"Triệu Thục Viện ôm chặt Ninh Chiết, bà sợ buông, ra là anh sẽ chạy mất.
Ninh Chiết sắc mặt không khỏi co dúm lại, trong lòng không khỏi mắng mẹ mình.
Ngớ ngẩn!
Nếu tôi muốn chạy trốn thì tôi đã chạy trốn từ lâu
Lại còn theo Tô Lan Nhược vẽ nhà làm cảnh à!
"Tôi không cố chạy!”
Ninh Chiết tức giận nói: "Tôi đi tìm quân cứu viện!"
Triệu Thục Viện không tin và giận dữ hét lêt "Đừng làm thế nữa! Cậu là tên phế vật thì tìm quân cứu viện cái nỗi gì. Rõ ràng là cậu muốn tìm cớ để trốn thoáu Tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu!"
“Tôi..."
Ninh Chiết tức đến phát điên lên, muốn tát bà ta một cái.
Giữa lúc hai người đang giắng co, Tô Minh Thành. bước tới, đẩy Triệu Thục Viện ra, yếu ớt xua tay với Ninh Chiết: "Cậu cũng là vì cứu Lan Nhược và gây ra chuyện này, tôi không trách cậu, cậu mau đi đi"
"Ông điên rồi à?"
"Triệu Thục Viện hét lớn và trừng mắt nhìn chồng: "Nếu cậu ta bỏ chạy, Bạch Tứ Gia sẽ đổ hết trách nhiệm cho chúng ta! Sau đó chúng ta sẽ làm gì?”
“Chúng ta nên làm gì đây? Ngoại trừ việc báo cảnh sát, rồi chúng ta còn có thể làm gì nữa?" Tô Minh Thành tức giận hét lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù Bạch Nhạc Chương có hống hách đến đâu, thì ôi cũng không tin hẳn dám giết chúng ta Nhưng nếu Ninh Chiết rơi vào tay Bạch Nhạc Chương, chắc chắn sẽ không có đường sống sót”
Tô Minh Thành đương nhiên cũng sợ hãi.
Nhưng bây giờ không có cách nào tốt hơn.
Ninh Chiết là vì cứu con gái của mình mới làm Bạch Phi và đồng bọn bị thương, nên để ông ta giao Ninh Chiết cho Bạch Nhạc Chương như thế trong lòng có chút áy náy.
"Hắn không dám giết chúng ta trước mặt cảnh sát, nhưng sau này thì sao?
"Đó là Bạch Tứ Gia đấy! Hắn muốn giết chúng ta, thì có hàng vạn cách!”
"Ông muốn đánh đổi mạng sống của chúng ta để đổi lại kẻ phế vật này sao?”
Triệu Thục Viện nước mắt rưng rưng khóc lớn lên.
Tô Minh Thành nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Tô Lan Nhược giơ tay lau nước mắt, sau đó quay đầu nhìn Ninh Chiết: "Sao anh không nhanh rời đi đi? Nếu người nhà họ Bạch đến, anh có muốn trốn cũng không thoát được đâu! "
Ninh Chiết gây ra chuyện như vậy sao cô lại không tức giận?
Nhưng cô cũng hiểu, chuyện này không thể trách Ninh Chiết..
"Yên tâm đi, tôi sẽ không chạy!”
Ninh Chiết nghiến răng nhìn về phía mấy người.
Tô Minh Thành đương nhiên không tin lời nói của Ninh Chiết, sai tài xế Lão Vương tiễn Ninh Chiết.
Ninh Chiết không biết Tô Minh Thành đang suy nghĩ gì, lập tức đi ra ngoài.
Ninh Chiết vừa định lên xe thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Âm thanh kia từ xa mà đến gần.
Rất nhanh, cửa nhà họ Tô đã bị một chiếc ô tô chặn lại.
Nhìn mọi người bước ra khỏi xe, Ninh Chiết không khỏi lắc đầu, cười khổ.
Lần này, muốn đi tìm Diệp Khinh Hậu cũng không có cơ hội rồi.
Tô Lan Nhược và Tô Minh Thành đồng thời thở. dài, vẻ mặt cay đắng nhìn Ninh Chiết.
Người của Bạch Nhạc Chương, cuối cùng cũng tới tồi.
Nếu Ninh Chiết rơi vào tay Bạch Nhạc Chương, nhất định không có cơ hội sống sót
"Muốn chạy sao? Cậu chạy trốn được à? Ý trời, đây đều là ý trời mà"
Triệu Thục Viện nhìn Ninh Chiết một cách cay đẳng
Nếu lúc này gia đình bà không gặp rắc rối lớn, chắc bà đã phá lên cười rồi.
"Đúng, đây chính là ý trời!"
Ninh Chiết lúc này vừa khẩn trương vừa tức giận, đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Thục Viện: "Tôi không tốt hơn, nhưng bà cảm thấy các người có thể sao?"
Nếu không phải bà ngăn cản, thì bây giờ anh đã trên đường đến chỗ Diệp Khinh Hầu rồi.
Bây giờ, mọi người cùng nhau gặp rắc rối rồi đấy!
Nghe được câu đó của Ninh Chiết, Triệu Thục Viện bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
Nỗi sợ hãi vô tận lại ập đến, Triệu Thục Viện lúc này cũng không có ý định dạy cho Ninh Chiết một bài học, bà chỉ sợ hãi nhìn ra cửa, cơ thể run lên không kiềm chế được.
Bạch Nhạc Chương đã giết tới tận cửa rồi!
Bây giờ Tô gia chỉ là miếng thịt cho người khác tần sắt.
Bà không biết Bạch Nhạc Chương sẽ đối phó bọn họ như thế nào.
Điều duy nhất đáng mừng là Ninh Chiết không được phép chạy trốn.
Ít nhất vẫn có lời giải thích cho Bạch Nhạc Chương.
Trong khi Triệu Thục Viện đang suy nghĩ lung tung thì những người bên ngoài đã xuống xe.
Danh Sách Chương: