Nhìn thi thể của bọn Mạc Phàm, huyết quang trong mắt Vương Đằng đột nhiên càng dữ dội hơn, ý nghĩ khát máu trong đầu càng mãnh liệt hơn, cả người khô nóng, máu trong người như bốc cháy, hưng phấn và sảng khoái khó tả.
Mắt hắn lóe lên huyết quang nguy hiểm, tần suất lấp lóe càng ngày càng cao, huyết quang càng ngày càng sáng, ý nghĩ khát máu gần như sắp nuốt chửng toàn bộ linh hồn hắn.
“Giết...”
Trong đầu Vương Đằng dường như có vô số ma âm vang lên, tác động tới tinh thần của hắn, thúc giục hắn đi giết sạch tất cả người của Mạc gia.
“Ngậm miệng!”
Vương Đằng đột nhiên gầm khẽ một tiếng, hai tay ôm đầu, huyết quang trong mắt tối dần.
Trán hắn rịn mồ hôi lấm tấm, hắn há miệng th ở dốc, sắc mặt không rõ bưồn vui.
“Sư tôn từng nói máu của hung thú Thái Cổ đã được tế luyện, loại bỏ phần lớn sát khí, vậy mà không ngờ sức ảnh hưởng của nó vẫn mạnh như vậy...
Ánh mắt Vương Đằng sáng lấp lóe, đây chính là di chứng của việc dùng ao máu tôi thể.
Hắn dùng máu của hung thú Thái Cổ pha loãng trong ao máu để tôi rèn bản thân, hấp thụ hết sức mạnh của ao máu, kéo theo sát khí mà hung thú lưu lại cũng bị hẳn hấp thụ vào trong cơ thể.
Hiện tại, tu vi của hắn thấp, thứ sát khí này sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của hắn, phải chờ tu vi của hắn đạt tới một cảnh giới nhất định thì mới có thể dần dần tiêu trừ ảnh hưởng.
Có điều, Vương Đằng không hối hận vì đã tiến vào ao máu để tôi thể.
Việc tôi thể trong ao máu đã mang lại lợi ích cực kỳ lớn cho hắn, có thể nói là đã cho hắn một cuộc đời mới, so với điều này thì một chút di chứng nho nhỏ có là gì?
“Có điều, sau này vẫn phải cố gắng khắc chế một chút, nếu không tâm trí của ta sẽ hoàn toàn bị sát khí xâm chiếm, đến lúc đó e là sẽ có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma, nếu như đến lúc đó ta mất hết lý trí, biến thành một cỗ máy giết người thì hậu quả thực sự khôn lường...”
Vương Đằng thầm thì: “Cảnh giới tu vi tăng lên có tác dụng áp chế nhất định với sát khí, ngoài ra đạo tâm kiên định cũng có tác dụng áp chế ở một mức độ nào đó, theo như những gì sư tôn nói thì trải qua quá trình tôi rèn trong ao máu, nếu như tâm trí không cứng cỏi thì rất có khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay tại trận, tình hình của ta vẫn còn cách xa mức độ ấy là do đạo tâm của ta kiên định.”
Sau một lúc trầm tư, Vương Đằng quay về phòng mình, không ngó ngàng tới thi thể của bọn Mạc Phàm nữa.
Hắn không lập tức đi tìm Mạc Sơn báo thù ngay, cũng không rời khỏi Mạc phủ.
Hiện tại, mặc dù hắn đã vượt qua được quá trình tôi thể trong ao máu, nhục. thân đã cực kỳ mạnh mẽ nhưng hắn lại không hề có chút tu vi nào, thực lực quá yếu, bất kể là báo thù Mạc Sơn hay rời khỏi Mạc gia đều rất khó khăn.
Cho nên chuyện gấp gáp lúc này là phải khôi phục lại tu vi, cố gắng nâng cao thực lực.
Cảnh giới tu luyện được chia thành cảnh giới võ giả và cảnh giới tu sĩ.
Cảnh giới võ giả là cơ bản, bao gồm Luyện Khí cảnh, Ngưng Chân cảnh, Nguyên Cương cảnh, Thuế Phàm cảnh và Tứ Cực bí cảnh.
Sau khi đột phá mức cao nhất của võ giả thì sẽ bước sang cảnh giới tu sĩ. Có điều cảnh giới tu sĩ còn rất xa xôi đối với Vương Đằng hiện tại. Ngay cả trước đây,
hắn cũng chỉ mới tới Ngưng Chân cảnh tầng một mà thôi.
Trở lại phòng, Vương Đằng đổ hết toàn bộ tài nguyên tu luyện trong túi trữ vật ra, hơn một ngàn khối linh thạch hạ phẩm và hơn năm mươi viên Bồi Nguyên đan.
Ngoài ra, hắn còn lấy hết nhẫn trữ vật nhặt được ở ao máu ra.
Những chiếc nhẫn trữ vật này đều là đồ của những người từng tới ao máu không may ngã xuống để lại.
“Chiếc nhãn trữ vật không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, xem ra thân phận của những người này đều không đơn giản.”
Vương Đằng kiểm tra bằng thần thức, phát hiện ra bên trong những chiếc nhẫn trữ vật này có không ít tài nguyên tu luyện.
“Thôn Thiên bí thuật, nuốt cho ta!”
Danh Sách Chương: