Nếu lúc trước mình không có bị Phó Đình đón về Phó gia, hiện tại cũng không có sinh hoạt như vậy, cũng không đến nỗi bị đánh gãy chân, xem như đây là báo ứng khi mình có hai mươi năm hưởng thụ cuộc sống của hào môn thế gia.
Mặt trời mùa đông thật dịu dàng và ấm áp, vô số bụi bậm bay lơ lửng dưới ánh mặt trời, Giang Hằng Thù mặc một thân quàn áo lao động màu xanh, trên đầu đội nón bảo hộ màu vàng, ở công trường tràn đầy bụi bặm khiêng bao cát, động tác của hắn sạch sẽ lưu loát, đốc công ở nơi xa nhìn hắn, nhịn không được gật đầu.
Thời điểm Vương Đồng đi vào công trường nhìn đến là một màn này, hắn nâng tay lên xoa xoa đôi mắt, quả thực không thể tin được những gì mà mình đã nhìn thấy.
"Mẹ của con ơi!" Vương Đồng dùng ngữ khí khoa trương nhất, đi đến phía sau Giang Hằng Thù, một cái tát chụp ở trên vai Giang Hằng Thù, hỏi hắn: "Lão đại anh thật là tới chỗ này dọn gạch!"
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt mà dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Vương Đồng vừa muốn mở miệng đem Giang Hằng Thù trào phúng một phen, đốc công đi thư thả hướng về phía Giang Hằng Thù, thân thiết mà kêu hắn: "Tiểu Giang a."
Giang Hằng Thù buông bao cát trong tay, vỗ vỗ lòng bàn tay bụi đất, hướng đốc công hỏi: "Bao tổng, có chuyện gì sao?"
Bao tổng nhìn thoáng qua Vương Đồng đứng phía sau Giang Hằng Thù, "Bạn của cậu."
Giang Hằng Thù gật gật đầu.
Bao tổng ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại giây lát trên đồng hồ của Vương Đồng, sau đó làm như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, cười với Giang Hằng Thù rồi nói: "Bên thành New world Mall còn thiếu vài người, ngày mai cậu qua bên kia làm, mỗi ngày tiền công tôi cho nlcaauj thêm 30."
Giang Hằng Thù đồng ý: "Được Bao tổng."
Bao tổng gật gật đầu, giơ tay vỗ vỗ bả vai Giang Hằng Thù, cổ vũ hắn nói: "Cố làm việc cho tốt", sau đó xoay người tìm một cái công nhân khác.
Sau khi Bao tổng rời đi, Giang Hằng Thù đem bao cát trên mặt đất khiêng lên, hướng về phía bê tông ở phía Tây.
Vương Đồng đi theo phía sau Giang Hằng Thù, trong miệng lải nhải cái không ngừng, thập phần khó hiểu hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: "Lão đại anh rốt cuộc nghĩ gì vây? Anh hiện tại đi làm cái gì cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn là đi dọn gạch a."
Giang Hằng Thù chỉ cảm thấy có một con ruồi ở bên tai mình vo ve không ngừng, hắn hơi hơi nhăn mày, chịu đựng không nói gì.
Thật sự bị Vương Đồng ồn ào đến chịu không nổi, Giang Hằng Thù bình tĩnh nói: "Tôi muốn đem cuộc sống ngắn ngủi này hiến dâng cho sự nghiệp tối cao", nhìn bộ dạng hắn không giống như đang nói giỡn.
"Dọn gạch?" Vương Đồng hỏi.
Giang Hằng Thù gật đầu.
Vương Đồng hô một tiếng: "Thôi đi, lão đại anh có phải uống phải rượu giả hay không, làm cái gì chẳng được cứ phải một hai tới chỗ này dọn gạch, anh nói một chút đây là việc mà một lính đánh thuê cao cấp như anh nên làm sao?"
Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn Vương Đồng liếc mắt một cái, hướng hắn hỏi: "Tôi đây nên làm gì?"
"Cứu vớt thế giới a!" Vương Đồng nói như thể đây là chuyện hiển nhiên.
Giang Hằng Thù không nói.
Vương Đồng ở bên cạnh chọc chọc cánh tay Giang Hằng Thù, nhỏ giọng hướng hắn hỏi: "Anh không phải đi tìm tiểu mỹ nhân ngư sao?"
Giang Hằng Thù đem bao cát buông xuống, đem bụi đất trên tay vỗ xuống, nói: "Không tìm."
Tiểu mỹ nhân ngư có lẽ có cuộc sống riêng của mình, có lẽ cũng không muốn cùng hắn có quá nhiều liên lụy, buổi tối ngày hôm đó bất quá là một hồi ngoài ý muốn.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn thường thường sẽ ở trong mộng gặp cảnh mình giao triền với một bóng người, hơn nữa mỗi lần tỉnh lại, đũng quần luôn ướt một mảnh, nhưng là hắn cũng không muốn quấy rầy đến cuộc sống của người kia.
Kia chỉ là một đêm chi hoan, ở xã hội hiện đại thực thường thấy, không cần quá mức để ý.
Vương Đồng thở dài một hơi, còn tưởng rằng có thể nhìn đến ngày hoa đào của lão đại nở, không nghĩ tới hắn còn phải tiếp tục độc thân.
"Cậu đi đi, đừng quấy rầy tôi dọn gạch."
Vương Đồng: "......"
Hắn thì thầm một tiếng: "Lão đại anh chắc chắn là uống phải rượu giả!"
Giang Hằng Thù không để ý đến hắn, bước nhanh đi qua khiêng một bao cát bước nhanh hướng về phía bê tông.
Vương Đồng vốn dĩ cho rằng Giang Hằng Thù tiếp cái nhiệm vụ đặc thù, hắn đã ở chỗ này nhìn nửa ngày, phát hiện Giang Hằng Thù từ đầu đến cuối đều là thành thành thật thật mà khiêng bao cát, một chút ý tứ khác đều không có.
Vương Đồng ở trên mặt mình tát một cái, có điểm đau, này không phải là mơ a, lão đại hắn không phải là bị người bỏ bùa đi!
Quá dọa người, quá dọa người, hắn cần tìm một chổ để thanh tỉnh một chút.
Ban đêm của mùa đông so mùa hè thường dài hơn, lúc Phó Chân đem tờ đơn trong tay toàn bộ phát đi, sắc trời đã hoàn toàn đen tối, Phó Chân từ trên tay lão bản tiếp nhận mấy ngày tiền công, nói một tiếng cảm ơn, đem này hơn 300 đồng bỏ vào trong túi, sau đó ngồi lên xe bus về nhà.
Những khách thuê phòng đang tụ tập đánh bài Poker, nghe thấy tiếng mở cửa đồng thời quay đầu nhìn lại, phát hiện trở về chính là Phó Chân, thất vọng mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục trảo bài.
Phó Chân cùng những người thuê khác quan hệ không quá tốt, mấy tháng trước thời điểm Phó Chân vội vàng công tác, một ngày ở phòng trọ không quá 5 tiếng, hơn nữa đại bộ phận thời gian hắn đều ở trong phòng của mình ngủ, cùng nhóm người thuê một tháng đều không thấy được mặt một lần.
Ở trong mắt những người thuê khác, Phó Chân là cái quái nhân, hắn không có thân nhân không có bằng hữu, luôn là độc lai độc vãng, một ngày làm nhiều việc, lại còn theo chân bọn họ ở nơi nhỏ bé tối tame này, thật không biết tiền hắn kiếm đều tới nơi nào.
Phó Chân đi buồng vệ sinh rửa cái tay rồi trở lại trong phòng của mình, hắn đem di động từ trong túi quần lấy ra, nhìn cái màn hình đã bị hư hỏng từ lâu, hắn click icon Weibo.
Weibo là một trang web nổi tiếng ở trong nước, vào bốn năm trước lúc Phó Chân mười tám tuổi, hứng chí bừng bừng mà lập cho mình một tài khoản ở weibo, dưới sự hỗ trợ của phụ thân cùng đại ca, đã lập một phòng làm việc tư nhân, chuyên chế tác anime, cũng là nơi ra đời của bộ anime --《 Sa Châu ký sự 》.
Sau hai năm cập nhật đăng tải《 Sa Châu ký sự 》, tài khoản của hắn trên weibo có hơn hai ngàn fans, rất nhiều nhà bình luận đều nói đây là sự quật khởi của anime.
Lúc ấy ai cũng không nghĩ tới 《 Sa Châu ký sự 》 sẽ đột nhiên bị dừng lại, hơn nữa vừa dừng liền qua hai năm.
Từ khi Phó Chân bị Phó gia đuổi đi, hắn liền không còn có đăng nhập qua cái tài khoản này, bay giờ nhìn lại giao diện màu hồng nhạt cùng lời nhắn của các fan, làm hắn như rơi vào ảo giác.
Chờ đến khi nhận được tiền lương của tháng này, hắn liền mua máy tính cùng bảng vẽ, liền có thể tiếp tục cập nhật 《 Sa Châu ký sự 》, tuy rằng so với phòng làm việc trước kia thì kém hơn nhiều về tốc độ và chất lượng, nhưng cũng xem như cấp các fan yêu thích một công đạo.
Phó Chân buông di động, ngửa đầu nằm ở trên giường, hắn nhắm mắt lại, không lâu liền lâm vào cảnh trong mơ.
Trong mơ, là bầu trời xanh thẳm ở Bình Hải Thị, ở trạm xe buýt có một nam nhân đứng ở biển báo đậu xe, lần này, hắn đối với chính mình hơi hơi mỉm cười, nụ cười ấy làm cho mùa đông thêm tươi đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau Phó Chân như thường ngày mặc xong công phục rồi đến công trường, hắn vạn lần không ngờ tới ở chỗ này lại lần nữa gặp được cái nam nhân mà hắn thích thầm.
Hắn xoa xoa đôi mắt, xác nhận chính mình không có nhìn lầm, thật là hắn.
Phó Chân trong lúc nhất thời không biết chính mình nên làm ra cái biểu tình gì, có phải hay không hẳn là tiến lên cùng hắn chào hỏi một tiếng, hắn không biết Giang Hằng Thù có còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó hay không, càng không biết hắn có phải bạn gái hay không, hoặc là còn khả năng có gia đình.
Phó Chân rốt cuộc cảm thấy hối hận khi phát sinh chuyện tối hôm đó, hắn cảm thấy mình chắc chắn bị choáng đầu, nếu kiên định một chút, thì chuyện ngoài ý muốn kia sẽ không xảy ra.
Giang Hằng Thù nghe đốc công nói công tác mới với mình, gật gật đầu tỏ vẻ mình đều hiểu rõ, đốc công thực thích người trẻ tuổi như Giang Hằng Thù, bả vai, tấm lưng, đùi, vừa thấy liền biết là người có sức lực, khống giống như Phó Chân là một tiểu người què.
Nếu không phải tiểu người què tiền lương ít, làm việc cũng coi như là chăm chỉ, hắn đã sớm đem hắn đuổi đi.
Ai nha, hắn chính là một người dễ mềm lòng, đốc công vỗ vỗ bả vai Giang Hằng Thù, coi như là chờ mong của mình đối với hắn.
Trên mặt Giang Hằng Thù từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm gì, hắn mang nón bảo hộ, khiêng lên một bao cát liền đi, đốc công nhìn bóng dáng Giang Hằng Thù vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo ánh mắt hắn liền dừng ở trên người Phó Chân đang phát ngốc đứng một bên, hắn hướng về phía Phó Chân quát: "Phó Chân cậu nhìn cái gì vậy? Nhanh đi làm việc đi!"
Phó Chân vội vàng thu hồi tầm mắt, đẩy xe cút kít khập khiễng mà chạy chậm đi.
Đốc công hừ một tiếng, cầm lên túi văn kiện đi qua cái công trường khác.
Phó Chân đầy tâm sự mà đẩy xe cút kít đi ở công trường, nhìn chính mình cùng Giang Hằng Thù khoảng cách gần trong chốc lát, lại xa trong chốc lát, tâm tình cũng đi theo phập phồng.
Giang Hằng Thù có rất nhiều lần đi qua người hắn, nhưng là mỗi lần đều là mắt nhìn thẳng, giống như không có thấy hắn, cũng có thể là hắn đã không nhớ rõ Phó Chân.
Phó Chân có chút mất mát, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, so với lúc trước hắn không biết người ở nơi nào thì bây giờ đã coi như thật tốt rồi.
Suốt một cái buổi sáng, Phó Chân đều không tìm được cơ hội cùng Giang Hằng Thù nói nửa câu.
Thời điểm giữa trưa, đốc công dẫn theo một túi cơm hộp lại đây cấp nhóm công nhân, Giang Hằng Thù tiện tay cầm một hộp, xoay người đi chân tường ngồi xuống, những nhóm công nhân khác đều có đoàn của chính mình, ngồi vây quanh ở bên nhau nói chuyện, Phó Chân có chút do dự, đi về phía Giang Hằng Thù.
Hắn thực thích người nam nhân này, giống như là khi còn nhỏ, hắn nhìn đến đồ vật gì mới lạ, đều sẽ trăm phương nghìn kế cầu Phó Kiến Sâm đem chúng nó mang về nhà.
Bất quá sau khi lớn lên Phó Chân bắt đầu minh bạch, trái đất này không phải xoay quanh một ngươi, nhân sinh trên đời, luôn có đồ vật mà mình không chiếm được, huống hồ hiện tại hắn không có cha trợ giúp.
Nếu Giang Hằng Thù có người yêu, hoặc hắn là một cái thẳng nam, như vậy Phó Chân cũng chỉ có thể ảm đạm xuống sân khấu.