Người của Phược thăm dò về báo, Lôi An và Liễu Duyên là anh em họ, nhưng Lôi An từ nhỏ được gia đình khác nhận nuôi, cho nên hai người cũng không cùng họ. Có thể thấy, hai anh em họ tình cảm rất tốt, nếu không Liễu Duyên cũng không thể tuỳ tiện điều khiển con Ti La Bình mà Lôi An khổ cực luyện chế.
Hai người bọn họ đều là đệ tử cùng bái một môn phái, tuy rằng không phải là Giáng Đầu sư vang dội nổi tiếng gì, nhưng một phái yếu thường thường không có cam đảm đụng chạm cấm thuật đáng sợ này. Huống hồ sư phụ hai người bọn họ là vu sư Thái Lan, nơi này gần như là thiên đường của Giáng Đầu thuật.
Còn bên Kỷ Thư tiến triển rất thuận lợi, viếng thăm vài trường tiểu học gần đây, cũng không thấy đứa trẻ nào có thể là Đầu Bụng Đồng Thần xuất hiện.
Bây giờ là trường tiểu học cuối cùng rồi, Kỷ Thư nhìn tới nhìn lui những đứa bé ngây thơ chất phác, không khỏi thở dài, Giáng Đầu thuật sao mà tàn nhẫn đến thế, ngay cả nhũng đứa bé chỉ mới lớn chút thôi cũng không buông tha. Trở thành Ti La Bình, đứa bé đó đã sớm chết rồi, không có linh hồn, chỉ là con dã thú không có ý thức.
Dò tới dò lui đều không có kết quả gì, Kỷ Thư xoay người hỏi hiệu trưởng: "Có phải tất cả học sinh đều đã kiểm tra rồi?"
- Cũng gần hết rồi, thật cám ơn mọi người, còn tặng nhiều dụng cụ bảo vệ mắt như vậy, giờ cũng có quá nhiều đứa trẻ bị cận thị. - Hiệu trưởng cảm kích cầm tay Kỷ Thư.
Kỷ Thư cười cười, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, trường học cuối cùng rồi mà không có tí manh mối nào.
- Hiệu trưởng, còn một đứa bé chưa đến. - Lúc này có một giọng nữ dễ nghe vang lên sau lưng Kỷ Thư.
Kỷ Thư phản xạ có điều kiện xoay người nhìn, thấy một cô gái khoảng 24 25 tuổi đang nhìn hai người bọn họ, nhưng theo kinh nghiệm của Kỷ Thư thì cô gái này rất ít chăm sóc bản thân, nhìn cũng phải ít nhất 27 28 tuổi.
- Chị nói là còn một đứa bé chưa kiểm tra thị lực? - Kỷ Thư như tìm thấy đường sống, nắm tay của đối phương truy vấn.
- Ừ... - Đối phương nhìn một chút tay của mình, có chút xấu hổ cười cười: "Đứa bé này bình thường cũng rất hướng nội, không giao lưu với các bạn học khác, nhiều thầy cô cho rằng thằng bé mắc chứng tự kỷ."
Kỷ Thư nhận thấy được bản thân thất thố, vội vàng buông tay đối phương, ngượng ngùng cười cười. Đều do Trầm Linh kia gây nên, nếu không phải tại Trầm Linh, cô cũng không cần chạy tới cái xó xỉn nghèo nàn này.
- Ban đầu thấy cũng không có gì, chỉ là kiểm tra thị lực, e rằng thằng bé đâm ra sợ hãi. - Đối phương cũng không chú ý Kỷ Thư thất lễ, mà lấy ôn hòa và kiên trì đối xử với những đứa trẻ mà nhìn Kỷ Thư, khiến Kỷ Thư càng thêm ngượng ngùng, Kỷ Thư cô bị nàng nhìn như một đứa trẻ, nói ra nhất định sẽ bị yêu tinh Trầm Linh kia cười ngạo.
- Tôi có thể gặp thằng bé một chút không? - Trực giác nói với cô, thằng nhóc này có lẽ chính là thứ mình muốn mình.
- Không ngờ mọi người có lòng như vậy, thế thì cô Nhan, cô dẫn Kỷ tiểu thư đi gặp một chút, không được lơ là, rất nhiều thầy cô than phiền tôi về thằng bé đó rồi. - Hiệu trưởng nhìn Kỷ Thư nói.
- Được, theo tôi nhé.
Kỷ Thư đi theo cô Nhan kia, qua một loạt phòng học, trường học đang xây dựng, một số tầng không dùng được, cho nên rất nhiều học sinh được chuyển tạm thời đến phòng học khác. Đó là một kiến trúc đô thị được xây dựng với màu xanh nhạt thường gặp.
- Phải rồi, nghe hiệu trưởng gọi em là họ Kỷ, còn chưa hỏi tên em.
- Gọi Kỷ Thư được rồi, còn chị?
- Nhan Hi Nhiễm, em không phải học trò của tôi, gọi tên tôi đi, nếu không tôi không quen. - Nhan Hi Nhiễm cười cười.
Kỷ Thư thấy nụ cười của Nhan Hi Nhiễm có cảm giác như ánh mặt trời, làm cho cô thấy ấm áp, dễ buông đề phòng, thảo nào chạy đi làm cô giáo. Kỳ thực nhìn kỹ, Nhan Hi Nhiễm rất đẹp, da không quá trắng, gần như làn da bánh mật, nhưng để lộ sắc đỏ ửng khỏe mạnh. Đôi mắt lớn, nhãn cầu rất đen, như nước sơn long lanh, mũi nho nhỏ nhưng cao ngất và tràn đầy sức sống, cảm giác rất có nghị lực. Môi có chút dày, nhưng không phải khó chịu, thật ra rất gợi cảm, làm mềm mại cả khuôn mặt sắc xảo. Nói chung một sự kết hợp không chói, lại tạo nên đặc trưng của nàng. Nếu như không phải là trang phục của nàng rất thục nữ, thì sẽ có thể so sánh về vẻ đẹp hoang dã với yêu tinh Trầm Linh.
- Ha ha, thật ra tôi cũng không quen gọi chị là cô giáo. - Kỷ Thư thu hồi ánh mắt quan sát trên mặt Nhan Hi Nhiễm, dù sao nhìn một người như vậy rất bất lịch sự.
Nhan Hi Nhiễm chỉ vào gian phòng học tận cùng bên trong: "Học sinh kia đang ở bên trong, tên Lôi Ngôn."
- Họ Lôi? - Kỷ Thư đột nhiên cảnh giác, cùng họ với Lôi An, đứa bé này rất khả nghi.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không? - Nhan Hi Nhiễm hỏi, biểu cảm trên mặt Kỷ Thư đột nhiên trở nên ngưng trọng.
- À, không có gì, vào xem một chút đi. - Kỷ Thư có cảm giác, càng đến gần phòng học, nguy hiểm càng toát ra, khi cô bước đi, cô cố gắng để Nhan Hi Nhiễm đi ở phía sau mình, dù sao nhỡ ra một hồi nữa thật sự có chuyện, trước hết cũng phải lo cho an toàn của Nhan Hi Nhiễm đã.
Hai người một trước một sau đến gần phòng học, nhìn thấy Lôi Ngôn ngồi an tĩnh ở hàng cuối cùng, lâu ngày không ai cắt tóc cho, còn cúi đầu, nên mái tóc gần như phủ cả khuôn mặt.
- Lôi Ngôn. - Nhan Hi Nhiễm kêu tên đứa bé kia một tiếng, sau đó đến gần, sờ sờ đầu thằng bé: "Tất cả mọi người đã kiểm tra mắt rồi, sao con không đi? Không tham gia hoạt động tập thể như vậy là không tốt nhé."
Kỷ Thư thấy Nhan Hi Nhiễm đến gần Lôi An, không yên lòng đi theo sát: "Nếu thằng bé sợ người lạ, thì tôi ở đây kiểm tra đơn giản một chút thì được rồi."
- Chà... - Nhan Hi Nhiễm suy tư một chút. Lôi Ngôn cũng mắc chứng tự kỷ rồi, ngay cả chủ nhiệm lớp với thằng bé còn không tiếp xúc. Nó như một bức tượng điêu khắc, mỗi ngày không nói lời nào, chỉ ngồi yên lặng, đến lúc thì tan học ra về. Các học sinh khác cũng không muốn tiếp xúc với nó, dần dà mọi người gần như quên lãng sự hiện hữu của nó: "Cũng chỉ có thể như vậy, làm phiền em."
Kỷ Thư đi tới, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng Lôi Ngôn: "Lôi Ngôn, cô giúp con kiểm tra mắt một chút xem có khỏe không thôi, không có ác ý, được chứ?"
Lôi Ngôn nghe tiếng gọi rốt cuộc cũng có động tĩnh, từ từ ngẩng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm Kỷ Thư, ánh mắt kia rất quái dị, làm cho người khác sợ hãi, Nhan Hi Nhiễm lui về phía sau mấy bước.
Trong lòng Kỷ Thư mừng thầm, rốt cuộc cũng tìm được, từ ánh mắt kia thì hẳn nó là con Ti La Bình, còn cần kiểm tra sao? Cô cũng coi như có tu hành một chút, vầng hắc khí vờn quanh đỉnh đầu Lôi Ngôn cô đã sớm thấy. Cơ mà để xác nhận, cô vẫn đưa tay chậm rãi vạch mí mắt Lôi Ngôn.
Quả nhiên, trên tròng trắng mắt của Lôi Ngôn có một đường đen thẳng tắp, mà ở phía trên còn có một đường thẳng màu đỏ—— chính là thằng bé.
Khi Kỷ Thư kết luận, Lôi Ngôn bỗng nhiên nhảy dựng lên há mồm cắn Kỷ Thư, như con báo con đột nhiên mạnh mẽ, bò bằng hai chân hai tay như con thú, từ chỗ ngồi thoắt cái nhảy lên trần nhà, treo ngược ở trên. Kỷ Thư không một chút phòng bị, để tránh thoát đi, chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, còn đụng phải mấy cái bàn bốn phía, sách vở bút máy trên đó đều nện vào trán cô, nện đến nỗi cô choáng váng hoa mắt. Cố sức xoa xoa cái trán, đầu xoay mòng mòng, không ngờ Lôi Ngôn lúc này còn có thể công kích. Trầm Linh chết tiệt không nói với cô, không phải là Ti La Bình đều hành động buổi tối sao?
- A...
Ngay sau đó truyền tới tiếng thét chói tai khiến Kỷ Thư lập tức tỉnh táo lại, ở đây không chỉ có cô và Lôi Ngôn, còn có Nhan Hi Nhiễm.
Động tác của Lôi An hết sức nhanh chóng, như một con dã thú, há miệng, chảy nước bọt nhào tới Nhan Hi Nhiễm, nàng chạy về góc tường.
- Nguy rồi. - Kỷ Thư đứng lên kêu to: "Đừng để cho nó ra khỏi phòng học này."
Nhan Hi Nhiễm ngừng chạy, trong nháy mắt đó thì Lôi Ngôn đã nhào tới. Nhan Hi Nhiễm bị ép vào bảng đen, Lôi Ngôn nhìn chằm chằm cái cổ trắng noãn của Nhan Hi Nhiễm, há mồm chuẩn bị thưởng thức.
Một cây thước nhét vào trong miệng Lôi An, dưới tình thế cấp bách Kỷ Thư lấy thước dạy học của thầy cô, thừa dịp Lôi Ngôn chưa phản ứng, kéo Nhan Hi Nhiễm vào lòng mình.
- Hỏa hệ Ma pháp, diệt! - Kỷ Thư cũng không phải ăn không ngồi rồi, ít nhiều cũng đã tập luyện Hắc ma pháp nhiều năm như vậy, ban nãy chỉ là nhất thời bị rối loạn mà thôi.
Góc áo Lôi Ngôn bỗng nhiên bốc cháy, là lửa màu xanh, hình như bị đốt đau, nó không ngừng nhảy lên nhảy xuống, khua tới khua lui muốn dập tắt ngọn lửa này, nhưng thế nào cũng không được. Lửa là khắc tinh của Ti La Bình, nhưng Kỷ Thư lại sơ xuất, Lôi Ngôn sợ nhất lại là lửa bình thường, cô lại dùng lửa u minh đi thiêu Ti La Bình, nhiều lắm chỉ có thể đốt bị thương nó.
Nhan Hi Nhiễm nhìn động tác nhanh như vượn của Lôi Ngôn, tốc độ phải rất nhanh, lực đánh cũng rất mạnh, vốn chỉ làm tấm vách ngăn phòng học lồi lõm, nhưng bây giờ cả phòng học cũng bắt đầu loạn lên.
- Mày cứ nhảy qua nhảy lại như vậy, tao dùng Lôi hệ Ma pháp đánh bể đầu mày. - Vẻ mặt Kỷ Thư tức giận, lại làm cô chật vật như vậy, Ti La Bình còn non đã lợi hại thế rồi, thật không thể tưởng tượng nhỡ ra thành công thì như thế nào, có thể giữa ban ngày ban mặt tấn công con người. Kỷ Thư biết rõ rằng phải gϊếŧ chết đứa trẻ này, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể làm như vậy trước mặt Nhan Hi Nhiễm, cho nên tốt nhất phải làm cho nó bình tĩnh lại, nếu không ngoài gϊếŧ nó, cô không còn cách nào khác, Trầm Linh chết bằm lại không có ở đây, cô làm sao biết xử lý con Ti La Bình thế nào.
Ti La Bình vẫn có một ít ý thức của con người, nghe xong Kỷ Thư nói, cũng đột nhiên ngừng lại. Kỷ Thư vốn cho là nó không công kích người nữa, ai ngờ Lôi Ngôn nghiêng cổ qua bên trái hai cái, phải hai cái, rồi quay hai vòng, phát ra tiếng xương cốt kêu rắc rắc, đầu bay khỏi thân thể. Phía dưới còn phun huyết tương, chảy từ cổ Lôi Ngôn lên bộ đồng phục học sinh, văng đầy máu tươi trên mặt đất.
Ban ngày biến thân? Kỷ Thư thật muốn chửi thề, ngoại hạng quá rồi. Cơ mà cô không ngờ Nhan Hi Nhiễm tay mắt lanh lẹ định thét lên, cô lên tiếng: "Đừng, gọi càng nhiều người tới nó càng điên cuồng."
Có trời mới biết, cái Phi Đầu này mà bay ra ngoài ban ngày sẽ có hậu quả gì, nhỡ ra nó cắn người lung tung, đây cũng là trường học, vốn đông người, vậy sẽ gây phiền phức lớn.
Đầu và máu tươi tí tách lướt trên mặt đất, khóe miệng lộ chất lỏng màu đỏ nhạt, không biết là máu hay nước bọt, tần số kêu gào cũng càng ngày càng rõ ràng. Ti La Bình bay nhanh tới hai người.
Kỷ Thư ôm Nhan Hi Nhiễm lộn một cái tránh được một lần công kích của Ti La Bình, nhưng vẻ vang này lại khiến cô bị thương. Trán đụng phải chân bàn, cánh tay bị góc ghế cọ vào xây xát, đau rát.
Ti La Bình một lần tiến công không thành, lại tiếp tục nhào tới hai người, cái răng đỏ tươi hình như lại dài hơn vài tấc.