- Vu thuật rất thần kì, trong giới vu thuật, phần lớn thích thu thập âm khí tà khí của xác chết, rất ít ai phí nhiều khí lực để điều khiển xác chết. - Kỷ Thư cảm thán, nói dễ hiểu là công danh, nói trắng ra đó là hiệu quả, đơn giản thúc giục xác biến dị đứng dậy đi lại, tiện để vận chuyển xác về nông thôn.
Ách Cẩu công, là để ngăn cản xác chết kêu loạn, xác chết giật mình thì không tốt lắm. Nghe đồn khi chó hoặc mèo nhảy qua xác chết, sẽ biến thành quỷ.
- Ừ, những chiêu thức này coi như lợi hại, chiêu lợi hại nhất không phải thợ đuổi xác nào cũng biết đó là Đãng Hồn thuật.
- Đó là thuật gì? - Kỷ Thư ngạc nhiên mở to mắt. Lần đầu tiên nghe bí thuật này.
- Đó là bí thuật đuổi xác bất truyền của Tư gia ở Tương Tây, mặc dù Tương Tây có thợ đuổi xác, nhưng người biết thuật này rất ít. Bí thuật này trước giờ chỉ có người của Tư gia biết. Lúc xác chết bất chợt biến dị dùng thuật công kích đánh bỏ phòng vệ, trong nháy mắt đánh tan ba hồn của xác, tuy rằng người sau khi chết, hồn sẽ tách khỏi xác, nhưng Đãng Hồn thuật có thể tập hợp ba hồn, sau đó ở trong xác làm kíp nổ. Vậy tro cốt tiêu tan chẳng còn. Bởi vì dùng sẽ tổn hại âm đức nên nhìn chung Tư gia cũng không dám sử dụng. Hôm đó do tình huống bất đắc dĩ, Đãng Hồn thuật tuy rằng lợi hại, cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn Cương Đồng, nhưng có thể sử dụng để làm động tác của nó chậm lại, cho chúng ta thời cơ tiêu diệt nó. - Đại trưởng lão giải thích.
Thì ra phải làm cho con Cương Đồng này không thể động đậy mặc cho người xâu xé, nhưng thật ra pháp thuật này rất lợi hại. Nhất là Trầm Linh sắp đối phó rất nhiều Cương Đồng, càng có lợi. Kỷ Thư gật gật đầu hỏi: "Vậy còn tìm được Tư gia không?"
- Không biết, từ lần đó về sau ta cũng không gặp lại bọn họ, nếu con muốn tìm được bọn họ phải tới Tương Tây một chuyến, nếu ta nhớ không lầm, tổ tiên của bọn họ ở Phượng Hoàng, con có thể đến tìm, có lẽ có manh mối.
- Không có manh mối khác sao? Phượng Hoàng cũng không nhỏ. - Kỷ Thư nhăn mặt nhăn mày, có gì khác mò kim đáy biển.
- Thợ đuổi xác đều rất bận rộn, không ở Trương Dương, thì là ở Tương Tây mỗi thế hệ đều có khách sạn riêng biệt để người đuổi xác ở, con có thể đến chỗ đó hỏi, năm đó người đi cùng ta tên Tư Quy. - Đại trưởng lão đứng lên, đi tới cửa, mở cửa: "Ta biết chỉ nhiêu đó thôi, trở về đi, nếu có thể, đừng đi chọc ghẹo bọn sinh ra trái ý trời đó. Nếu không có thế lực bí ẩn rất lớn ở gần đó, Cổ Bộ Cương Đồng hoàn toàn không có khả năng sinh trưởng.
Kỷ Thư gật đầu, chào hỏi Đại trưởng lão, thì vội vàng trở về.
Đại trưởng lão nói nhẹ nhàng sơ sài, nhưng 18 cao thủ vu thuật, có thể được Đại trưởng lão gọi là cao thủ, nhất định không đơn giản. Chỉ còn hai người may mắn sống sót, cô không thể để Trầm Linh mạo hiểm.
Kỷ Thư đến cửa hàng của Nhan Hi Nhiễm nói với nàng việc này.
- Vậy em định làm thế nào? - Nhan Hi Nhiễm hỏi.
- Tôi định đến Tương Tây, tìm Tư Quy. Chị giúp tôi liên lạc với Trầm Linh, kêu chị ấy không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ tôi đến. - Kỷ Thư suy nghĩ, nói.
- Tương Tây? Tôi cũng muốn đi. - Nhan Hi Nhiễm vừa nghe Kỷ Thư phải đi, có chút không muốn và lo lắng.
- Chị ở đây, tuy rằng chuyện này là tìm người, nhưng Tương Tây là vùng thịnh hành vu thuật, người Miêu chuyên nuôi cổ, rất nguy hiểm. - Kỷ Thư nhanh chóng ngăn cản Nhan Hi Nhiễm, không muốn Nhan Hi Nhiễm theo cô mạo hiểm.
- Nhưng... - Nhan Hi Nhiễm còn muốn nói gì đó.
- Hi Nhiễm, tôi biết chị lo lắng cho tôi, đối với chị con gái chưa lập gia đình vẫn là con nít, từ lúc nhỏ tôi đã đi du lịch khắp nơi, đi các nước còn nhiều hơn chị đi thành phố khác. Chỉ là tìm người, đừng lo lắng cho tôi, huống chi, nếu thật sự có chuyện gì, chị không biết vu thuật, đến lúc đó không phải tôi còn phải bảo vệ chị sao?
Suy nghĩ lại, Kỷ Thư nói đúng, nếu nàng làm bừa đi theo, nàng sẽ trở thành gánh nặng, nhưng không biết từ lúc nào, nàng không rời khỏi cô được, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này mỗi ngày, nàng có cảm giác an tâm không giải thích được.
- Vậy, em cần gì, tôi giúp em chuẩn bị, đi cẩn thận. - Nhan Hi Nhiễm cúi đầu im lặng một lúc rồi nói.
Nàng cảm thấy, sẽ có chuyện gì xảy ra, trong lòng ẩn chứa bất an, rất bất an, sắp mất đi thứ gì đó, đây là trực giác của nàng, luôn luôn chính xác, bởi vì nhờ trực giác này, nàng mới sống sót sau vụ bị chồng cũ ám sát, hiện tại cảm giác sinh tử lại tới nữa. Phải mất đi gì đó rất quan trọng sao?
Kỷ Thư gật đầu, thật ra cô không nỡ rời Nhan Hi Nhiễm, nhưng rốt cuộc không thể ỷ lại đối phương. Lúc ra cửa, ngửa đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, hôm nay không có mặt trời, màu xám ảm đạm tối tăm, không có mây.
Cô đã ở nơi này quá lâu, Thụy Gia Na nói cô đừng tiếp tục lang thang, cho nên ở đây lâu lắm cũng thành thói quen, thậm chí càng lâu, càng muốn giữ một người ở bên cạnh, không phải vì Thụy Gia Na dặn cô cái gì, mà là, cô thật sự muốn cứ thế này ở lại bên cạnh Nhan Hi Nhiễm.
Xòe ra năm ngón tay, giơ lên không, xuyên qua khe hở, nhìn trời u ám, cuối cùng, là chính cô hi vọng xa vời. Bỗng nhiên cô hối hận vì để Nhan Hi Nhiễm tiến vào cuộc sống của mình, trách nhiệm của Trầm Linh, cũng là trách nhiệm của toàn Phược, chạy không khỏi. Cô không có cách nào cho Nhan Hi Nhiễm hứa hẹn, cho nên, một lần nữa, lùi bước, muốn chạy trốn.
Loại cảm giác muốn gần gũi, lại sợ tới gần, đã tra tấn cô sắp điên rồi.
Đến khi tìm được người tên Tư Quy kia, thì đi thẳng đến Quảng Tây, tìm toàn bộ Thần Dụ với Trầm Linh, thành công hay thất bại đều được, không muốn trở về nữa. Hạ quyết tâm, phải rời khỏi thành phố này.
Mọi chuyện cũng không thuận lợi như Kỷ Thư dự đoán, lúc cô cầm vé máy bay đi Tương Tây ngồi vào chỗ của mình, người bên cạnh làm cô mất hồn.
- Hi Nhiễm? - Vì sao...
- Tôi muốn đi cùng em, Thư. - Nhan Hi Nhiễm cười, khuôn mặt vẫn là ấm áp như trước.
Thư... lại là cách xưng hô này.
- Đừng như vậy, chị trở về đi. - Kỷ Thư cực kì mất tự nhiên xoay người, kéo Nhan Hi Nhiễm đứng lên.
- Em cảm thấy tôi tùy hứng sao? - Trong mắt Nhan Hi Nhiễm thoáng hiện lên sự tức giận.
- Ấy... - Kỷ Thư lùi bước, hậm hực buông tay, bất đắc dĩ ngồi kế bên: "Hi Nhiễm..."
- Rốt cuộc tôi tùy hứng hay là em, không phải em định đi như thế sao? Cái gì mới có thể làm em dừng lại... - Nhan Hi Nhiễm thật sự tức giận, cô vẫn là Kỷ Thư, vẫn là chim nhỏ không có chân trong quá khứ, bay khắp nơi, khắp nơi đều là nhà, nhưng đó không phải là người có nhà, cô không mệt mỏi sao?
- Hi Nhiễm. - Ý đồ bị vạch trần, Kỷ Thư không biết trả lời thế nào để trấn an cơn giận của Nhan Hi Nhiễm, vốn tính toán xong hết, bây giờ lại bắt đầu dao động.
- Quên đi, có lẽ tùy hứng vô lý là tôi. - Nhan Hi Nhiễm thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Kỷ Thư thấy Nhan Hi Nhiễm không nói gì, cô cũng không dám nói thêm gì, ở trước mặt Nhan Hi Nhiễm, cô bây giờ ít nhiều có chút sợ, sợ gì đây? Nhìn thế nào cũng thấy cô như đứa nhỏ phạm lỗi, bị giáo viên dạy dỗ, vô cùng xấu hổ.
Cô yêu Nhan Hi Nhiễm, cô bị điềm tĩnh an nhàn của nàng, bị dịu dàng của nàng hấp dẫn, đây là việc cô vừa xác định được không bao lâu, vốn tưởng rằng cảm tình đơn giản nhưng lại biến thành yêu, ít nhiều cũng làm cô luống cuống. Từ khi nào mà cô bắt đầu đổi khẩu vị, đến cô cũng cảm thấy khó tin.
Trộm vươn tay, nắm lấy ngón tay nhỏ bé của Nhan Hi Nhiễm, một lát sau, thấy Nhan Hi Nhiễm không có động tĩnh, lớn gan hơn, nắm toàn bộ bàn tay. Cô không muốn thấy Nhan Hi Nhiễm không vui, mày nhíu một chút cũng không được.
Nhan Hi Nhiễm thấy động tác mờ ám của Kỷ Thư, không có lật tẩy, im lặng để cô nắm tay mình, Kỷ Thư trời sinh chơi bời trăng hoa, chút động tác vô tình, đều thể hiện sự mờ ám. Cũng khó trách nhiều người bị cô hấp dẫn. Không ngờ, vốn là người bị ăn đậu hũ, khóe miệng lại gợi lên nụ cười khó phát hiện.