Mục lục
Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Chân vẫn luôn im lặng, hắn lẳng lặng mà nhìn hai nam nhân trước mắt, lần này bọn họ tìm đến mình là vì cái gì? Bọn họ còn muốn lấy đi cái gì của mình nữa?

Giang Hằng Thù đã gặp qua Phó Kiến Sâm với Phó Đình, cũng biết quan hệ của bọn họ với Phó Chân, dưới tình huống như vậy, hắn chỉ cần phải bảo vệ Phó Chân thật tốt, còn những chuyện khác cứ giao cho Phó Chân tới xử lý.

Phó Kiến Sâm ngơ ngẩn nhìn Phó Chân hướng về phía mình đi tới, hắn hoàn toàn xem nhẹ Giang Hằng Thù đi bên người Phó Chân, bờ môi của hắn run rẩy, rất rất rất muốn đi đến ôm hắn, nhưng sợ dọa đến hắn, cuối cùng chỉ nhẹ giọng hướng hắn dò hỏi một câu: “Mấy năm nay con…… Vẫn sống tốt chứ?”

Phó Chân thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, Phó Kiến Sâm là đang nói đùa sao? Hắn là đang hỏi mình sống có tốt không?

Phó Chân vẫn trầm mặc, Phó Kiến Sâm đang đứng trước mắt làm hắn có cảm giác không chân thật, giống như hắn vẫn là ba ba của mình như lúc trước, giống như những việc trước kia chỉ là giấc mộng dài rốt cuộc bây giờ mới tỉnh giấc.

Chính là hết thảy đều đã quá muộn, Phó Chân sẽ không tin Phó Kiến Sâm thật sự trở lại như ban đầu, cũng không muốn ép buộc mình phải sống chung hài hòa với Đường Loan Loan.

Mặc kệ một màn trước mắt này là thật hay giả, đều không có quan hệ tới hắn.

“Khá tốt.” Phó Chân nói.

Những thống khổ cùng tra tấn mà mình đã trải qua, không cần thiết phải nói cho hai người xa lạ nghe.

Lời này của Phó Chân là không đúng sự thật, tất cả mọi người ở đây đều biết, chẳng qua hắn nói như vậy, làm cho Phó Kiến Sâm bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa, hắn có thể nhìn thấy kháng cự và phòng bị trong đôi mắt Phó Chân, biểu hiện ấy không nên xuất hiện trên người con trai đối với cha mình.

Hắn nhớ tới trong giấc mơ mình thường nhìn thấy Phó Chân đem mình đẩy ra, trong ánh mắt hắn tràn đầy mệt mỏi cùng đau thương, hắn hướng chính mình nói: “Quá muộn, tôi không cần các người nữa.”

Bây giờ giấc mộng này đã tùng hiện thực, đứa con trai mà hắn yêu thương nhất, từ nay đã không còn liên quan tới hắn nữa.

Phó Kiến Sâm không nghĩ như vậy, hắn hy vọng Phó Chân vẫn còn có thể trở lại bên người hắn, kêu hắn một tiếng ba ba, hắn hy vọng thời gian có thể chảy ngược, trở lại lúc hắn còn chưa phạm phải sai lầm.

Phó Kiến Sâm cảm giác đầu lưỡi mình cứng đờ, giống như bị trúng kịch độc, chua xót hối ý lan tràn khắp nơi trong lòng hắn, thật vất vả mới có thể tìm lại thanh âm, hắn dùng hết toàn bộ sức lực, hắn hỏi Phó Chân: “Ba ba còn có thể làm gì cho con?”

Phó Chân hơi ngẩn ra một chút, hắn đã bao lâu rồi không nghe thấy Phó Kiến Sâm tự xưng mình là ba ba, nhưng bọn họ càng như vậy, hắn càng cảm thấy bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn, từng một lần bị chặt gãy chân trái hắn không muốn tiếp tục phải mất tính mạng, hắn vừa mới có một gia đình mới với Giang Hằng Thù, hắn muốn ở chỗ này xây dựng lên một tương lai mới.

“Tôi không muốn gặp lại các người, cầu xin các người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, được không?” Phó Chân nhìn Phó Kiến Sâm trước mặt mình, trong ánh mắt hắn mang theo khẩn cầu, hắn nhẹ giọng hướng Phó Kiến Sâm nói, “Cầu xin ông.”

Gió Bắc gào thét đến, trên đường phố vẫn vang lên tiếng còi xe ô tô như cũ, những nhánh lá cây khô khốc lắc lư trong gió phát ra thanh âm rào rạt, nhưng Phó Kiến Sâm không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Hiện tại con trai hắn cầu xin hắn không bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa, bộ dạng hiện tại của Phó Chân làm cho Phó Kiến Sâm không cách nào cự tuyệt, hắn tốn rất nhiều sức mới ngăn cản mình không gật đầu.

Sau một lúc lâu, thanh âm Phó Kiến Sâm run rẩy hỏi ra: “Chân của con……”

Bỗng nhiên Phó Kiến Sâm nhớ tới lần trước hắn nhìn thấy Phó Chân ở bệnh viện, lúc ấy hắn có đi hỏi bác sĩ khám bệnh cho Phó Chân, vị bác sĩ kia nói đã quá muộn, nếu sớm một chút tới đây, còn có cơ hội hoàn toàn khôi phục.

Bọn họ tỉnh lại quá muộn, mà không phải chỉ đến muộn hai năm, hiện tại Phó Kiến Sâm đã hiểu, bọn họ chỉ sợ đã làm lỡ Phó Chân đến già.

Phó Chân buông con ngươi xuống, mặt vô biểu tình mà đối hướng Phó Kiến Sâm nói: “…… Đã gãy, về sau cũng không thể chữa khỏi, ngài có thể hoàn toàn yên tâm.”

Nói xong lời này, Phó Chân liền ý thức được bên trong lời nói có chút bén nhọn và khắc nghiệt, hắn không muốn như vậy, hắn đã có cuộc sống mới, không cần lại bị vây khốn.

Hắn mím môi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giang Hằng Thù đứng ở bên người, khóe miệng Giang Hằng Thù mang theo ý cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, giống như có thể thông qua phương thức này tiếp thêm chút lực lượng cho Phó Chân.

Phó Kiến Sâm giật giật môi, rốt cuộc nói ra câu xin lỗi đến muộn hai năm này: “Ba ba thực xin lỗi con.”

Chỉ là những lời này đối với Phó Chân bây giờ đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa.

Trên bầu trời rơi xuống tuyết mịn, đền hai bên đường cũng dần sáng lên.

Phó Chân cảm thấy như Phó Kiến Sâm đang nói đùa, hắn chậm rãi mở miệng hướng Phó Kiến Sâm nói: “Phó tiên sinh, ngài đã không còn là ba ba của tôi, ngài chớ quên, vào hai năm trước quan hệ cha con của chúng ta đã chấm dứt, hiện tại chúng ta chỉ là người xa lạ, rất xin lỗi lại một nữa xuất hiện ở trước mặt ngài, dựa theo những gì mà Phó Đình tiên sinh nói, nếu để hắn lại nhìn thấy tôi, chắc chắn sẽ đem cái chân còn lại đánh gãy nốt, nhưng tôi nghĩ cuộc gặp mặt hôm nay của chúng ta lỗi sai không phải do tôi, vì vậy để sau này không còn phải lo lắng đề phòng, tôi cầu xin các người, chúng ta không cần gặp nhau nữa.”

Huyết sắc trên mặt Phó Đình trong nháy mắt như biến mắt trước câu nói của Phó Chân, mà Phó Kiến Sâm cũng không tốt hơn hắn chỗ nào.

Trong lòng Phó Chân khi nói xong câu này bỗng nhiên cảm thấy vui sướng lạ lùng, những buồn bực tích lũy nhiều năm nay như không cánh mà bay, hắn nhìn bộ dạng của Phó Kiến Sâm với Phó Đình lúc này chỉ cảm thấy thật dối trá, khóe miệng hắn nhếch lên một độ cung.

Giang Hằng Thù đau lòng mà cầm tay Phó Chân, hắn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Phó Chân, lúc hắn hướng trên ngươid Phó Kiến Sâm thọc một đao, đồng thời con dao này cũng lưu lại trên người hắn một vết thương, hắn đối hắn nói: “Chúng ta trở về đi.”

Theo sau Giang Hằng Thù hướng Phó Kiến Sâm gật gật đầu, lễ phép nói: “Phó tiên sinh, chúng tôi đi trước.”

Phó Kiến Sâm nhìn Giang Hằng Thù trước mắt, mặt hắn liền lộ vẻ không vui, hắn đột nhiên nhớ tới chủ nhà từng nói người nam nhân kia có đôi mắt màu lam, vậy chắc là người này rồi, hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Cậu là ai?”

Giang Hằng Thù đang muốn nói, Phó Chân liền lôi kéo quần áo hắn, hướng hắn nói: “Giang Hằng Thù, chúng ta đi thôi”, lôi kéo Giang Hằng Thù xoay người đi vào nhà.

“Tiểu Chân……” Phó Kiến Sâm ở phía sau Phó Chân, mặt lộ vẻ đau khổ, kêu tên của hắn.

Phó Chân dừng lại bước chân, đột nhiên quay đầu đi, thẳng tắp mà nhìn phía Phó Kiến Sâm, hắn nói rõ từng chữ một: “Phó tiên sinh, ngài còn nhớ đã làm gì với tôi hay không, nếu ngài quên mất, kỳ thật tôi có thể giúp ngài nhớ lại một lần nữa, ngài dựa vào cái gì mà cảm thấy chỉ cần nói một câu xin lỗi thì có thể coi như không có chuyện gì, dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi rất muốn trở lại bên người các người đây?”

Khi hắn thấy sắc mặt Phó Kiến Sâm trở nên tái nhợt, môi hắn hơi run rẩy một chút, Phó Chân đột nhiên mềm lòng, hắn dừng lại những câu nói bén nhọn đả thương người kia, trở nên trầm mặc, Phó Chân giật giật môi, phát ra một tiếng thật dài, thanh âm giống như phiêu đãng ở trong gió: “Phó gia còn có cái gì tốt, kia sớm đã không phải là nhà của tôi.”

Tuyết càng lúc càng lớn, thực mau liềm làm cho mặt cỏ bị bao trùm bởi một tầng tuyết trắng hòa lẫn vào màu trắng của ánh đèn đường hạ, đôi mắt Phó Kiến Sâm đã có chút đỏ, hắn hướng Phó Chân nói: “Kia vĩnh viễn đều là nhà của con.”

Phó Chân nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn lắc đầu, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Tôi không tin, nếu có một ngày tôi lại cùng Đường Loan Loan nổi lên tranh chấp, các người vẫn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà thôi, hà tất gì phải làm khổ nhau thêm? Cứ như vậy đi, mọi người về sau cứ coi như chưa từng quen biết, Đường Loan Loan đã kết hôn, có lẽ không lâu nữa các người sẽ có cháu ngoại, các người cũng có thể cùng nhau hưởng thụ cuộc sống vui vẻ hàng ngày.”

Phó Kiến Sâm không nói gì, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Phó Chân, lúc này hắn đã không biết nên nói cái gì nữa.

Phó Chân hít cái mũi, một lần nữa ngẩng đầu, biểu tình của hắn nghiêm túc, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Con thực cảm kích ân dưỡng dục suốt hai mươi năm của ba ba, nhưng có khả năng đời này không cách nào báo đáp người, nếu có kiếp sau con nhất định sẽ trả lại cho người.”

Đây là lần đầu Phó Chân gọi Phó Kiến Sâm là ba ba sau khi bị đuổi ra khỏi Phó gia, nhưng chỉ sợ đây cũng là một lần cuối cùng.

“Sẽ không……” Phó Kiến Sâm lẩm bẩm, những lời này có lẽ là đang đáp lại câu nói mà Phó Chân vừa mới nãy nói sẽ tiếp tục đuổi hắn ra khỏi Phó gia.

Phó Chân lại không nghe được những lời này của Phó Kiến Sâm, hắn đã sớm đi vào nhà, từ đầu đến cuối không có quay đầu lại, giống như những gì mà họ đã từng chứng kiến trong mơ.

Toàn bộ thân thể của Phó Kiến Sâm như bị gió tuyết đóng băng, sẽ không bao giờ hòa tan, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Chân biến mất ở trong tầm mắt mình.

Phó Chân sau khi vào nhà, Giang Hằng Thù liền ngồi ở bên người hắn, hai người không nói gì chỉ lẳng lặng mà dựa vào nhau, ánh đèn chiếu xuống đất, ngoài cửa sổ những bông tuyết đang bay múa trong không trung, chúng nó bị gió lạnh bắt giữ đập xuống đất.

Phó Chân bỗng nhiên quay đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Chúng ta có phải nên ăn cơm chiều rồi hay không?”

“Muốn ăn cái gì?”

Kỳ thật Phó Chân ăn không vô, nhưng hắn không muốn làm mình thoạt nhìn như đã chịu ảnh hưởng từ bọn Phó Kiến Sâm, hắn suy xét một hồi vẫn chưa nghĩ ra nên ăn cái gì, Giang Hằng Thù sờ sờ đầu của hắn, đứng lên nói: “Anh đi nấu cho em chút sủi cảo đi, em muốn ăn nhân gì?”

Phó Chân ừ một tiếng, ngửa đầu nói: “Thịt heo viên đi.”

Giang Hằng Thù gật đầu, đi phòng bếp vẫn rộn nấu cho Phó Chân, rất mau hắn liền nẫu xong hai bát sủi cảo, liền gọi Phó Chân ra ăn cơm.

Phó Chân chỉ ăn hai cái liền buông đũa, hắn nhíu lại mày hỏi Giang Hằng Thù: “Bọn họ hôm nay tại sao đột nhiên lại tới tìm em?”

Giang Hằng Thù không nói chuyện, Phó Chân liền tự mình suy đoán rồi lẩm bẩm: “Có phải do Đường Loan Loan bị bệnh tim, cần người đến ghép khí quản, cho nên mới tới tìm em, chờ đem em lừa về Phó gia, sau đó lập tức làm thủ tục xét nghiệm, rồi sau đó lại đem trái tim em đào ra ghép lên người Đường Loan Loan.”

Giang Hằng Thù nhịn không được cười một tiếng, hướng Phó Chân nói: “Đang nghĩ cái gì vậy?”

Phó Chân cũng cảm thấy lời nói quá mức không thực tế, phụt một tiếng bật cười.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, hết thảy đều đã qua.” Giang Hằng Thù an ủi hắn, thuận tiện gắp một cái sủi cảo để vào chén Phó Chân.

Hết thảy đều đã qua, hết thảy lại có một khởi đầu mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK