Một cái tát này, chẳng những làm Tần trang choáng váng mà cũng khiến cho mọi người đang có mặt ở đây ngơ ngác theo.
Ký ức của Ninh Chiết cũng bởi vì cái tắt vang dội này mà bị cắt đứt, vẻ mặt khó hiểu, nghỉ hoặc nhìn Tân Long Chinh.
Vừa rồi dựa vào trí nhớ mơ hồ, Ninh Chiết đã xác. định kể cả có đối mặt nhiều họng súng như bây giờ, anh cũng tuyệt đối sẽ không chết ở chỗ này. Quá khứ anh đã làm được thì hiện tại không có lý nào mà anh lại bó tay chịu chết được.
Anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng lao vào bắt đầu một trận hỗn chiến.
Kết quả, Tân Long Chinh lại đột nhiên động thú như vậy? Ninh Chiết có thể xác nhận cái tát vừa rồi của lão già này không phải làm màu, đánh vừa vang vừa làm cho mặt Tân Trang lệch hẳn sang một bên luôn, hoàn toàn không có chút nương tay nào.
Lão già này, uống nhầm thuốc sao?
Hay là lão già này bị lẫn.... nhầm lẫn Ninh Chiết anh và thằng cháu của lão?
Đón ánh mắt Ninh Chiết đang nhìn mình chằm chằm, trái tìm già cỗi của Tân Long Chinh nhất thời nhảy nhót tưng bừng.
Ninh Chiết!
Thiếu chủ Ẩn Môn!
May mà ông tới kịp lúc!
Chậm thêm một bước nữa, ông sẽ không cứu được Tần Trang mất, dù rằng nó là cái thắng ăn hại, suýt tí là kéo cả Tân gia chôn chung với nó rồi nhưng nói gì thì nói nó vẫn là cháu trai của Tần Long Chinh ông, còn cứu được thì ông sẽ không bỏ rơi nó.
Đối mặt với Ẩn Môn, cái chết của Tân Trang hoàn toàn không có giá trị lợi dụng gì cả, là một cái chết vô ích.
Ninh Chiết đối với thằng cháu súc sinh này của ông đã nảy sinh sát ý, vừa nãy bị cắt ngang, hiện tại nhất định là tức giận lầm đúng không?
Nếu hôm nay không cho anh một lời giải thích hợp lý thì đợi sau khi xong việc ở đây, đến thời điểm. mà anh bắt đầu tính sổ mọi thứ, Tân gia tuyệt đối không cách nào gánh vác được cơn thịnh nộ của Ẩn Môn. Nếu như để Tân gia bị xoá số ở thời điểm mà ông đang nắm quyền thì khi chết đi ông làm sao dám nhìn mặt liệt tổ liệt tông.
Tân Long Chinh càng nghĩ càng khẩn trương, thân thể không nhịn được run rẩy.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhúm của Tăn Long Chính, trong lòng Tô Thanh Y nhạy bén đột nhiên nảy lên suy nghĩ hoang đường.
Không thể nào!
Ngay cả Tân Long Chinh cũng sợ Ninh Chiết? Ninh Chiết cuối cùng là ai?
Đáng sợ như vậy sao?
Đúng vào lúc này, Tân Trang rốt cục tỉnh táo lại sau cái tắt trời giáng của ông nội, vẻ mặt hắn mờ mịt hỏi: "Ông nội, vì sao?"
Bốp!
Tần Long Chinh lại hung hăng vung tay lên, nhanh, chuẩn, mạnh, đáp cái tát thứ hai lên mặt cháu trai mình.
“Tại sao? Mày còn dám hỏi tao tại sao?"
Tân Long Chinh hai mắt phun lửa rít gào: "Tao để mày tới Giang Châu, là muốn mày đi rèn luyện chứ không phải để mày ỷ vào danh phận con cháu Tần gia phô trương thực lực hống hách như vậy!”
Tân Trang hơi nghẹn họng, không phục nói: "Là bọn họ chọc tức con trước!”
Chátttt!
Tân Long Chinh lại một lần nữa vung cái tát vang dội vào mặt Tần Trang: "Bọn họ tại sao trêu chọc mày?
Bọn họ ăn no rửng mỡ không có gì làm hay sao mà chạy đến chọc mày?!!Là do mày đòi xúc mộ tổ tiên người ta! Thắng trời đánh mày đòi đào mộ phần tổ tiên của người khác thì dựa vào cái gì mà không cho người khác trêu chọc mày!?"
“Tao còn không dám tin là mày làm ra được chuyện bẩn thỉu như đi đào mộ tổ tiên nhà người ta đót"
“Mặt mũi bao nhiêu năm gây dựng của Tân gia bị mày làm ô nhục hết rồi!”
Tần Long Chính cảng nói càng tức điên lên được, rực tiếp duỗi chân qua đá lên người Tân Trang mấy cái liền.
Nghĩ đến hắn không chỉ làm chuyện bẩn thỉu mà còn chọc vào người không nên chọc, khiêu khích ai không khiêu khích lại đi khiêu khích thiếu chủ của Ẩn Môn.
Tân Trang bị đánh cho kêu thảm thiết liên tục, chỉ có thể khóc lóc cầu xin ông nội tha thứ.
Nhìn cảnh tượng người lớn đang dạy dỗ con cháu rong nhà này mọi người đều cảm thấy mơ hồ.
Tần Long Chính ra tay, còn có vẻ hận thẳng cháu mình hơn cả Ninh Chiết!
Chỉ nhìn cũng biết Tân Long Chinh đang dùng hết sức đạp mạnh.
Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi hoài nghị, thẳng Tân Trang này là cháu nuôi của Tân Long Chinh hả? Không phải máu mủ đâu nhí?
Tân Long Chinh già mà dẻo dai, dùng hết sức đá một hồi cuối cùng cũng đá cho thằng cháu Tần Trang từng ngụm từng ngụm hộc máu.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ cũng nhỏ đi rất nhiều.
Cảm giác như hắn sắp chết, bị ông nội đá chết..
Nhưng Tần Long Chinh vẫn chưa có ý dừng lại.
“Gia chú! Ngài không thể đánh nữa đâu!!“
Tông Đức thấy tình thế không ổn, vội vàng xông lên ôm lấy Tăn Long Chinh, kêu rên: "Còn đánh như vậy nữa, thiếu gia sẽ bị ngài đánh chết......"
“Đánh chết càng tốt!"
Tân Long Chinh oán hận không thôi gầm nhẹ: "Đỡ cho thằng súc sinh này làm Tần gia chúng ta mất mặt xấu hổ!”
Nói xong, Tân Long Chinh còn không cam lòng đạp Tần Trang thêm hai cước.
Bất quá, ông cũng không có khả năng thật sự đem cháu ruột đá chết.
Dưới sự cầu xin liên tục của Tông Đức, Tần Long Chinh cuối cùng cũng dừng lại.
Sau khi oán hận không thôi liếc mắt nhìn Tân "Trang bị đá dở sống dở chết nằm trên đất, Tân Long Chinh lại khom người với đám Ninh Chiết vẫn đang rất mơ hồ không hiểu tình hình: "Thật sự xin lỗi, đứa cháu trai không nên thân của lão phu đã gây ra quá nhiều
rắc rối phiền toái cho mọi người, mong mọi người đừng để trong lòng.
“Hở?"
“Tô Minh Thành đầu óc hỗn loạn, vẻ mặt kinh ngạc. nhìn Tần Long Chính.
Ninh Chiết đánh cháu trai Tần Long Chính thành đầu heo, ông ta vừa rồi lại tiếp tục hành hung Tần Trang còn chưa nói, thế mà giờ lại còn xin lỗi bọn họ?
Yến Kinh Tân gia.... không bình thường dữ vậy sao?
Hay đây là phong thái và gia giáo của thế gia vọng tộc ở Yến Kinh?
Ninh Chiết kinh ngạc nhìn về phía Tân Long Chinh: “Ông Tần này, tôi vừa nãy đánh cháu trai ông như vậy, ông không tìm tôi tính sổ hả?”
“Đánh hay lắm! Không đánh không thành người!”
Tân Long Chinh vội vàng trả lời: "Lại nói, tôi còn phải cám ơn thiếu... cậu Ninh đây thay lão giả tôi dạy dỗ cho thẳng bất tài này nên người! Nếu nó mà đi đào mộ tổ tiên nhà người khác thật, Tân gia tôi sẽ trở thành trò hề cho toàn bộ Yến Kinh chê cười.
A..... Cái này......
Ninh Chiết hơi nghẹn lời, cẩn thận, tỉ mỉ quan sát Tân Long Chinh.
Anh đột nhiên muốn sờ sờ trán lão già này.
Ông già này chắc không bị sốt chứ?
Bất quá, anh nhớ lại lời Diệp Khinh Hậu đã nói.
Diệp Khinh Hậu đối với chuyện xúc mộ của Tần Trang cũng vô cùng khinh thường.
Danh Sách Chương: