• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới sáng sớm chuyện đầu tiên phó đạo diễn nhất định phải làm chính là đi tìm đạo diễn, thần thần bí bí nói: "Đạo diễn, tối hôm qua tôi nhìn thấy Phùng ảnh đế cùng Vương ảnh đế, lặng lẽ, bỏ trốn rồi!"

Đạo diễn vừa mới thức dật, rời giường khí còn chưa tiêu hết, bèn cầm lấy tập kịch bản thật dày nhắn ngay trên đầu phó đạo diễn dùng sức gõ ba cái, "Chạy cái lông! Vương ảnh đế tối hôm qua phát sốt, nhập viện rồi!"

Phó đạo diễn lúc này mới giật nảy mình, Phùng ảnh đế mới hôm qua vừa tìm được trở về, làm sao đảo mắt đã thành Vương ảnh đế sinh bệnh nhập viện đây.

"Sáng sớm hôm nay vừa tỉnh dậy đã thấy Đại Vũ gửi wechat, nói Vương Thanh phát sốt, cậu ấy đưa Vương Thanh đến bệnh viện. Nếu như hôm nay Vương Thanh hạ sốt, cậu ấy sẽ trở về đoàn phim, trợ lý của Đại Vũ vừa mới chạy đến bệnh viện, cậu ấy bảo chúng ta hôm nay cứ quay phim như thường lệ là được rồi."

Phó đạo diễn mặt mũi tràn đầy không tin, "Ngài thế mà lại gọi Phùng vua ảnh đế là Đại Vũ, tôi không phục, quan hệ của hai người lúc nào trở thành tốt như vậy!"

Đạo diễn rời giường khí càng phát ra nghiêm trọng: "Việc này mẹ nó có quan trọng không, là trọng điểm sao! Cút đến phim trường cho tôi!"

Lý Sâm Nhài lúc sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Phùng Kiến Vũ, cảm thấy có chút khó hiểu, Phùng Kiến Vũ đột nhiên hỏi cô ngày hôm qua Vương Thanh đến cùng là làm sao đột nhiên lại quay trở về.

Lý Sâm Nhài một đầu mơ hồ đành gọi điện thoại qua, lúc này mới hiểu rõ, tối hôm qua Vương Thanh đột nhiên phát sốt, thế là sau khi nói chuyện xong với Phùng Kiến Vũ cô lập tức vội vã đến bệnh viện.

Thời điểm Lý Sâm Nhài đến nơi, Phùng Kiến Vũ vừa giúp Vương Thanh đo xong nhiệt độ cơ thể.

"Thanh ca thế nào rồi?"

Phùng Kiến Vũ lại giúp Vương Thanh đắp kín chăn mền, "Còn có một chút sốt nhẹ, truyền hết bình dịch còn không biết có thể tốt lên một chút hay không."

Vương Thanh cảm thấy thật áy náy, "Cậu không cần phải để ý đến tôi, trở về đi, bình này truyền xong tự mình tôi trở về là được rồi."

Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn hắn, "Thành thực đợi đi, người sinh bệnh không có quyền lợi yêu cầu nhiều như vậy."

Vương Thanh bị ánh mắt kia của Phùng Kiến Vũ làm cho chấn động đến run run, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ Phùng Kiến Vũ nghiêm túc như vậy, cảm thấy rất có sức chấn uy người a.

"Lâu dài không sinh bệnh? Ân?" Phùng Kiến Vũ nhíu mày, "Thế nào một chút đã ngã bệnh rồi a?"

Vương Thanh vừa tỉnh lại, cuống họng vẫn còn khàn khàn, "Tôi thật sự đã rất nhiều năm đều không có ngã bệnh, lần này là ngoài ý muốn thôi."

Phùng Kiến Vũ biết rõ đây không phải đơn giản là ngoài ý muốn, cùng Lý Sâm Nhài nói điện thoại, cậu mới biết được Vương Thanh ghi hình một tiết mục bốn tiếng đồng hồ, vừa biết bản thân mất tích, Vương Thanh lập tức mua vé máy bay trở về. Một đường bôn ba mệt nhọc căn bản không có nghỉ ngơi, lại cộng thêm tâm tình quá mức lo lắng, cuối cùng lại còn bị mắc mưa, cho nên Vương Thanh cứ như vậy mà ngã bệnh.

Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy Vương Thanh ngốc đến làm cho người ta có chút đau lòng, vả lại tối hôm qua cậu đã vô cùng xác nhận Vương Thanh đối với mình ôm dạng tâm tình gì. Cậu không biết Vương Thanh từ lúc nào đã thích mình, nhưng cậu thật cảm thấy nghị lực của Vương Thanh rất tốt, miệng cũng đóng rất chặt. Trên thực tế Phùng Kiến Vũ cảm thấy, Vương Thanh là thuộc về loại người đối với người mình thích, khẳng định sẽ buông bỏ tất cả nhất quyết theo đuổi đến cùng. Nhưng phi thường ngoài ý muốn, Vương Thanh dường như chưa từng nghĩ đến muốn bày tỏ với mình.

Tính kiên nhẫn của Phùng Kiến Vũ cũng có thể so bằng với Vương Thanh, cậu ngược lại rất muốn biết, Vương Thanh đến cùng định làm như thế nào.

Lý Sâm Nhài thật vất vả mới chen vào được một câu: "Bằng không Vũ ca anh về phim trường trước đi, nơi này có em chiếu cố cho anh ấy?"

Kết quả Phùng Kiến Vũ lại nói: "Không có việc gì, có tôi là được, cô vẫn nên trở về đi."

Lý Sâm Nhài rất muốn móc ra hóa đơn quăng vào người Phùng Kiến Vũ, hỏi một chút xem cậu có thể hoàn trả cho cô được hay không, cậu nói không cần đến tôi, vậy tại sao lại gọi điện thoại báo cho tôi đến đây chứ a?

Vương Thanh mặc dù bệnh đến nhanh, nhưng là đi cũng nhanh. Buổi chiều truyền xong một bình dịch và nước biển, thọat nhìn cả người khởi sắc hơn khá nhiều.

Phùng Kiến Vũ lúc đầu muốn để hắn ở lại qua đêm đến buổi sáng ngày mai mới xuất viện, nhưng Vương Thanh lại kiên trì bảo mình không sao, vả lại hắn cũng không thích bệnh viện, nhất định phải xuất viện cho bằng được.

Thế là Phùng Kiến Vũ tự mình đưa Vương Thanh về khách sạn, rồi mới đi đến phim trường. Lúc đầu đã làm trễ nải một ngày, Vương Thanh nguyên bản không cho cậu đi, nhưng Phùng Kiến Vũ cảm thấy bản thân mình cần phải đến hiện trường đưa tin một chút. Xem như bản thân là bởi vì sư tỷ gia nhập, đạo diễn cũng vô cùng dễ nói chuyện, thì bản thân cũng không thể phóng túng như thế. Một phần cũng vì Phùng Kiến Vũ nhìn nhận, việc mình chiếu cố Vương Thanh, xem như cũng là việc tư, bởi vì việc tư chậm trễ việc công, trong sự nghiệp mười năm của Phùng Kiến Vũ, chuyện này vốn là chưa từng phát sinh qua.

Phùng Kiến Vũ trở lại phim trường, còn mang đến cho mọi người trà sữa và bánh gatô làm quà thăm hỏi, sau đó nói một tiếng xin lỗi với đạo diễn, ngược lại khiến cho đạo diễn vô cùng băn khoăn.

Nhìn thấy Phùng Kiến Vũ lần lượt phát cho mỗi người trà sữa và bánh gatô, đạo diễn nhịn không được cảm thán, "Cậu trai trẻ này mai sau nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn."

Phó đạo diễn không hiểu, "Hiện tại không phải đã là nhân vật lớn rồi sao, còn rất hot nữa."

Đạo diễn lắc đầu, "Là sẽ càng hot nữa, sẽ càng tốt hơn."

Bên này vừa phát xong đồ vật, Phùng Kiến Vũ liền tiếp nhận điện thoại của Tả Hữu, Phùng Kiến Vũ nhận thấy giọng nói hề hề một lòng muốn hóng bát quái của Tả Hữu, trong nháy mắt muốn cúp luôn điện thoại cho xong.

"Nghe nói Vương Thanh vì anh, tiết mục hôm qua vừa ghi hình xong đã vội vàng hủy bỏ hoạt động, lúc đầu còn có một bữa tiệc rượu với Trần Quảng Thụ nữa."

Tay cầm điện thoại di động của Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt run lên một chút, "Ý của cậu là?"

"Nghe nói Trần Quảng Thụ có một bộ phim mới, đang lúc tìm nhân vật nam chính, Tần Tang thật vất vả hẹn đến người, thế mà cuối cùng lại bị Vương Thanh cho leo cây. Mà hiện tại trong giới thật nhiều người đều biết, Vương Thanh tại nơi ghi hình tiết mục trước khi đi, anh ta nói chính là không có gì quan trọng hơn so với mạng của anh. Trong giới còn nói, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ quả thực là bạn bè thân thiết...... Phùng Kiến Vũ, lúc đầu em đã bảo anh thế nào mà......"

Phùng Kiến vũ cảm giác lỗ mũi mình đột nhiên chua xót, trong nháy mắt ngắt máy điện thoại Tả Hữu. Cậu có nghĩ đến Vương Thanh khẳng định còn có công việc phía sau, nhưng ngàn vạn không nghĩ đến Vương Thanh chính là lỡ hẹn với Trần Quảng Thụ. Trần Quảng Thụ có bao nhiêu khó hẹn, toàn bộ ngành giải trí đều biết, Vương Thanh, thật sự tất yếu sao?

- Hoàn chương 32 -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK