Trước kia hai người cũng từng đồng thời được đề cử nam chính xuất sắc nhất, nhưng lúc đó không phải cùng một bộ phim, hai người cũng chưa từng gặp nhau. Nhưng hiện tại người hâm mộ xem trong mắt, hai người là bạn bè, cạnh tranh ảnh đế gì đó, luôn có một tia xấu hổ.
Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh mới đầu cũng không để ý ai đoạt được giải, ai ngờ Kỳ Kỷ mang theo một đám Chung Dụ mấy người bọn họ bắt đầu đánh cược, cược xem ai sẽ đạt ảnh đế, người thua sẽ phải mời tất cả bọn họ ăn cơm. Phùng Kiến Vũ còn âm thầm khinh bỉ mấy người bọn họ, cũng không phải chỉ có cậu và Vương Thanh được đề cử a, còn có những diễn viên khác nữa, làm sao mà lại như không phải cậu thì chính là Vương Thanh sẽ đoạt giải a.
Mấy người nháy mắt ra hiệu, nhao nhao thúc giục Phùng Kiến Vũ đi tìm Vương Thanh đánh cược, Phùng Kiến Vũ không biết phải cược gì, về nhà liền nói cho Vương Thanh muốn đánh cược.
Vương Thanh bật cười, "Vậy em muốn cược thế nào?"
Phùng Kiến Vũ dõng dạc nghiêm túc, "Người nào không giành được giải thì lần tiếp theo phải nằm dưới!"
Vương Thanh không nghĩ đến Phùng Kiến Vũ vẫn còn chấp niệm đến vấn đề kia, thế là cắn răng, "Một lần thì một lần, được thôi, cược."
Năm nay tác phẩm tốt sản xuất tầng tầng lớp lớp, kỳ thật bản thân Phùng Kiến Vũ cũng không nắm chắc phần nhiều, lúc trước cậu đối với việc giành được giải hay không cũng không có để ý, thế nhưng năm nay lại tự nhiên phát sinh giao kèo, thế là trở nên hiếu thắng.
Thời điểm chuyện tình cảm của Diệp Đồng Trạch và Trương Hoài Sơn vẫn chưa được tung ra, đoàn làm phim nguyên bản đã định năm nay nếu như bước thảm đỏ sẽ chắc chắn sắp xếp cô và Vương Thanh cùng nhau, nhưng hiện tại Diệp Đồng Trạch đã tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, Vương Thanh tự nhiên sẽ được xếp sánh bước cùng Phùng Kiến Vũ. Trước đó tại lễ khai mạc phim, hai người cũng đã đi cùng nhạ một lần, nhưng tình huống lần này rõ ràng so với lần trước là khác biệt vô cùng lớn.
Người chủ trì hỏi hai người cảm thấy khả năng ai nhận được giải tương đối lớn hơn, hai người đồng thời liếc nhìn nhau, vẫn là lời xã giao, ai đoạt được giải cũng đều đáng giá vui vẻ.
Chỉ có trong lòng hai người đều đang âm thầm phân cao thấp, lần này can hệ trọng đại, tuyệt nhiên không thể thua a! Cỗ nhiệt tình này tràn đầy ý chí chiến đấu, đến nỗi đạo diễn ngồi ở bên cạnh cũng cảm giác được. Đường Duẫn sau thời gian dài quay phim hầu như cũng biết rõ tính tình hai người bọn họ, trước kia cảm thấy hai người bọn họ mỗi lần nhận giải đều bình tĩnh như nước, làm sao lần này hai người lại một bộ khí thế hừng hực không chịu thua.
Không thể không nói 《Nhai Sơn》 từ kịch bản đến tạo hình cho đến âm nhạc đều là tác phẩm thượng thừa của giới giải trí trong năm nay, ngay cả bản thân Đường Duẫn cũng không nghĩ đến,《Nhai Sơn》 không chỉ giành được giải biên kịch xuất sắc nhất, còn lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất. Việc này khiến cho người đàn ông hơn 40 tuổi đứng ở trên sân khấu không kiềm được nước mắt, được đề cử nhiều lần như vậy, lần này rốt cuộc cũng lấy được giải thưởng này, xem như một câu khẳng định tốt nhất cho sự nghiệp đạo diễn của mình rồi.
Sau khi Đường Duẫn bước xuống sân khấu lần lượt ôm lấy những người trong đoàn làm phim, sau đó ngồi xuống nói với Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ: "Đoàn phim của chúng ta hôm nay có thể thắng lợi trở về, mặc kệ hai người các cậu ai nhận được giải nam chính xuất sắc, đều là vinh quang của đoàn phim chúng ta."
Thời điểm hai người nghe được trên sân khấu bắt đầu đề xướng danh sách đề cử hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trái tim như bị siết chặt, Đường Duẫn lần đầu tiên nhìn thấy hai người khẩn trương vì giải thưởng, cũng cảm thấy rất thú vị.
Người chủ trì vừa đè nén cảm xúc hưng phấn, vừa cẩn trọng giới thiệu người trao giải lên sân khấu. Lần này người trao giải nam chính xuất sắc nhất là người đã từng liên tục đạt được tám lần ảnh đế - Tôn Bác, hiện tại đã sắp bước sang tuổi 80, có thể nói là đức cao vọng trọng vô cùng.
Tôn Bác rút ra thẻ giải thửơng, lúc nhìn thấy danh tự đề ở phía trên, trên mặt rõ ràng sửng sốt một chút.
Cái sững sờ này ngược lại khiến cho mọi người ở phía dưới càng thêm khẩn trương, chẳng lẽ năm nay là một "đại hắc mã"? Cho nên Tôn Bác giật mình đến như vậy.
"Lễ trao giải điện ảnh lần thứ 74 đạt được danh hiệu nam chính xuất sắc nhất chính là Phùng Kiến Vũ......" Tôn Bác dừng một chút, "Và Vương Thanh."
Tất cả mọi người ở phía dưới đều sửng sốt một hồi lâu, sau đó nhiệt liệt vang lên tiếng vỗ tay. Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cũng không nghĩ đến, năm nay lại là song ảnh đế.
Hai người đứng lên, hướng xuống khán đài cúi chào, sau đó sóng vai bước lên sân khấu.
"Năm nay giải ảnh đế cạnh tranh vô cùng kịch liệt, ban giám khảo chúng tôi đề ra ba lần bầu chọn, ba lần đều trải qua kịch liệt, kết quả cuối cùng đều cho ra giống nhau, chính vì vậy ảnh đế năm nay chính là song đế." Ban giám khảo giải thích, lần này song ảnh đế chính là sau 10 năm mới được lặp lại một lần, có thể nói là ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Tôn Bác trao giải thưởng cho hai người, sau đó lui về một bên, đem vị trí tặng lại cho hai người.
Phùng Kiến Vũ đem microphone chuyển hướng sang Vương Thanh, ra hiệu hắn nói trước. Vương Thanh cũng không già mồm, nhấc microphone lên một chút, "Vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, từ khi tôi gia nhập giới giải trí cho đến nay, luôn có rất nhiều người ủng hộ tôi, làm bạn với tôi, cho nên hiện tại tôi mới có thành tựu như ngày hôm nay. Trước người hâm mộ đều rất quan tâm vấn đề tình cảm của tôi, còn có người nói phải giúp tôi tìm bạn gái, thật sự là vô cùng cảm tạ các bạn. Hôm nay tôi muốn nói, kỳ thật tôi đã có một tình yêu mười năm, tại thời điểm năm thứ mười một vào năm ngoái, chúng tôi đã ở bên nhau."
Tần Tang và Tả Hữu giật mình che miệng, muốn xông lên đem Vương Thanh kéo xuống, hắn có biết mình đang nói gì hay không a! Còn có Phùng Kiến Vũ, cậu vì cái gì cũng không xuất một quyền đánh hắn ngất xỉu rồi kéo xuống a!
"Trong suốt một năm chúng tôi ở cùng nhau, xảy ra rất nhiều chuyện, sau này tôi cũng muốn cùng em ấy sống đến hết quảng đời còn lại, tôi nhân đây xin mượn cơ hội ngày hôm nay, tôi cũng rất muốn hỏi em ấy một vấn đề."
Vương Thanh quay đầu nhìn sang Phùng Kiến Vũ, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, hắn mở hộp ra, bên trong vừa vặn đặt một chiếc nhẫn. "Phùng ảnh đế, em cảm thấy chiếc nhẫn này rất quý giá không?"
Phùng Kiến Vũ đã nói với hắn, tương lai nếu như Vương Thanh muốn công khai, hắn cảm thấy tùy thời đều có thể công khai, nhưng mà cậu cũng không nghĩ đến Vương Thanh sẽ chọn vào hôm nay. Phùng Kiến Vũ có chút thất thần, cậu vừa rồi nghe những lời Vương Thanh vừa nói ra, cho là hắn chỉ muốn công khai vào hôm nay mà thôi, thế nhưng sau khi hắn lấy ra chiếc nhẫn, Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy hai mắt mình đều ướt.
"Rất quý đi......" Phùng Kiến Vũ nói xong, Vương Thanh lập tức một chân quỳ xuống.
"A, em muốn anh quỳ xuống, cho nên anh sẽ không kiêng kỵ quỳ xuống, như vậy hiện tại, em có nguyện ý tiếp nhận chiếc nhẫn này, cùng anh trải qua một đời hay không?"
Phùng Kiến Vũ có chút nghẹn ngào, cậu vươn tay mình ra, "Đeo lên rồi, đời này anh không thể đổi ý đợc nữa."
Vương Thanh cười cầm chiếc nhẫn luồn vào ngón áp út của Phùng Kiến Vũ, tại đầu ngón tay cậu rơi xuống một hôn, "Không đổi ý."
Tôn Bác đứng cách gần nhất dẫn đầu vỗ tay, tiếp theo là toàn hiện trường tiếng nhiệt liệt vỗ tay, nhân sinh gặp được người thích hợp, điên cuồng một lần thì có làm sao.
- Hoànchínhvăn -