thở dài một hơi, một đời người, nếu muốn không hối hận nói dễ hơn làm.
“Ngủ đi.” Giang Hằng Thù nói.
“Ngủ không được.”
“Nếu không anh kể chuyện xưa cho em?”
“……” Phó Chân nghĩ nghĩ, “Cũng được.”
“Ở sâu trong biển rộng, có một vương quốc người cá……”
……
《Lâu đài màu trắng 》 vẫn tiếp tục quay chụp, Khương đạo cũng lại đây xem Phó Chân vài lần, ngẫu nhiên sẽ đưa ra một ít kiến nghị cùng cái nhìn tại phương diện quay chụp điện ảnh, làm Phó Chân được lợi không ít.
Bộ điện ảnh chiến tranh của đạo diễn Khương Lê đã đóng máy, sau khi rời khỏi cơ sở điện ảnh và truyền hình, người thường thường tới đoàn phim Phó Chân làm khách liền biến thành Lý Tân, Lý Tân xem như một đạo diễn đại diện cho thế hệ mới, cũng là sư ca của Phó Chân.
“Em có phong cách riêng của mình, anh không có gì để chỉ đạo em,” đạo diễn Lý Tân vỗ vỗ trên vai Phó Chân, “Anh thực xem trọng bộ điện ảnh này.”
Không có người không thích nghe lời khích lệ, Phó Chân cười nói: “Cảm ơn sư ca.”
“Cảm ơn cái gì, anh cũng không giúp em cái gì, bộ điện ảnh này em tính khi nào chiếu phim?”
Phó Chân nói: “Nếu quay chụp vẫn luôn thuận lợi, cuối tháng này là có thể đóng máy, sau đó làm hậu kỳ cắt nối biên tập phối âm, còn có hiệu ứng gì đó, như thế nào cũng yêu cầu một tháng, lại đưa đi thẩm tra, sau hai tháng có thể chiếu phim đã coi như rất mau.”
Lý Tân gật đầu, hướng Phó Chân nói: “Vậy không phải sẽ đụng phải Tết Âm Lịch sao.”
“Chỉ có thể tùy duyên đi.”
Tuy rằng tư tâm Phó Chân hy vọng bộ điện ảnh này có thể chiếu vào ngày Lễ Tình Nhân, nhưng là thời gian không kịp hắn cũng không có cách nào.
Lý Tân quay đầu nhìn về phía Chu Ôn Lương, Chu Ôn Lương mặc phục chế bộ cảnh sát, đứng ở phái sau Hà Minh, Hà Minh quỳ trên mặt đất, trong tay ôm Trần Manh sắp chết.
“Nàng không phải con nhện.” Chu Ôn Lương bình tĩnh nói.
“Diễn viên chọn đến không tồi, đặc biệt tiểu cô nương Trần Manh này, rất có linh khí a, Chu Ôn Lương cũng là càng ngày càng tốt,” Lý Tân khen từng cái một, một lần sau ánh mắt đảo một vòng quanh đoàn phim, hỏi Phó Chân, “Đúng rồi, Cao Điềm đâu?”
Phó Chân đáp: “Suất diễn của nàng đã sớm đóng máy.”
Lý Tân hít một hơi, vỗ vỗ ngực mình: “Anh còn tưởng rằng em thật sự mời nàng làm nữ chính.”
Phó Chân cười mà không nói.
“Ky thuật diễn của Cao Điềm thế nào a?” Lý Tân tò mò hướng Phó Chân nhỏ giọng hỏi.
“Còn có thể đi.” Phó Chân không muốn nói về cái đề tài này, hắn hỏi Lý Tân, “Đúng rồi, điện ảnh của sư ca là cái đề tài gì a?”
Lý Tân trả lời nói: “Anh chụp một bộ lịch sử ở phòng cách vách, mới vừa khởi động máy, có lẽ phải đến tháng 5 hay tháng 6 năm sau mới có thể chiếu phim.”
Phó Chân a một tiếng, Lý Tân tiếp tục thở dài nói: “Mấy năm gần đây phim lịch sử không được mọi người yêu thích không mấy người mua xem, sau khi chụp xong bộ này em có tính toán gì không a?”
“Muốn chụp một bộ phim kinh dị thử xem.”
Lý Tân lập tức giơ ngón tay cái với Phó Chân, “Hiện tại phim kinh dị so lịch sử còn khó bán hơn, có dũng khí.”
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, chợt cười ha hả.
Sau 12 tháng khẩn trương quay chụp, thời điểm cuối tháng bộ điện ảnh này thành công đóng máy, mọi người cùng nhau ăn tiệc đóng máy, cười một hồi, khóc một hồi, liền đường ai nấy đi.
《 Lâu đài màu trắng》 đóng máy không lâu, Ca Cao mọc răng, nho nhỏ, trăng trắng, thoạt nhìn có chút đáng yêu, giang lão gia tử cầm gậy nghiến răng cả ngày chơi đùa với bé, cũng không chê phiền.
Phó Chân từ tháng trước liền bắt đầu liên hệ các công ty hiệu ứng ở thành phố Bình Hải, nhưng đến cuối năm nay, đoàn phim tới tìm đội ngũ hiệu ứng cũng đặc biệt nhiều, những công ty hiệu ứng tốt đều đã nhận đầy việc, tạm thời không thể nhận thêm.
Tìm thật lâu mới có một công ty hiệu ứng liên hệ hắn, Phó Chân nhìn thoáng qua những bộ phim mà họ đã làm qua, đều có thể, liền quyết định làm tại công ty này, thật lâu về sau Phó Chân nói chuyện phiếm với người phụ trách của công ty hiệu ứng mới biết được, công ty này là do mấy năm trước Phó Đình biết được hắn học điện ảnh muốn làm đạo diễn thành lập, cũng là Phó Đình để bọn họ chủ động liên hệ Phó Chân.
Nguyên Đán qua đi, Phó Chân vội xong điện ảnh, cùng Giang Hằng Thù đi một chuyến đến chùa Vân Lộc, hắn có một khối trường sinh bài cung phụng ở chỗ này, là Phó Kiến Sâm lập cho hắn, khi còn nhỏ thân thể hắn không tốt lắm, cũng không biết là cái nguyên nhân gì, sau khi lập trường sinh bài, tình huống của hắn quả nhiên bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, từ nay về sau mỗi năm Phó Kiến Sâm đều sẽ tới trong chùa quyên góp một số tiền.
Phó Chân đã thật lâu không có đến nơi này, chùa Vân Lộc vẫn hương khói cường thịnh như cũ, khách hành hương tới nơi này nối liền không dứt, đại sư chủ trì trong chùa vẫn bộ dáng trước kia, ông mặc một áo cà sa màu đỏ, trang trọng uy nghiêm, rồi lại hòa ái dễ gần.
Hắn nhìn thấy Phó Chân liền dừng lại bước chân, cười hướng Phó Chân hỏi: “Tiểu Phó thí chủ năm nay như thế nào tự mình tới?”
Phó Chân không ngờ vị đại sư chủ trì còn sẽ nhớ rõ mình, chẳng qua vấn đề này giống như còn có ý tứ khác.
Chủ trì như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phó Chan, hắn cười tủm tỉm mà nói cho Phó Chân nói: “Mỗi năm hôm nay Phó thí chủ đều sẽ tới chỗ này.”
Phó Chân sửng sốt một chút, hắn cho rằng Phó Kiến Sâm đem mình đuổi ra Phó gia, về sau liền không bao giờ đến cái chỗ này, hắn thế nhưng mỗi năm sẽ đến nơi này sao?
Chủ trì đại sư nhìn về phía sau Phó Chân, nói: “Phó thí chủ, ngài tới rồi.”
Phó Chân vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Phó Kiến Sâm đứng ở cửa đại điện, hắn đứng ở ngoài cửa, không có tiến lên, chỉ ở nơi đó lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào chính mình.
“Đi thôi.” Chủ trì đại sư hướng Phó Chân nhẹ nhàng nói.
Phó Chân vẫn là có chút do dự, hắn quay đầu nhìn về phía Giang Hằng Thù, mà Giang Hằng Thù cũng hướng hắn gật đầu.
Hắn hướng về phía Phó Kiến Sâm đi qua, Phó Kiến Sâm vốn dĩ cho rằng Phó Chân biết mình ở bên ngoài sẽ coi như không thấy được chính mình, nhưng là không nghĩ tới, hắn lần này lại hướng về chính mình đi tới.
Trong lúc nhất thời lại có chút luống cuống tay chân.
Phó Chân cùng Phó Kiến Sâm vẫn luôn đi đến hại viện chùa Vân Lộc, trong góc sân Đông Nam có một gốc cây tuyết tùng thảm lớn, cành lá sum xuê, cây xanh tươi tốt, bên cạnh có một lu nước làm trang trí, mặt trên kết một tầng băng hơi mỏng.
“Ngài lúc trước……” Phó Chân dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Phó Kiến Sâm, hắn hỏi, “Vì cái gì không tin tôi?”
Ngày hôm qua có một trận tuyết, bên trên mái ngói từ xa nhìn lại tuyết trắng một mảnh, khi gió thổi qua, tuyết từ trên nóc nhà bay lả tả rơi xuống.
Yên lặng một lúc lâu, Phó Kiến Sâm hướng Phó Chân nói ba chữ: “Thực xin lỗi.”