• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lạnh sao? - Trầm Liên hỏi.

- Ổn... - Trầm Linh tiếp tục hôn, cơ thể cô vốn lạnh, thích ứng rất nhanh.

- Ưʍ... - Trầm Liên rên một tiếng, cảm giác chen chúc trong lều thật khó chịu, xoay người cử động một chút đã thấy khó khăn, nắm lấy tay Trầm Linh muốn mượn sức của cô để nằm thoải mái chút.

Một lớp cỏ khô dày được lót trên mặt đất, vừa rồi Trầm Linh còn đốt một đống lửa, nhân lúc đất còn ấm, hai người sẽ không thấy lạnh hay lưng bị khó chịu.

Trầm Linh đứng dậy, cởϊ áσ khoác gấp nhỏ lại kê dưới cổ Trầm Liên, để nàng ngủ thoải mái một chút. Kéo cửa lều chặt lại, mới nằm xuống lại bên cạnh Trầm Liên.

Dùng chóp mũi cọ chóp mũi Trầm Liên: "Tiểu công chúa."

- Sao?

- Tại sao em lại đẹp như vậy? - Trầm Linh cắn chóp mũi Trầm Liên một cái, ngọt ngào nói.

- Ha ha. - Trầm Liên dịu dàng nở nụ cười, chủ động bò lên cổ Trầm Linh, xâm nhập đôi môi của cô, bàn tay nhỏ bé lướt qua cái bớt nơi khóe mắt.

Trầm Linh thở dốc đè tay Trầm Liên: "Em cố ý."

Trầm Liên khiêu khích nhìn qua đối phương, cố ý thì thế nào?

Ngay lúc Trầm Liên đắc ý vì sự khiêu khích của mình, bỗng dưng phát hiện thân dưới chặt chẽ, suýt nữa phải kêu lên, Trầm Linh này, lại đánh lén vào điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ của nàng.

- Linh có thể đổi chiêu khác không? - Trầm Liên trừng mắt với kẻ còn đang giở trò với mình.

- Vì sao phải đổi? Có tác dụng là được. - Trầm Liên cười gian xảo, mở rộng áo khoác Trầm Liên, kéo áo bên trong lên, lộ ra bộ ngực no đủ.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, cơ thể Trầm Liên toát lên ánh sáng tuyệt vời, đầu ngón tay Trầm Linh lướt qua khung xương, từ hôm đó đến nay, Trầm Liên vẫn ăn ngủ không yên, gầy đi rất nhiều. Bây giờ bộ ngực no đủ giống như bị nhỏ lại, mà Trầm Liên đang nằm thẳng, cho nên nhìn giống như...

Trầm Linh mỉm cười nhìn thân thể Trầm Liên, tay chậm rãi xoa chỗ mềm mại trước ngực, đầy một bàn tay mới tốt: "Tiểu công chúa..."

- Sao? - Trầm Liên nheo mắt nhìn Trầm Linh.

- Nhỏ lại? - Nói xong nhéo một chút: "Em phải nhanh tẩm bổ cho nó..."

Mặt Trầm Liên ửng đỏ, sao có người mất nết như vậy: "Không thích thì khỏi đụng." Trả lời có chút tức giận, trước kia nàng không để ý việc này, nhưng nghe Trầm Linh nói vậy, nàng thật sự chú ý, sợ Trầm Linh sẽ không thích.

- Vậy sao được? Tôi muốn em ăn nhiều một chút, em rất gầy, tôi tiếc... - Trầm Linh hạ cơ thể, cằm tựa lên ngực Trầm Liên, đôi mắt sáng nhìn đối phương.

Bởi vì thời tiết rất lạnh, Trầm Linh không dám cởi hết quần áo, sợ Trầm Liên cảm lạnh, vì thế dựa đầu lên ngực Trầm Liên, thậm chí lấy quần áo che thêm một chút. Trầm Liên đang gối đầu trên áo, vốn độ cao không đủ, càng nhìn không thấy đầu Trầm Linh.

Không biết tại sao, lòng bắt đầu luống cuống, có chút chờ mong, có chút sợ hãi, cứ mỗi khi ở trước mặt Trầm Linh, nàng luôn luôn mất quyền chủ động, nhưng trong sâu thẳm, nàng không phải một người như vậy, cho nên lúc mọi thứ không trong tầm mắt, nàng có chút luống cuống...

Trầm Liên nhắm mắt lại, thả lỏng hoàn toàn các giác quan, môi Trầm Linh chậm rãi di chuyển trước ngực, mút vào. Một bàn tay bao phủ lấy bên còn lại, chút xoa chút nắn, còn dùng ngón tay kẹp trêu tức làm nhụy hoa đứng thẳng.

Trầm Liên thở dài một hơi, trong cổ phát ra tiếng ngâm nga thỏa mãn. Đôi tay di chuyển từ vai sang cổ Trầm Linh, dùng sức ngăn chặn. Cứ mỗi lần cảm thấy mãnh liệt, mềm mại, tê dại, nàng lại phản ứng một chút, kéo Trầm Linh lại gần hơn.

Cảm thấy đã đủ rồi, tay Trầm Linh mới từ hông luồn vào quần, đặt lên chỗ ẩm ướt trơn bóng kia, nhẹ nhàng cọ sát.

- Ưʍ... a... - Trầm Liên lại phát ra âm thanh rêи ɾỉ làm Trầm Linh hưng phấn.

Trầm Linh rút một bàn tay vốn đang ở trên ngực Trầm Liên, hơi cong cơ thể của mình, hai tay vội vã kéo quần xuống, kéo xuống giữa đùi, mới ngừng lại. Đẩy hai chân Trầm Liên cong lên, tạo điều kiện thuận lợi cho bản thân tiến vào.

Toàn bộ quá trình, mặt Trầm Linh đều không rời khỏi ngực Trầm Liên, luân phiên mút không ngừng hai chỗ mềm mại kia. Nhưng vì không thấy hành động của mình, đột ngột dùng sức quá mạnh, không cẩn thận đụng trúng cây sào chống lều, lạch cạch vài tiếng, lều lung lay dữ dội. Trầm Linh phải ngẩng đầu, đỡ chỗ lều lung lay sắp sập. Thật sự bất tiện, vẻ mặt không kiên nhẫn oán hận nhìn cái lều nhỏ hẹp. Biết sớm thì cô đã mua cái lều to một chút.

Trầm Liên bị hành động đáng yêu này của Trầm Linh chọc bật cười, nào có ai làm được một nửa phải đi đỡ lều.

Nhìn Trầm Liên cười không thể khống chế được, Trầm Linh có chút xấu hổ, nhưng nhiều nhất là động lòng. Bởi vì màu đỏ phủ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Liên lộ ra đôi má hồng, quần áo chưa cởi hết, nhưng bộ dáng làm ham muốn trong lòng càng khó nhịn.

Cúi cơ thể xuống kẻ đang cười run rẩy hết cả người, không rõ lắm trạng thái của người đối diện, có người cười ngây thơ như thiên thần vậy sao? Bà đồng cười tà ác, không cảnh báo trước đã đưa hai ngón tay vào sâu trong cơ thể nàng.

- A... - Lần này cơ thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả người cũng phải cong lên, vừa lúc giúp cho Trầm Linh đi vào nơi sâu nhất kia: "Ưʍ..."

Người này rất đáng ghét, Trầm Liên trừng phạt bằng cách ôm cổ Trầm Linh cắn một cái, chỉ chốc lát cắn biến thành liếm nhẹ...

Trầm Linh cười tà mị làm Trầm Liên run rẩy, động tác mạnh mẽ hơn.

Bởi vì quần mới cởi được phân nửa, hai chân Trầm Liên mở không ra, không thể chọn lựa, chỉ có thể hơi giữ ở nơi đó, quấn lấy thắt lưng Trầm Linh, còn phải chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, thống khổ cực kì. Vừa vặn có thể tố cáo nàng, nàng thích như vậy, muốn nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.

Vì được phát tiết, nàng không ngừng cong eo của mình, phối hợp với Trầm Linh, một tay đặt trên đầu Trầm Linh, một tay ở thắt lưng. Trói buộc Trầm Linh với cơ thể mình, đến khi ý thức bắt đầu mơ hồ, cơ thể bước vào một trạng thái khác, tê dại như dòng điện lướt qua thần kinh. Giống như con lũ bừng lên dữ dội, chiếm hết lý trí của nàng.

Trầm Linh cảm giác ngón tay bị hút mạnh mẽ, đồng thời còn có từng dòng nước ấm lướt qua. Cúi đầu hôn Trầm Liên, ngón tay vẫn không dừng, đem lại cho nàng càng nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ...

Trầm Liên cảm thấy, nàng sắp chết, cùng Trầm Linh chạy không ngừng, chạy không ngừng... Sau đó bắt đầu khó thở, cả người tê liệt, run rẩy, giãy dụa, trầm luân...

Dư vị qua đi, Trầm Liên mệt mỏi nằm trên đất, Trầm Linh tựa vào ngực Trầm Liên thở dốc, tay vén sợi tóc trên trán Trầm Liên: "Có mệt không?"

- Ừ... - Thành thật trả lời, giống con mèo nhỏ ngoan ngoãn rút vào ngực Trầm Linh. Mí mắt nặng nề khép lại, thật sự quá mệt mỏi.

Trầm Linh lấy khăn giúp Trầm Liên lau sạch thân thể, giúp nàng mặc quần áo, mới nằm xuống cạnh nàng. Lều thật sự rất nhỏ, hai người đều không thể nằm thẳng, cô đặt Trầm Liên trên cánh tay mình, sau đó ôm cả người vào vòng tay mình. Hai người mặt đối mặt, hơi nóng vừa đốt bây giờ mới đi qua lớp cỏ dày, đuổi đi cái lạnh, thật ấm áp, thật yên tĩnh.

Cái lều nho nhỏ tràn ngập bầu không khí hoan ái ban nãy, lại đặc biệt tối... Trầm Linh ôm Trầm Liên, cảm giác có được toàn bộ thế giới, cô vẫn muốn tiếp tục như thế này, cô chưa bao giờ có hy vọng xa vời như vậy, nhưng giờ lại bắt đầu tham lam hơn, cảm thấy chưa đủ.

Lúc này Trầm Liên im lặng từ từ nhắm hai mắt, ngủ trong vòng tay Trầm Linh, giống một cô công chúa, một mỹ nhân ngủ trong rừng. Lông mi thật dài tạo ra một cái bóng dưới mí mắt, chóp mũi lành lạnh, chủ động cọ hai má Trầm Linh, tìm kiếm nguồn nhiệt chẳng hề ấm áp. Cổ họng phát ra luồng khí tạo thành âm thanh, hoàn toàn như một đứa trẻ vô hại ở trước mặt Trầm Linh.

Trầm Linh bỗng nhiên suy nghĩ, hóa ra công chúa không cần kỵ sĩ, càng không cần hoàng tử, bởi vì công chúa đã yêu bà đồng.

Tuy rằng đêm trước mệt quá mức, nhưng Trầm Liên vẫn không quen ngủ trong núi sâu, sớm tinh mơ đã dậy. Nhìn Trầm Linh còn đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Trầm Linh. Nhẹ nhàng chui ra khỏi lòng Trầm Linh, chui ra lều.

Không khí núi rừng buổi sáng thật trong lành, mặc dù nơi này âm khí nặng, nhưng không có ô nhiễm gì. Đống lửa bên cạnh Trầm Linh tối qua đã sắp tắt, chỉ còn lại một làn khí mỏng. Ngày còn chưa sáng hẳn, vẫn u tối, có chút lạnh. Trầm Liên ôm hai tay, đi ra ngoài, vô thức bước đến trước tấm bia đá hôm qua.

Chỉ vì Trường Sinh thuật, hại chết nhiều người vô tội, dân chúng ngu muội trên làm dưới cũng theo, tiếp tục bắt chước, toàn bộ xã hội đều biến thành xấu xa, cuối cùng xảy ra nhiều bi kịch như vậy.

Bàn tay chậm rãi vuốt ve bia đá ghi lại lịch sử nặng nề bị vứt bỏ ở đây, chợt phát hiện cạnh bên tấm bia có viết một ít chữ nhỏ. Bầu trời phía sau đã sáng hơn rất nhiều, Trầm Liên nương theo ánh sáng, thấy phần trên rõ ràng có khắc bốn chữ: "Cổ Bộ Cương Đồng".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK