Về sau Phùng Kiến Vũ rốt cuộc cũng không chịu liên lạc với mình, Vương Thanh cũng cảm thấy có chút nén giận, tính tình nóng lên, cũng không muốn liên lạc Phùng Kiến Vũ trước.
Hai ngày này Vương Thanh cả người cảm xúc đều trưng ra mặt ngoài, trong công việc tận lực show mặt đen với người khác, Tần Tang nghe trợ lý nói xong tình huống của Vương Thanh, cũng thấy ra có chuyện không đúng rồi nha, thế là thừa dịp Vương Thanh quay chụp tạp chí đến hỏi thăm tình huống.
Vương Thanh vểnh hai chân bắt chéo, miệng uống vào sữa chua, Tần Tang thấy dáng vẻ của hắn có điều bất cần, cũng không hề bị cái bộ dáng này lừa gạt được.
"Nói đi, cùng Phùng Kiến Vũ thế nào rồi, hai người lúc này mới tốt đẹp không đến hai tháng, làm sao lại cáu kỉnh nữa rồi đây?"
Vương Thanh trầm mặc, một bộ dáng không nguyện ý nói ra, Tần Tang thở dài, "Chuyện của hai người, tôi vốn không nên hỏi đến, thế nhưng cậu bày ra cái dạng này khiến cho công việc khó mà thành toàn được, người khác ở phía sau nói cậu thế nào cậu có biết không?"
Vương Thanh uống xong sữa chua, nhắm chuẩn giỏ rác phốc một cái ném vào, sau đó hắn chống cằm, "Vấn đề ở trên giường."
Tần Tang vạn vạn không nghĩ đến hai người này lại bởi vì vấn đề này mà náo loạn đến không thoải mái, lập tức mặt ửng hồng lên, cảm thấy bản thân mình tốt nhất không nên hỏi nhiều thêm nữa.
Vương Thanh lại giống như là rốt cuộc tìm được người giải bày, bắt đầu luyên thuyên kể ra, "Em ấy không chịu ở phía dưới, tôi cũng không chịu ở phía dưới, hai chúng tôi bởi vì chuyện này, cứ như vậy giằng co."
Tần Tang khụ khụ hai tiếng, "Cậu cũng đợi cậu ta mười năm, có ở phía dưới thì thế nào?"
Vương Thanh lập tức nóng nảy, "Cô nhìn tôi dạng này...... Sao có thể ở phía dưới!"
Tần Tang không thèm để ý, "Cậu nói cậu, yêu người ta mười năm, rốt cuộc đạt được ước muốn, hiện tại lại vì cái vấn đề trên dưới muốn cùng người ta chia tay sao?"
"Tôi khi nào muốn cùng em ấy chia tay...... Nhưng tôi......" Vương Thanh cảm thấy đau đầu, "Thế nhưng là tôi căn bản không có nghĩ đến bản thân ở phía dưới a."
Tần Tang cảm thấy việc này mình cơ bản là quản không nổi, thế là đối với Vương Thanh phất phất tay, "Vậy cậu bây giờ bắt đầu nghĩ đi, chuyện này tôi không có cách nào giúp cậu được, đi trước đây."
Vương Thanh tâm phiền, lấy ra điện thoại di động, mở ra wechat tìm Phùng Kiến Vũ, nhưng lại không biết mình phải nói thế nào.
Sau khi Phùng Kiến Vũ vào Vương Thanh nháo loạn không thoải mái, cũng là lần đầu tiên trong công việc cậu trở nên không tích cực, chuyện này đối với Tả Hữu mà nói chính là đại sự, Phùng Kiến Vũ lúc nào bởi vì việc tư mà ảnh hưởng việc công việc chứ, xem ra tình huống thật sự không ổn.
Tả Hữu dù sao bát quái thành thói quen, cũng không sợ Phùng Kiến Vũ cảm thấy cậu ta càng thên bát quái, thế là cùng Phùng Kiến Vũ nghe ngóng, đến cùng là tình huống gì.
Phùng Kiến Vũ nói với Tả Hữu xong, Tả Hữu cười đến toàn thân ngã trái ngã phải, cậu ta cũng không nghĩ đến, hai người kết giao lâu như vậy, lại còn chưa đi đến một bước kia.
"Không phải, Đại Vũ a, em nói thật, em hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng anh đem Vương Thanh...... Không đúng, em không thể suy nghĩ như vậy được."
Phùng Kiến Vũ cho cậu ta một cái liếc mắt, "Tôi cũng là nam nhân, cơ bắp của tôi là sống vô dụng bao lâu nay sao, làm sao lại có thể để anh ấy nằm trên tôi, tôi không thể trên anh ấy."
Tả Hữu nghiêm mặt nói, "Đại Vũ, em thật sự không thể không nói anh a, Vương Thanh thích anh đến mười năm, là người ngoài như em nhận xét phần tình cảm này, em thật sự cảm thấy anh ở dưới cũng không có gì thua thiệt."
Thấy Phùng Kiến Vũ cúi đầu không nói lời nào, Tả Hữu lại tiếp tục: "Anh xem hai người, thật vất vả mới được ở bên nhau, lúc này mới bao lâu đâu, lại vì chuyện này mà gây gổ, đáng sao?"
Phùng Kiến Vũ nằm phịch xuống ghế sa lông, Tả Hữu biết trong lòng của cậu phiền muộn, vì vậy nói: "Chuyện tình cảm của hai người, người ngoài không tiện nhúng tay quản, em cũng không hi vọng anh bởi vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến công việc không thoải mái, đây không phải là Phùng Kiến Vũ mà em biết. Vương Thanh vì việc này, khẳng định cũng không vui vẻ, yêu đương a, dù sao cũng phải có một người chịu nhường nhịn không phải sao, tính bướng bỉnh của anh a, cũng không được dùng trên tình cảm chứ a."
Lúc về đến nhà, Phùng Kiến Vũ nhìn sang căn hộ của Vương Thanh một chút, đèn vẫn còn tắt đen thui, Phùng Kiến Vũ có chút thất vọng. Chẳng lẽ Vương Thanh thật sự không có ý định để ý đến cậu nữa, hai người cứng đầu hai ngày, Vương Thanh cũng không có gọi điện thoại hay gửi wechat đến a.
Phùng Kiến Vũ đứng ở sau cửa ngẩn người, kết quả chuông cửa đột nhiên vang lên thiếu chút làm cậu giật bắn mình, cậu hướng mắt mèo nhìn một chút, là Vương Thanh đang đứng ở bên ngoài.
Vừa mới nghĩ ngợi đến người ta, người lập tức xuất hiện rồi, Phùng Kiến Vũ tâm tình lập tức vút cao lên.
Vương Thanh đoán chừng không nghĩ đến cửa mở nhanh đến như vậy, ở trước cửa ra vào ngây ngẩn cả người. Phùng Kiến Vũ bắt gặp bộ dáng ngốc ngốc của hắn ngốc đứng đấy, thế là đem hắn kéo vào trong nhà.
Vương Thanh lấy lại tinh thần, "Đại Vũ......"
Phùng Kiến Vũ nghe được hắn gọi tên mình, nội tâm lập tức mềm nhũn, hai ngày này là đang làm gì cơ chứ, chỉ vì một cái vấn đề như thế mà giằng co, cũng không biết ý nghĩa ở đâu.
"Vào đi."
Vương Thanh cẩn cẩn dật dật đi vào trong, thấy Phùng Kiến Vũ không có biểu lộ gì, trong lòng hắn cũng rất là bất ổn.
"Đại Vũ, em còn đang tức giận sao?" Vương Thanh tiến lên nũng nịu, "Đừng tức giận, đừng giận nữa có được không?"
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy bộ dáng hắn lấy lòng mình, chỉ cảm thấy trước đó mình thật đúng là đáng ghét, lập tức xoay người ôm lấy cổ hắn hôn chụt một cái.
Vương Thanh không ngờ Phùng Kiến Vũ lại đột nhiên hôn mình, nhưng lại rất nhanh phản ứng lại, ôm chặt Phùng Kiến Vũ không buông tay. Hai người môi lưỡi quấn quýt không ai nhường ai, Vương Thanh vòng quanh đầu lưỡi của cậu dùng sức mút vào, hai tay ngược lại là trung thực không dám sờ loạn.
Phùng Kiến Vũ dùng hạ thân từng chút cọ lấy Vương Thanh, Vương Thanh rất nhanh liền có cảm giác, hắn buông ra Phùng Kiến Vũ, khí tức bất ổn, "Đại Vũ......"
"Anh đến đi."
"Cái gì?" Vương Thanh cho là mình nghe lầm, lời mời gọi này là gì không cần nói cũng đủ biết.
"Làm em."
- Hoànchương 42 -