Vương Thanh kỳ thật xem như tốt nghiệp trường học so với trường của Phùng Kiến vũ còn có tiếng hơn, nếu như học viện điện ảnh của Phùng Kiến Vũ trong cả nước được xếp thứ tư, thì trường học kia của hắn là xếp thứ hai.
Vương Thanh vừa tốt nghiệp không có nhân mạch cũng không có gia sản hơn trăm triệu, càng không có kỹ thuật diễn xuất chấn động lòng người, hắn chính là một học sinh bình thường tốt nghiệp hệ phổ thông truyền hình của một học viện điện ảnh mà thôi. Vương Thanh khi đó tự mình chạy đến rất nhiều studio, hắn vẫn cảm thấy bất kể có vất vả như thế nào, tóm lại trong tương lai rất muốn được lộ mặt. Nhưng đã nửa năm trôi qua, hắn ngoại trừ diễn thi thể thì chính là diễn người đã chết, thẳng đến bộ 《 Tiếu Ngạo Trường Không 》, đó là tác phẩm mà lần thứ nhất hắn được lộ mặt.
Khi đó Phùng Kiến Vũ đến đoàn phim, ngay lần đầu tiên hắn đã chú ý đến thiếu niên này. Hắn vốn cho rằng, thiếu niên này chí ít cũng là nam hai hoặc nam ba bên trong bộ phim, nào biết được, thiếu niên này vậy mà cũng là diễn viên quần chúng, hắn cảm thấy thật là có chút khó tin.
Trên đường quay phim một nhóm diễn viên quần chúng ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Vương Thanh đều chỉ nghe những người khác nói, còn nghe được một số người nói không muốn làm cái nghề này nữa. Một số người nói ra lời này, Vương Thanh suy đoán, tám chín phần mười đều là giống với mình, đều mới tốt nghiệp xong, còn một số những người khác bất đồng, chỉ là muốn nuôi sống gia đình, chỉ có cảm giác xem nhẹ.
Phùng Kiến Vũ cười rồi lại cười, "Nếu như thật sự yêu thích, thì đừng nên xem thường từ bỏ. Nếu bây giờ anh nghĩ không muốn diễn nữa, thì anh đã thua rồi. Nhưng nếu như anh tiếp tục kiên trì, anh nhất định có ngày thắng ngày đó. Ngẫm lại xem bản thân có phải thật sự yêu quý diễn xuất như vậy hay không, nếu quả thật là có, thì nên kiên trì."
Vương Thanh đứng ở bên cạnh đang suy nghĩ lời nói của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ liền gọi hắn một tiếng, "Anh bạn cao to."
Vương Thanh ngẩng đầu, bắt gặp Phùng Kiến Vũ đang cười với mình, hắn chỉ chỉ mình, dùng ánh mắt hỏi dò, cậu đang gọi tôi sao?
Phùng Kiến Vũ gật đầu, "Kỳ thật anh xem, anh cao như vậy, xem như rất có lực nhận diện. Anh xem góc cạnh của anh, tuyến cằm nhìn rất đẹp, nếu như giảm cân một chút nữa, sẽ rất là đẹp trai, cái này về sau cũng có thể xem là dấu hiệu đặc thù của anh, có đúng hay không."
Vương Thanh bị cậu nói đến có chút sửng sốt, kỳ thực hắn còn không có suy tính lâu dài, nhưng sau khi nghe xong lời nói này, hắn nghiêm túc gật gật đầu, nhớ thật kỹ Phùng Kiến Vũ.
Nhân viên của đoàn phim lúc này bước đến, "Phùng Kiến Vũ, chuẩn bị khai máy rồi, còn ở cùng một đám người ở chỗ này chém gió cái gì?"
Phùng Kiến Vũ đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người một chút, "Đến đây."
Vương Thanh nhớ kỹ tên của người nọ, cũng nhớ kỹ những lời nói của cậu.《 Tiếu Ngạo Trường Không 》 vừa đóng máy, Vương Thanh bắt đầu nghiêm túc giảm cân, hai tháng ròng rã ốm đi hơn hai mươi cân. Nhìn ngắm chính mình trong gương, Vương Thanh cũng không nhịn được cảm thán, quả nhiên gầy một chút so với béo một chút, quả thật là có khác biệt.
Về sau khi Vương Thanh đã giảm cân hơn một chút, gặp được đoàn làm phim 《 Hạ Hương 》 đang muốn tìm diễn viên, yêu cầu một khuôn mặt hoàn toàn mới. Vương Thanh ôm tâm tình muốn đến thử một lần, ai biết được đã trúng tuyển phỏng vấn.
Đạo diễn gặp được Vương Thanh là người mới, lại không có bối cảnh, hết thảy sự vụ lớn nhỏ đều không có ai ở bên người giúp mình chuẩn bị. Thế là hỏi Vương Thanh, bạn bè của ông có một công ty, không biết hắn có nguyện ý gia nhập hay không.
Vương Thanh chính là vào tình huống này, ký hợp đồng với Trường Ảnh, hắn cũng không nghĩ đến, Trường Ảnh thế nhưng thật ra lại là một công ty gia ngưubứcbạo(1).
Tổng giám đốc của Trường Ảnh là một njaf đầu tư cổ phiếu làm giàu, về sau chuyển làm bất động sản, có tiền, quan hệ nhân mạch cũng được đả thông. Tổng giám đốc của Trường Ảnh cũng nhìn ra, tương lai sau mấy năm nữa ngành bất động sản nhất định sẽ bị trượt dốc, cho nên bắt đầu chuyển sang ngành giải trí.
Thời điểm Vương Thanh tiến vào công ty, công ty vẫn chỉ là một công ty nhỏ, nhưng quan hệ nhân mạch lại phi thường tốt. Mà khi đó minh tinh trong tay bọn họ cũng không nhiều, cho nên đối với mỗi một người đều rất để bụng chế tạo, tốn không ít tâm tư.
Sau hai năm ngắn ngủi, Vương Thanh bởi vì ba bộ phim mà tiến lên gia nhập vị trí lớn trong điện ảnh. Cho đến bây giờ hắn vân luôn cảm thấy, nếu như lúc trước không phải mấy câu nói kia của Phùng Kiến Vũ, đoán chừng hắn sẽ không thể đi đến bước này.
//
Vương Thanh không có phản bác Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cũng chấp nhận Vương Thanh là bởi vì lúc đi lãnh tiền mới nhớ kỹ tên của mình.
"Không nghĩ đến trí nhớ của anh lại tốt đến như vậy, tôi thì không được rồi, tôi thực sự còn không nhớ ra lúc trước bên trong cái bộ phim kia có anh." Phùng Kiến Vũ cầm lấy xiên nướng mới vừa chín tới đưa qua cho Vương Thanh, "Cái này dù sao cũng là anh trả tiền, anh cố ăn nhiều một chút."
Vương Thanh nhẹ gật đầu, "Kỳ thực trước khi đóng bộ phim kia, tôi cũng nhớ kỹ cậu."
Phùng Kiến Vũ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, "Chẳng lẽ bởi vì tôi quá đẹp trai?"
Vương Thanh cười cười, "Lực nhận diện rất cao."
"A?" Đây là lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ nghe được có người nói đến lực nhận diện của cậu, cho nên bình phẩm một chút từ đầu đến chân, phần ở giữa của nam nhân hẳn là không tiện nói.
"Lệ chí của cậu......"
Phùng Kiến Vũ nghe vậy, sờ sờ mí mắt trái của mình một chút, "Cái này sao, khi còn bé còn rất muốn xóa bỏ. Về sau không quá để ý, sau khi lớn lên, cũng không cảm thấy gì nữa, cho nên rốt cuộc không có quản đến."
Vương Thanh nhìn ngắm lệ chí của cậu, "Cũng không có gì không tốt, không cần xóa bỏ."
"Bất quá nốt lệ chí này, có đôi khi sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, cho nên nhiều khi sẽ phải che đi, không nên để quá rõ ràng."
"Ký thực người hâm mộ của cậu đều thật thích nốt lệ chí này." Vương Thanh cũng xem như hiểu được, Phùng Kiến Vũ cũng chỉ có một chút bận tâm mà thôi. Một diễn viên có đặc thù diện mục quá rõ ràng, có đôi khi sẽ ảnh hưởng đến việc gầy dựng nhân vật. Phùng Kiến Vũ trước kia mỗi khi diễn, đều tận lực làm nhạt đi nét đặc biệt nà, duy chỉ có lần này, bên trong phim cần phải cường điệu đặc thù này. "Đừng quá lo lắng, bọn họ nhất định đều sẽ rất thích."
Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh đang an ủi mình, nhưng chính cậu cũng không am hiểu nói lời ngọt, thế là lại giương lên xiên nướng trong tay, "Còn không ăn, sẽ hết đó."
Vương Thanh cúi đầu xem xét, trong lúc nói chuyện, Phùng Kiến Vũ đều đã xử lý không sai biệt lắm hết 7, 8 xiên nướng, không hổ là đàn ông Đông Bắc, hào khí che trời a!
- Hoànchương 13 -
_____________________
(1) Giangưubứcbạo: Bằngmọicáchlàmcho "gànhà" của mình phảithậtnổitiếnglên.