Sau khi đưa Bồ Vấn Kinh về, Ninh Chiết đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Phượng Mị, trùng hợp vậy mà Phượng Mị lại gọi cho anh trước.
Phượng Mị vừa lúc cũng có việc muốn tìm anh.
Sau khi hàn huyên vài câu đơn giản, Ninh Chiết liền cúp điện thoại, bảo Tô Thanh Y lái xe về biệt thự, Phượng Mị sẽ lập tức đến gặp cô ngay.
Tô Thanh Y cao hứng vui vẻ, lập tức lái xe chạy qua.
"Y thuật của anh lợi hại như vậy, anh có thể chữa khỏi cho ông nội của em không?”
Trên đường, Tô Thanh Y lại tràn đây chờ mong hỏi Ninh Chiết.
“Tôi biết là em sẽ không thích câu trả lời này đâu nhưng hẳn là không thế."
Ninh Chiết lắc đầu cười khổ: Y thuật của tôi bây giờ hoàn toàn dựa vào tia cảm ứng sẽ xuất hiện mới xác định được nên chữa trị theo cách gì. Nói như này cho dễ hiểu đi, nó giống như Lục Mạch Thần Kiếm vậy, lúc linh lúc không linh, lúc có tác dụng, lúc thì đợi mãi chả thấy đâu.”
Nếu có thể, Ninh Chiết đương nhiên cũng muốn. chữa khỏi cho Tô Trường Hà.
Dù sao Tô Trường Hà là người biết về Ninh Triết trong quá khứ.
Nếu như chữa khỏi cho Tô Trường Hà, cũng có thể hỏi thẩm được vài việc trước kia, kể cả việc mà Tô Trường Hà biết không nhiều cũng có thể giúp Ninh Chiết tìm hiểu đôi phần.
Bất quá, vấn đề là, anh cũng gặp ông ấy vài lần.
Nhưng trong đầu anh chưa từng xuất hiện bất kỳ phương pháp trị liệu nào cho bệnh của ông.
Ninh Chiết bước đầu phán đoán, sở dĩ như vậy, có thế là vì ký ức của những chứng bệnh bình thường lưu lại trong đầu anh không quá sâu.
Cho nên kể cả anh có nhìn thấy, anh cũng nghĩ không ra phương pháp trị liệu.
Biết được Ninh Chiết không thể chữa cho ông mình, Tô Thanh Y cũng không làm khó Ninh Chiết nữa, ngược lại cùng Ninh Chiết tán gẫu chuyện khác.
Một đường trò chuyện, hai người rất nhanh trở lại biệt thự.
Phượng Mị đã tới trước bọn họ vài phút.
“Tô tiểu thư, chuyện của cô Ninh tiên sinh đã nói với tôi rồi, yên tâm đi, cứ để tôi lo!"
Phượng Mị đầu tiên là cho Tô Thanh Y uống viên thuốc an thần, lúc này mới nói với Ninh Chiết: "Hầu gia đã nhờ người hỏi thăm, kể cả bên phía nhà chính của Tần gia hay là ở các nhánh phụ khác cũng không có ai tên Tần Khuyết có đặc điểm như anh mô tả”
“Vậy có thể là tôi nhớ sai rồi."
Ninh Chiết cười cười, lại kinh ngạc nhìn về phía Phượng Mị: “Chuyện khiến bà chủ Phượng cất công qua tận đây muốn nói với tôi, sẽ không phải chỉ có như này thôi chứ?”
Chuyện như vậy, nói qua điện thoại là được rồi.
Khiến cho anh còn tưởng rằng Phượng Mị muốn nói chuyện gì quan trọng lâm chứ!
"Đương nhiên không phải!"
Phượng Mị lắc đầu cười, lại từ di động mở ra một tấm ảnh cho Ninh Chiết xem: "Tân gia phái người tới Giang Châu”
Ninh Chiết nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên di động của Phương Mị.
Trên ảnh là một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng, trên mặt mang theo nụ cười mê người. Là kiểu đàn ông mà dù có đứng yên một chỗ cũng có thể dễ dàng tán đổ bất cứ cô gái nào.
“Tôi nhận được tin tức là vào lúc trưa. Anh đẹp trai này tên Tân Trang, là cháu thứ hai của Tân Long Chính, Tân Trang đã đi tới Giang Châu, mục đích của hắn còn chưa rõ ràng, nhưng rất có thể là hướng về phía anh hoặc Hầu gia” Phượng Mị lại ở bên cạnh giải thích.
Nghe Phượng Mị nói xong, Ninh Chiết nhất thời không biết anh có nên gào thét hay khôn:
Con mẹ nó, anh vừa cứu Diệp Khinh Hậu một mạng còn gì?
Anh vừa chọc phải tổ ong vò vẽ hả?!
Ninh Chiết trong lòng yên lặng chửi thề một phen, lại hỏi:" Diệp tiên sinh bên kia nói như thế nào?”
Phượng Mị trả lời: Ý Hầu gia là, yên lặng theo dõi bọn họ có hành động gì trước! Trước tiên thăm dò được mục đích của anh đẹp trai họ Tân này đã”
Tức là án binh bất động đợi xem trò hay, quá được ấy chứ!
Danh Sách Chương: