• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hồ nháo!"

"Đúng, quả thực hồ nháo!"

Vương Thanh vừa giúp Phùng Kiến Vũ gắp thức ăn vừa hỏi cậu đồ ăn có ăn ngon không, Tần Tang tức giận đến vỗ bàn, "Vương Thanh, cậu có đang nghe tôi nói chuyện hay không?"

Tả Hữu ở một bên vừa gắp thịt bỏ vào miệng vừa gật gù, "Nhìn như vậy là biết chính là không có đang nghe rồi."

Tần Tang liếc nhìn thoáng qua không buồn tức giận với Tả Hữu, "Cậu đừng có bị một hộp cơm của cậu ta mua chuộc, ngược lại cậu cũng hẳn nên nói Đại Vũ nhà cậu một chút a."

Phùng Kiến Vũ giương mắt nhìn thoáng qua Tả Hữu, Tả Hữu lập tức khoát khoát tay, "Chuyện này a, con trai gả đi như đổ nước ra ngoài, hiện tại tôi không quản được anh ấy."

Phùng Kiến Vũ không nói một lời đem dĩa thịt kho tàu trước mặt Tả Hữu mang đi, "Ai là con trai của cậu?"

Tả Hữu vội vàng lấy lòng cười, "Em là con trai của anh."

Tần Tang bị ba người bọn họ chọc cho tức giận đến ăn không ngon, đặt đũa xuống muốn rời đi. Hai người này trốn đi chơi hết ba ngày mới chịu chạy về, hoàn toàn trong trạng thái mất liên lạc, hại mình lo lắng hết vài ngày.

Vương Thanh lúc này mới đặt đũa xuống, "Được rồi, đừng nóng giận, em biết lần này là bọn em không đúng, không nên không nói một tiếng đã tháo chạy."

"Tôi thấy hai người các cậu, chính là muốn công khai có phải không, không hiểu trốn đi ra ngoài cùng nhau chơi đùa, không sợ có người nhận ra hai ngươi."

"Nhìn thấy hai chúng em đi du lịch cũng không có gì đi." Vương Thanh cảm thấy Tần Tang lo lắng có chút thái quá, có thể giải thích nói rằng giữa bạn bè ra ngoài du lịch dường như cũng không phải là việc gì lớn.

Tần Tang đều muốn tức đến phát cười, "Hai ngươi nếu chính là bạn bè thuần túy, thì cho dù người có lên trời tôi đây cũng cảm thấy không có việc gì. Vương Thanh, có phải về sau tôi không phải là người đại diện của cậu nữa, cho nên bây giờ cậu cảm thấy không quan trọng?"

Vương Thanh muốn tự lập, Tần Tang làm người đại diện dưới trướng Trường Ảnh, dựa theo quy định cô ấy sẽ không phụ trách cho Vương Thanh được nữa. Mặc dù Vương Thanh cũng là trực thuộc Trường Ảnh, nhưng cuối cùng vẫn có sự khác nhau.

Vương Thanh đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, "Tần Tang, em không có ý tứ này, chị biết con người của em có đôi khi sẽ làm mà không suy nghĩ nhiều, lần này là em không đúng, thật xin lỗi."

Tần Tang đứng lên, "Biết sai thì tốt, tôi có việc đi trước, các câj từ từ ăn."

Phùng Kiến Vũ nhìn ra được, Tần Fang kỳ thật đối với việc sau này sẽ tách ra là phi thường để ý, vừa rồi lúc cô rời đi cả mắt đều đỏ ngầu. Nhưng kỳ thật cậu cũng biết, đây là chuyện không thể làm được gì, nhân sinh dài như vậy, có một số người không thể cùng bạn cả một đời. Đối với Vương Thanh mà nói, trong thời gian ngắn tìm được một người đại diện phù hợp, cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù sao Tần Tang cùng Vương Thanh hợp tác đã hơn mười năm, phần ăn ý trong công tác này không phải ai cũng có thể thay thế.

Hồ Ba đại khái đời này cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày Phùng Kiến Vũ lại đến Trường Ảnh cùng mình bàn điều kiện. Mục đích của Phùng Kiến Vũ đến vô cùng rõ ràng, chính là hi vọng Tần Tang có thể tiếp tục làm người đại diện cho Vương Thanh.

"Tôi thật không nghĩ đến, cậu sẽ vì Vương Thanh làm đến tình trạng này. Thế nhưng cậu cũng biết, trong công ty này cũng không phải một mình tôi định đoạt, còn có những cổ đông khác nữa." Hồ Ba hơi xúc động, tình cảm trong vòng giải trí đầy phức tạp này chia chia hợp hợp, thật thật giả giả, rất khó có được người vì người khác làm ra được tình trạng này. Là ông chủ đương nhiệm của Vương Thanh, đối với phương diện tình cảm của nghệ sĩ của mình tự nhiên là nhất định phải biết đến, nếu không khi xảy ra bất luận scandal gì, cũng sẽ có thể bởi vì không kịp xử lý mà biến thành tin tức chấn động.

"Tôi dám đến đây cùng Hồ tổng thuận đàm, cũng là bởi vì tôi biết, Hồ tổng là một người trọng tình nghĩa. Đồng thời tôi cũng biết, trong cái vòng này không phải chỉ riêng tình nghĩa là được, cho nên hôm nay tôi đến, là muốn nói với Hồ tổng, chỉ cần Hồ tổng có thể để cho Tang tỷ tiếp tục làm người đại diện cho Vương Thanh, tôi nguyện ý diễn ba bộ phim không nhận cát-sê cho Trường Ảnh. Ngài cũng biết, với tình trạng hiện tại của tôi, muốn tuyển phim vẫn sẽ có tư cách. Về phía bên Tiết tổng, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, về chuyện này ngài có thể yên tâm."

Phùng Kiến Vũ lời này nói ra, Hồ Ba cả người đều kinh hãi, Phùng Kiến Vũ hiện tại là cát-sê ở dạng gì, ông tự nhiên biết. Mà Phùng Kiến Vũ tham gia đóng phim, chí ít một bộ phim cũng có thể oanh tạc phòng vé lên đến 5 trăm triệu, chuyện này hoàn toàn không phải nói khoác. Phùng Kiến Vũ vậy mà chịu vì Vương Thanh làm được đến dạng này, tình cảm hai người này đến cùng đã đạt đến địa vị như thế nào.

"Điều kiện này quả thật vô cùng hấp dẫn, xác thực có thể cùng những người cổ đông khác nói chuyện. Nhưng nếu như cổ đông biết cậu là vì Vương Thanh mới làm như vậy, đối với cậu mà nói, dường như không phải là chuyện tốt."

"Việc này ngược lại tôi thật ra không thèm để ý, dù sao lần trước về chuyện của Trần đạo, trong giới đã có rất nhiều người đều biết tôi và Vương Thanh quan hệ rất tốt. Lại nói năm ngoái Diệp Đồng Trạch cũng vì Vương Thanh làm khách mời đến diễn không cát-sê, vì bạn bè làm một số việc, tin tưởng không phải là chuyện gì lớn lao cả. Ngược lại nhiều nhất cũng có thể để truyền thông tạo chút hướng gió, khen ngợi tình cảm anh em giữa chúng tôi rất tốt a. Kỳ thật tôi tự mình đến nói, thuận theo tự nhiên, người khác biết hiển nhiên cũng biết được, cũng không phải là chuyện gì mất mặt, tôi không muốn giấu diếm cả một đời."

Hồ Ba giơ ngón tay cái lên, ông tin tưởng vững chắc tình cảm hai người này, có thể duy trì thật dài thật lâu.

"Buổi chiều tôi sẽ triệu tập mấy người cổ đông để họp, khi có được tin tức, tôi sẽ thông báo cho cậu."

Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, "Cảm ơn Hồ tổng, tôi chờ tin tức tốt của ngài."

- Hoànchương 60 -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK