- Tiểu công chúa... - Trầm Linh nhịn không được lẩm bẩm: "Đừng để tôi lo lắng nữa, em đã nói sẽ cùng tôi đối mặt với tất cả, lúc này chỉ mới vừa bắt đầu, con đường của chúng ta còn rất dài. Em không thể lùi bước lúc này."
- Linh, chắc Linh thật sự không ngờ lại đáng sợ như vậy, em nghĩ lúc đó em hẳn là rất khó coi, ngay cả Kỷ Thư thấy em cũng phải trốn. Làm sao chị lại muốn ôm một con ác ma vào lòng chứ? - Ngón tay của Trầm Liên dao động tại cái bớt trên khuôn mặt Trầm Linh, thở dài: "Em không phải tiểu công chúa của Linh, mấy ngày nay em hồi tưởng lại tình hình ngày đó, thực sự nghĩ không ra, trong đầu chỉ có một màu đỏ tươi, đỏ tươi của máu. Linh, rốt cuộc kiếp trước em là ai? Có quan hệ gì với Linh?"
- Tiểu công chúa... - Trầm Linh lấy tay của Trầm Liên ra, đặt ở tim của mình, ép chặt vào: "Từ khi bắt đầu tôi đã biết, nhưng tôi không để ý gì, máu nhuộm trên tay tôi không ít hơn em. Em từng để ý à? Cũng vậy, tôi không để ý... Tôi chỉ biết, em là Trầm Liên, tiểu công chúa của Trầm Linh. Hơn nữa em đã quên, số phận chúng ta song sinh, em cũng không muốn tôi xảy ra chuyện chứ?"
- Thế nhưng...
- Tôi không nói cho em biết là muốn bảo vệ em, thà rằng giải quyết sự việc trước khi chân tướng bị vạch trần, nếu không thì cho dù sự thật vĩnh viễn thối rữa ở trong bụng, cũng sẽ không nói ra, nếu phải lo lắng chuyện gì xảy ra, thì cứ lo cho tương lại ổn thỏa đã. Không cần để ý kiếp trước của chúng ta làm sao, bất kể là ai sai, cũng đều chết rồi, thuộc về những con người đã hóa bụi tro, đừng cho bọn họ ảnh hưởng đến chúng ta. Tôi chưa bao giờ tin tưởng gì mà nhân duyên kiếp trước, tôi chỉ để tâm, người bây giờ tôi yêu là Trầm Liên. - Trầm Linh ôm chặt Trầm Liên, vô cùng dùng sức: "Ngày mai sẽ xuất phát đi Quảng Tây, tôi dẫn em đi tìm Thần Dụ, cho nên trước đó, tôi cũng hy vọng em có thể cho tôi một chút lòng tin, một chút là đủ rồi. Tiểu công chúa, tôi cũng là con gái, cũng có lúc yếu ớt, giống như bây giờ, tôi càng cần em ủng hộ, không phải sao?"
- Linh... - Trầm Liên nhẹ vỗ về lưng Trầm Linh, một thân thể mỏng manh, đôi vai gầy gò, thế nhưng lưng đeo nhiều điều như vậy, luôn dùng vẻ bề ngoài lạnh lùng che giấu nội tâm tinh tế và dịu dàng, lúc quan tâm nàng, toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, nàng vô thức cảm nhận được sự dịu dàng của cô.
- Linh, em muốn đi cùng Linh, bây giờ đâm lao phải theo lao, em nghĩ nếu như em chết, sẽ không thêm phiền cho Linh, thế nhưng em chết chị không sống được, mà em lại sợ em sống sẽ làm chị bị thương, em hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì... Có vẻ đi tìm Thần Dụ là lựa chọn duy nhất, nhưng Linh phải hứa với em, nếu như chúng ta thất bại, hãy tự tay gϊếŧ em. Em muốn chết trong tay Linh, chúng ta cùng nhau rời khỏi, được không? - Trầm Liên thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ kiếp trước nàng muốn ép Trầm Linh làm như vậy sao? Vì sao mỗi một con đường của họ đều bị bịt kín?
Rốt cuộc, kiếp trước của họ như thế nào?
Trầm Linh nghe Trầm Liên nói thì nở nụ cười, đã rất lâu rồi mới có thể vui vẻ như trút được gánh nặng, làm sao cô không sợ, không lo lắng, cô sợ Trầm Liên không tiếp nhận được bản thân, nếu như vậy thì cho dù cô thật có thể thu hồi Thần Dụ, kết quả cũng chỉ cứu về một cái xác không hồn.
- Tiểu công chúa, đi ngủ sớm một chút, ngày mai lên máy bay sớm, chúng ta còn phải bay đi Quảng Tây. - Trầm Linh ôm Trầm Liên nằm xuống, kéo chăn đắp kín người.
- Ừ. - Trầm Liên chui vào lòng đối phương, lần đầu tiên sau khi biết chân tướng, khoảnh khắc nhắm mắt lại bình thản như vậy.
- Tiểu công chúa, nhất định chúng ta còn có thể trở lại căn nhà này, còn chưa sắp đặt trang trí xong mà. - Trầm Linh hôn một cái lên cái trán của người trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Trầm Linh và Trầm Liên lên máy bay đi Quảng Tây. Có thể do mấy ngày qua không ngủ được, hoặc cho dù ngủ cũng thấy bất an. Sáng lại thức dậy quá sớm để lên máy bay, cho nên Trầm Liên vẫn vùi trong lòng Trầm Linh ngủ. Cả chuyến đi đều mê man, mãi đến khi máy bay hạ cánh mới được Trầm Linh đánh thức.
Trầm Linh kêu xe taxi, đến khách sạn sáng sớm cô đã đặt trước, biết Trầm Liên mấy ngày liên tiếp không nghỉ ngơi tốt, cho nên tối hôm qua thừa dịp nàng ngủ, hạ Cổ cho nàng buồn ngủ, khiến nàng ngủ một giấc thỏa thích, vì hành trình kế tiếp, không chỉ nguy hiểm còn cực kỳ khổ cực, không có thể lực tốt sợ rằng không tìm được thứ muốn tìm thì người đã mệt mỏi sụp đổ.
Cho nên nàng cũng không vội vã đi tìm Thần Dụ, mà là cho Trầm Liên đến khách sạn nghỉ ngơi trước, nếu đã đến đây, thì cứ đến lúc nào hay lúc nấy.
Trầm Linh rất ít xem bói, chẳng qua lúc này đây cô đã biết trước, cũng lại không dám tự mình động thủ, chờ Trầm Liên ngủ rồi, mới đến một cái miếu nhang đèn tương đối dồi dào ở địa phương. Khi vu sư xuất hành có một tập quán, đi tới một chỗ xa lạ, trước khi làm việc, theo thường lệ đến chùa miếu hoặc đạo quán để bái, cầu bình an.
Trầm Linh đốt nhang xong, quỷ thần xui khiến đi cầu một quẻ bói. Quẻ rơi ra, trên đó viết hai mươi bốn.
Trầm Linh cầm quẻ, đi tới bàn giải xâm trước cửa, giao quẻ cho đối phương. Người nọ ngẩng đầu nhìn liếc mắt Trầm Linh, hình như có chút kinh ngạc. Trầm Liên xem thường, cái bớt trên mặt cô quá rõ, người có chút bản lĩnh đều có thể nhận ra cô.
- Tiểu thư Phược gia cũng tới xin quẻ? Cầu duyên sao? - Người nọ ha ha cười, cơ mà dáng vẻ cũng hiền hòa.
Trầm Linh thấy giữa hai lông mày người này có chính khí, biết không phải là người xấu, nhưng vẫn là thái độ lạnh lùng, không muốn nhiều lời vô ích.
Ném quẻ một cái: "Đoán quẻ."
- Ha ha, tính khí không khiêm tốn. Thế nhưng thầy thấy giữa hai lông mày Trầm tiểu thư có hắc khí, sợ là...
- Hòa thượng sao mà nói nhiều vậy? - Trầm Linh không nhịn được, ném tờ tiền 100, đoạt lấy quẻ trong tay đối phương rồi đi.
Hòa thượng kia nhìn bóng lưng Trầm Linh lắc đầu: "Cho tiền hương khói, nhưng vẫn còn chưa đoán quẻ." Không phải là nghe nói cô chưa từng để mình lỗ vốn sao?
Tâm thần Trầm Linh có chút loạn, cho tới bây giờ chưa từng bất an như thế, cô thần kinh sao? Còn chạy tới xin quẻ, siết quẻ trong tay, nhưng không có dũng khí mở. Thở dài, nhét vào trong túi quần, không để ý nữa.
Trở lại khách sạn, đúng lúc Trầm Liên tỉnh ngủ.
- Đi đâu à? - Dụi dụi mắt mãi không thể hoàn toàn mở.
- Đi chùa miếu. - Trầm Linh trả lời ngắn gọn, cởϊ áσ khoác trên người mình, rồi mở điều hòa lớn hơn một chút.
- Linh cũng đi chùa miếu? - Trầm Liên kinh ngạc mở to hai mắt.
- ... Thái độ gì đấy? Lẽ nào Trầm Linh tôi thì không thể đi? Chỉ là làm theo lệ, truyền thống của vu sư, nếu đến đâu hành sự, thì phải đến nơi tôn giáo của địa phương lên tiếng chào hỏi. Có đói bụng không? Lát nữa đi ăn cơm rồi về ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta phải đi núi. - Trầm Linh ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay thay Trầm Liên chải mái tóc xốc xếch của Trầm Liên do ngủ.
- Ồ, chúng ta đi núi tìm gì? - Trầm Liên từ trong chăn chui ra ngoài, mặc bộ áo khoác đi toilet sửa lại một chút, nhất là hai con mắt, vì ngủ nên hơn sưng, xem ra rất xấu.
- Tôi cũng không rõ, đi trước đã... - Giọng của Trầm Linh từ bên ngoài truyền vào, Trầm Liên dụi dụi con mắt, không thể chán chường như thế, Trầm Linh đã rất cực khổ, nên trang điểm nhạt cho mắt, nhìn qua thấy có tinh thần hơn mới ra khỏi cửa.
- Tối muốn ăn gì? -
- Sao cũng được, không ăn cũng được. - Trầm Liên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cũng không biết ăn cái gì được.
- Vậy cũng không được, em phải ăn nhiều một chút mới có sức, lầu một khách sạn là nhà hàng, ăn đại chút gì đi, lần này mục đích của chúng ta đến không thể để cho người khác biết, hơn nữa không được đi vớ vẩn gây chuyện. - Một tay Trầm Linh kéo Trầm Liên, một tay nhổ thẻ mở cửa phòng, đóng cửa.
Tìm một góc, hai người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
- Linh, ngày mai cụ thể chúng ta phải đi đâu?
- Ở đây núi non trùng điệp, vùng núi rộng lớn, rất nhiều nơi do quá nguy hiểm cho nên hiếm khi có bóng dáng người, chúng ta phải đi đến vùng đông bắc bộ. Đại khái là vùng đông bắc thị xã Quế Lâm, bây giờ chúng ta đang ở thị trấn nhỏ, do phải tránh một vài người cho nên không thể đi qua khu vực thành thị, cơ mà cũng tốt, cách chỗ phải đi cũng tương đối gần."