• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Pineapple

Beta: Nguyệt Nguyệt

Ánh mặt trời qua khung cửa sổ càng thêm rực rỡ, dưới ánh nắng, ngón tay thon dài của nam nhân đang hôn lên đôi môi hoa hồng kiều diễm mỏng manh của cô gái.

Nhiệt độ da thịt nóng bỏng, trong nháy mắt đó, ngay cả tim cũng chậm nửa nhịp.

“Son môi, lau không sạch.” Thanh âm từ tính của người đàn ông rơi vào bên tai, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi, mỗi lần chà một cái, là một lần tim Diệp Linh Ngân loạn nhịp.

Đó là sự cố ý của cô, phương thức trong kế hoạch còn chưa bắt đầu thực hiện, bị Hoắc Cẩn Hành ngoài ý muốn chủ động “dọa” choáng ngợp.

Vốn nên để cô nắm giữ quyền chủ động, lại rơi vào trong tay Hoắc Cẩn Hành.

Cô không nói gì, tận lực kìm nén tần suất hô hấp, hơi nóng ở chóp mũi vẫn không thể ức chế phun lên đầu ngón tay Hoắc Cẩn Hành.

Ngón tay của anh co lại.

Vòng cung của chuyển động cực kỳ nhỏ, không ai phát giác.

Nhìn nhan sắc tuấn mỹ gần trong gang tấc, Diệp Linh Ngân lặng yên không một tiếng động cuộn tròn ngón tay, hơi ấm trong lòng chực trào ra khỏi cổ họng: “Cẩn…”

– Tít-tít”

Cuộc gọi bất thình thình cắt ngang bầu không khí mập mờ, Diệp Linh Ngân nhìn chằm chằm thông báo cuộc gọi từ điện thoại di động, mặt đen như đáy nồi.

“Linh Ngân, em đã thức dậy chưa?” Hôm nay đoàn làm phim bấm máy, đừng đến trễ. “Vốn hôm qua Đoạn Văn định tự mình lái xe đi đón, Diệp Linh Ngân không chút do dự cự tuyệt và nói mình có người đưa.

Diệp Linh Ngân không phải loại nghệ sĩ mặc cho người ta chèn ép, Đoạn Văn từ trước đến nay không có biện pháp với cô, chỉ có thể để ý nhiều hơn, xem hôm nay người đưa cô tới là ai.

Diệp Linh Ngân nói hai câu qua loa, khi nhìn về phía Hoắc Cẩn Hành, tất cả đã sớm khôi phục phong thái như cũ, thậm chí lãnh đạm.

Trạng thái như vậy kéo dài đến khi xuất phát đến đoàn làm phim.

Xe chạy đến một địa điểm bên ngoài đoàn làm phim, Diệp Linh Ngân lên tiếng kêu dừng lại, lúc xuống xe nghe Hoắc Cẩn Hành nói: “Trước khi kết thúc gửi tin nhắn cho anh, đến đón em. ”

Động tác sờ túi dừng lại, Diệp Linh Ngân nhìn về phía anh, ánh mắt sáng ngời bật cười: “Anh à, gần đây sao anh đối xử tốt với em vậy? ”

“Trước kia anh đối với em không tốt sao?” Hoắc Cẩn Hành lãnh đạm hỏi ngược lại.

Vậy cũng không phải.

Trước kia đi học, Hoắc Cẩn Hành rảnh rỗi còn có thể tự mình đến cổng trường đón cô về nhà. Đó là thời điểm hạnh phúc nhất của cô mỗi ngày, vừa nhìn thấy anh, cảm giác mệt mỏi do học tập mang lại đều biến mất.

Hoắc Cẩn Hành ưu tú như vậy, thành công của anh chính là động lực để cô liều mạng tiến lên.

Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng không giấu được, lưu luyến hướng về anh phất tay: “Vậy anh đi nha. ”

“Ừm.” Hoắc Cẩn Hành giúp cô cầm lấy ba lô, đưa qua.

Diệp Linh Ngân đẩy cửa xe, tay vịn cửa chuẩn bị đóng lại, đột nhiên thò vào trong xe đưa lên một cái kiss độc quyền: “Anh rất nhớ em. ”

Tài xế tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua, khi chạm đến tầm mắt Hoắc Cẩn Hành, vội vàng quay đầu trở về.

Anh phảng phất phát hiện ra gì đó!

Vốn định giả vờ không nhìn thấy, sau lưng đuổi theo lạnh lùng chất vấn: “Có vấn đề gì sao? ”

“Không có không, không, không có.” Tài xế vấp ngã, nửa ngày nghẹn ra một câu: “Nghe nói cô và Hoắc tổng quan hệ thật tốt. ”

Người lái xe hoảng loạn trong lòng.

Ông làm tài xế cho Hoắc Cẩn Hành hai năm, theo tính cách của Hoắc Cẩn Hành, không nên hỏi thêm một câu này sao?

Nghĩ không ra, tài xế chậm rãi lái xe ra ngoài: “Hoắc tổng, kế tiếp đi đâu? ”

“Công ty.”

Nói ngắn gọn, đây mới là Hoắc Cẩn Hành quen thuộc.

Đoạn Văn và Tiểu Ngư đến trường quay sớm hơn Diệp Linh Ngân, Đoạn Văn mắt trông mong có thể phát hiện dấu vết, chỉ thấy một chiếc xe sang đến rồi lại đi, không biết bên trong có người nào ngồi.

“Tiểu Ngư, cậu đi theo lắng nghe lâu như vậy, không phải không biết chứ?”

“Biết.” Tiểu Ngư thành thật thừa nhận, “Nhưng không thể nói. ”

Che kín thật, Đoạn Văn phát huy trí não mạnh bạo suy đoán: “Chẳng lẽ cô ấy thật ra là vì đam mê, che giấu thân phận đại tiểu thư hào môn vào giới giải trí? ”

Tiểu Ngư nháy mắt: “Chị Văn đừng nói với tôi nữa, Ngân tiểu thư sẽ nói cho chị biết. ”

Nhạy cảm chú ý tới cách xưng hô trong miệng Tiểu Ngư thay đổi, Đoạn Văn nhất thời bừng tỉnh ngộ.

Cô ấy rốt cuộc là loại hình thần tiên gì!

“Đi, chúng ta đón người đi.” Đoạn Văn hiện tại hận không thể để người đang nâng ở trong lòng bàn tay che chở, làm một bảo bối dễ vỡ.

Hôm nay xem như toàn bộ đoàn làm phim chính thức tụ hội, các diễn viên lần lượt tiến vào các phòng trang điểm khác nhau tạo dáng.

Diệp Linh Ngân được sắp xếp ở phòng trang điểm số 2, sau đó một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa cao đi vào, là diễn viên đóng vai nữ chính – Mục Thành Tuyết.

Trước khi vào đoàn, Diệp Linh Ngân đã xem qua tư liệu thành viên đoàn làm phim, Mục Thành Tuyết không phải xuất thân chính quy, dựa vào chính mình từng bước cố gắng đi tới bây giờ, là phái thực lực diễn xuất.

Hai người không quen biết, cũng không phải tính cách hợp nhau, đơn giản chào hỏi.

Người thứ ba tiến vào tên là Thư Tình, là một nữ diễn viên phụ quan trọng khác trong “Phù Thế Ca”, vào vai đệ nhất hoa khôi kinh đô, cùng phản đảng tiền triều âm thầm liên hệ. Tiền kỳ nam chủ là công tử phong lưu, thường xuyên ra vào phong nguyệt lâu, lấy danh nghĩa nghe nhạc uống rượu tiếp xúc với người lui tới, giả heo ăn hổ, cùng hoa khôi qua lại.

Một đại tiểu thư chưa từng va chạm, một tiểu yêu nữ từ nhỏ theo sư phụ trà trộn giang hồ, một hoa khôi trong lòng chôn hận gia quốc, ba nhân vật nữ hoàn toàn bất đồng, trang phục trang điểm rất khác nhau.

Nữ diễn viên trang điểm mất nhiều thời gian nhất, khi họ bước ra theo thứ tự, thực sự khiến tất cả mọi người kinh diễm.

Phó đạo diễn cao hứng cười đến không khép miệng lại được: “Giá trị nhan sắc của đoàn làm phim chúng ta không cần phải nói. ”

Bản thân “Phù Thế Ca” có sức nóng, fan nguyên tác sẽ dựa vào trailer và ảnh để bình luận xem các diễn viên có phù hợp với nhân vật mà họ thích hay không, lần đầu tiên phát hành ảnh, trang điểm là chìa khóa.

Đèn bật lên, Mục Thành Tuyết vào vai nữ chính mặc hoa phục màu sáng, búi tóc cao, khí phái đại tiểu thư đoan trang.

Thư Tình vào vai hoa khôi trang điểm tương đối đậm, quần áo hoa lệ nhưng không kín đáo, lộ ra vẻ phong tình.

So với hai người đầu tiên, Diệp Linh Ngân vào vai tiểu yêu nữ bất kể là trang điểm hay trang phục đều phải tinh giản hơn rất nhiều. Hai tiết tóc dài nằm ở hai bên trước người, buộc dải ruy băng màu đỏ, đơn giản lại linh khí, một bộ váy đỏ chói mắt.

Bên hông đeo chuông nhỏ màu vàng, đi lại rung rung, thanh âm nhỏ, cũng sẽ không làm phiền tai người khác, cực kỳ đặc sắc.

Stylist hài lòng: “Đẹp hơn tôi nghĩ. ”

Thiết kế trong đầu có độc đáo đến đâu, cũng phải làm người mẫu chống đỡ mới được, lúc nhìn thấy Diệp Linh Ngân, stylist đã nghĩ ra hình ảnh.

Nhân lúc nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho những người khác, Diệp Linh Ngân gọi trợ lý đi cùng: “Tiểu Ngư, giúp chị chụp ảnh.” ”

Tiểu Ngư hiểu ý, tìm đúng góc độ đẹp nhất, rắc rắc chụp hơn mười tấm để Diệp Linh Ngân lựa chọn, không bao lâu sau, những bức ảnh này đã được gửi đến điện thoại di động của Hoắc Cẩn Hành.

Mục Thành Tuyết đang chụp ảnh, Thư Tình bất tri bất giác đã đứng bên cạnh Diệp Linh Ngân.

Vừa rồi ở trong phòng hóa trang, chỉ nghe thấy Thư Tình cùng Mục Thành Tuyết hai nữ diễn viên có nhiều năm kinh nghiệm diễn xuất bắt chuyện, Mục Thành Tuyết vừa đi, người nói chuyện phiếm với Thư Tình cũng không còn, bầu không khí có vẻ lạnh lùng.

Thư Tình trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn Diệp Linh Ngân một thân váy đỏ bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng: “Đã lâu không gặp. ”

“Đã lâu không gặp.” Diệp Linh Ngân theo đó đáp lại, ngữ khí có vẻ rất nhạt.

Ở trong giới, các cô đích xác chưa từng giao tiếp, ở ngoài vòng tròn, các cô có một đoạn quá khứ không ai muốn nhắc tới.

Im lặng một lát, Thư Tình lại mở miệng: “Mấy năm nay trôi qua cô có vẻ rất ổn.”

“Cũng được.” Cô trả lời

Thư Tình hoàn toàn xoay người lại, tỉ mỉ quan sát cô: “Cô và hồi nhỏ đã hoàn toàn khác hẳn. ”

Cô nhìn thấy trên người Diệp Linh Ngân một khí chất cao ngạo, không phải cố ý bày ra tư thái, phảng phất bẩm sinh.

Nhưng rõ ràng mười mấy năm trước, Diệp Linh Ngân vẫn chỉ là một tiểu nha đầu gầy đến da bọc xương, mỗi ngày đều bẩn thỉu, giống như một tên ăn mày.

Diệp Linh Ngân đương nhiên không biết trong lòng đối phương nghĩ gì, chỉ trả lời một câu: “Con người luôn thay đổi. ”

Thư Tình khẽ rũ mắt, thấp giọng cảm thán: “Cô vận khí thật tốt. ”

Diệp Linh Ngân nhìn cô, chân thành nói: “Chị cũng không tệ. ”

Thư Tình đã gia nhập giới trong nhiều năm, từ người mẫu đến diễn viên, trong lĩnh vực của mình cũng đã đạt được một số thành tựu.

Nghe đến đây, Thư Tình chỉ trích: “Tôi và cô không giống nhau. ”

Cô lớn hơn Diệp Linh Ngân năm tuổi, cùng ngày gặp được người kia, sau đó lại đi trên con đường nhân sinh hoàn toàn khác, cho dù hai người hiện tại đều ở trong giới giải trí, con đường đi qua lại khác nhau một trời một vực.

Lần sản xuất lớn này, từ các nhân viên trong đoàn làm phim đến diễn viên đều được lựa chọn tỉ mỉ, nhà đầu tư lại càng hào phóng, lễ khai máy của đoàn làm phim tương đối long trọng. Ống kính được phủ một tấm vải đỏ, từ bàn đến thảm có thể nhìn thấy màu đỏ may mắn bất cứ lúc nào, những người có mặt mỗi người một phong bì màu đỏ.

Nam nữ chính đứng chung một chỗ, không biết là cố ý hay ngẫu nhiên, Diệp Linh Ngân cũng bị phân đến bên trái nam chính.

Từ Chu Dương giỏi giao tiếp quả thật là có khí chất ảnh đế, vừa mới đứng qua, liền nghiêng đầu chào hỏi cô: “Lần trước chúng ta gặp mặt, còn nhớ không? ”

Diệp Linh Ngân gật đầu: “Cảm ơn anh đã diễn cùng. ”

Khi một diễn viên gặp phải một đối thủ diễn xuất tốt, điều đó rất dễ dàng để tăng cường cảm giác nhập vai và bùng nổ diễn xuất.

Ngày đó thử vai thành công, bên trong cũng có một phần công lao của Từ Chu Dương.

Chụp ảnh lưu niệm xong, tất cả các quá trình hoàn thành, lễ khai máy được tổ chức thành công.

Cuối cùng đạo diễn đứng trên sân khấu lên tiếng: “Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chính thức bắt đầu công việc. ”

Mọi người đồng thanh đáp lời, lục đục rời khỏi phim trường.

Diệp Linh Ngân sớm đã gọi Hoắc Cẩn Hành trước, bọn họ muốn tránh đám người, để Hoắc Cẩn Hành xuất hiện muộn.

Tiểu Ngư gật đầu theo.

Rõ ràng cái gì cũng không nói, lại hình như cái gì cũng hiểu.

Cách đó không xa, một ánh mắt theo sát Diệp Linh Ngân, cho đến khi bóng dáng cô biến mất.

Trợ lý mặc áo lông đi đến bên cạnh người phụ nữ đứng bên lan can, nghi hoặc hỏi: “Chị Thư Tình, chị đang nhìn cái gì vậy?” ”

“Nhìn một người may mắn được vận mệnh chiếu cố.” Một cô bé ăn xin vốn nên giống cô, thậm chí còn thảm hơn cô mà đã thay da đổi thịt, niết bàn trọng sinh.

Trợ lý nghe không hiểu, chỉ lặng yên không một tiếng động đi về phía trước hai bước, đưa đồ trong tay cho Thư Tình, bám vào bên tai thấp giọng nói: “Uông tổng bảo anh ấy sẽ qua tối nay. ”

Trong tay Thư Tình bị nhét vào một tấm thẻ phòng, cô nhắm mắt lại, móng tay thon dài sắp rạch xước tấm thẻ.

Cô đang nghị luận người khác, cũng bị người khác nghị luận.

Đoạn Văn trong nghi thức khởi động có việc rời đi, Tiểu Ngư cùng Diệp Linh Ngân thu lại ở góc đợi mọi người tản đi, lúc này Diệp Linh Ngân nhận được điện thoại của Hoắc Cẩn Hành mới đi.

Cửa xe mở ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, Tiểu Ngư thay Diệp Linh Ngân đỡ cửa xe, đợi cô đi lên, tự giác ngồi lên ghế phụ.

Khi tài xế nâng vách ngăn lên, Tiểu Ngư xuất ra một ánh mắt tò mò, tài xế im lặng giơ ngón tay lên phía sau, lắc đầu giả bộ thâm trầm.

Ngồi trên xe, Diệp Linh Ngân nhịn không được chia sẻ tình huống đoàn làm phim với Hoắc Cẩn Hành, bỗng nhiên nhắc tới: “Anh à, hôm nay em gặp Thư Tình rồi. ”

“Ừ?” Chỉ cần đề cập đến tên, anh không có ấn tượng.

“Chính là cái người lúc trước cùng em được cứu ra.” Thư Tình vốn không gọi là Thư Tình, là nghệ danh sau khi bước vào làng giải trí.

Hoắc Cẩn Hành không biết Thư Tình hiện tại, nhưng vĩnh viễn sẽ không quên chuyện xảy ra năm đó. Nhắc tới người kia, trong mắt người đàn ông hiện lên sâu thẳm u quang, sắc mặt trầm xuống vài phần: “Chuyện quá khứ, không có gì để nhớ lại. ”

Diệp Linh Ngân sờ sờ tóc, thuận miệng nói: “Lúc nhìn thấy chị ấy mới nhớ ra. ”

“Không được nhận bậy chị, có nghe thấy không?” Hoắc Cẩn Hành chăm chú nhìn cô, giọng điệu mang theo vài phần nghiêm túc giáo dục.

“Không có đâu, hiện tại em lại không quen với chị ta.” Câu nói vừa rồi chỉ là để Hoắc Cẩn Hành biết Thư Tình là ai mà thôi.

“Ít tiếp xúc với những người đó.” Hoắc Cẩn Hành đối với sự xuất hiện của người nọ tương đối không hài lòng, ở bên tai cô nhiều lần nhấn mạnh.

Diệp Linh Ngân cười hì hì: “Nhưng mấy tháng tới chúng em đều quay phim cùng một đoàn làm phim. ”

Cúi đầu không thấy ngẩng đầu nhìn thấy, cho dù hai người đều là nữ phụ, cũng có mấy màn đối thủ không thể tránh khỏi. Ít nhất là trong khoảng thời gian này, ít tiếp xúc là không thể.

Sau khi đoàn làm phim bắt đầu công việc, Diệp Linh Ngân càng trở nên bận rộn hơn.

Dần dần, mọi người quen thuộc với đoàn làm phim mới, giao tiếp bình thường giữa các diễn viên cũng trở nên hài hòa, thường đùa giỡn trên phim trường.

Dưới thái độ làm việc nghiêm khắc của đạo diễn Giang với một trái tim nhân từ kiên nhẫn, Từ Chu Dương giỏi giao tiếp cơ hồ đối xử bình đẳng với các diễn viên, nhìn Mục Thành Tuyết tính cách không quá hoạt bát cũng sẽ dốc hết thời gian khi cô gặp vấn đề, dạy cô cách xử lý đoạn phim đó.

Ngoại trừ đôi khi có đôi khi cảm giác đối diện với tầm mắt với Thư Tình rất tế nhị, Diệp Linh Ngân cảm thấy đoàn làm phim này hoàn hảo, là đoàn làm phim tốt nhất mà cô từng gặp trước đây.

Tuy rằng cô ra mắt đến bây giờ tổng cộng cũng chưa từng vào mấy tổ.

Buổi quay trước tiến triển không tệ, cho đến khi Diệp Linh Ngân diễn cùng nam chính.

Thứ tự quay phim khác với phim truyền hình, đây đã là một tuần sau khi bọn họ vào tổ, hôm nay lại là cảnh tiểu yêu nữ Khương Chước và nam chính lần đầu tiên gặp mặt.

Bởi vì Diệp Linh Ngân không đến vị trí NG hai lần, đạo diễn lên tiếng bảo bọn họ nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái, trước tiên đi quay lại cảnh Mục Thành Tuyết.

Diệp Linh Ngân nhìn chằm chằm kịch bản phát sầu.

Lời thoại trong kịch bản cô có thể từng chữ ghi nhớ rõ ràng, trạng thái khi diễn xuất cũng không dễ khống chế như vậy.

Từ Chu Dương bưng một ly nước đến trước mặt cô: “Tiểu Diệp, chi bằng chúng ta diễn thử? ”

“Được, cám ơn.” Vốn là cảnh diễn của cô và nam chính, Từ Chu Dương nguyện ý giúp cô tìm cảm giác, không thể không cảm kích được.

Lúc này hai người từ đầu phân tích tâm lý nhân vật cùng biểu cảm biến hóa, cho đến nửa sau, Từ Chu Dương nói: “Cảnh hôn lát nữa cũng là một mắt xích quan trọng. ”

“Cảnh hôn?” Không có gì được viết trong kịch bản.

“Đừng khẩn trương, sẽ không đụng phải.” Từ Chu Dương bảo cô thoải mái, giải thích cho cô một chút chi tiết vừa thương lượng với đạo diễn.

Cảnh quay này là nam chủ mới xuất hiện giang hồ cảm thấy bất bình, ai ngờ kẻ trộm quá mức thâm hiểm, ôm tâm tư cùng vào chỗ chết tính kế nam chính một phen. Tuy rằng giải quyết thổ phỉ, nam chủ cũng bởi vậy mà bị thương.

Tỉnh lại phát hiện mình bị người ta trói vào giá, mở mắt liền nhìn thấy một vệt hồng.

Là Khương Chước.

Khương Chước từ nhỏ đã thích thưởng thức những thứ xinh đẹp, túi da của nam chính gần như chạm vào điểm thẩm mỹ của nàng, vì thế Khương Chước cứu hắn. Nhìn bộ dáng nghiêm trang của nam chính, Khương Chước nổi lên tâm tư đùa giỡn, tiến đến trước mặt hắn, hai người cơ hồ mặt dán mặt, từ góc độ khác thoạt nhìn, là Khương Chước hôn lên.

Tuy rằng không hôn thật, nhưng cũng thập phần khảo thí diễn xuất của diễn viên tạo ra cảm giác không khí, bởi vì chính là giờ khắc này làm cho nam nhân thẳng thắn chủ động.

Diệp Linh Ngân vừa nghe vừa gật đầu, thái độ học tập vô cùng đoan chính.

Tiểu Ngư ngồi ở phía sau chờ đợi đột nhiên nhận được điện thoại, giọng điệu kinh ngạc: “Hoắc, Hoắc tổng. ”

Bởi vì Diệp Linh Ngân quay phim không có thời gian xem điện thoại di động, điện thoại gọi tới chỗ cô, Tiểu Ngư cung kính trả lời một phần tình huống quay phim, bỗng nhiên há to miệng: “Anh muốn tự mình đến thăm ban? ”

“Chỉ là thuận tiện, nhưng…” Tiểu Ngư vụng trộm liếc Diệp Linh Ngân đang cùng nam chính tập diễn tìm cảm giác, chỉ cảm thấy lồng ngực giật thót.

Đang muốn tìm cớ trì hoãn, đối phương mở miệng trước, Tiểu Ngư trợn tròn mắt: “Anh đã đến trường quay rồi sao? ”

Xong rồi, lần này chết chắc rồi, Hoắc Cẩn Hành đã tới trường quay, đâu thể nói không tiện là có thể ngăn cản.

Tiểu Ngư cầm điện thoại di động định lén nói cho Diệp Linh Ngân biết cô chuẩn bị tâm lý tốt, nào ngờ vừa chuẩn bị tiến lên, đạo diễn Giang đứng lên vỗ vỗ tay: “Được rồi được rồi, mọi người lấy lại tinh thần, tiếp tục quay cảnh vừa rồi, lần này tranh thủ một lần! ”

Diệp Linh Ngân và Từ Chu Dương cùng đứng dậy trở lại cảnh quay phim, Tiểu Ngư đành phải kiên trì đứng dậy nghênh đón: “Hoắc tổng. ”

“Đây là?” Hoắc Cẩn Hành chỉ có một mục đích.

“Đang quay cảnh Khương Chước và nam chính.” Sợ cảm giác nhập học quá mạnh, cậu ta cũng không dám nói là Diệp Linh Ngân.

“Ừm.” Hoắc Cẩn Hành khẽ đáp: “Vừa vặn đi xem một chút. ”

Năm ngoái Diệp Linh Ngân tham gia hai bộ phim, phân cảnh tương đối ít, thời gian ở đoàn làm phim không dài, anh không tự mình đến thăm ban, lần này thật là trùng hợp.

Hoắc Cẩn Hành lấy thân phận nhà đầu tư ghé thăm, vung tay lên cho mỗi người trong đoàn làm phim một bữa tối thịnh soạn, chỉ đợi phân cảnh này chấm dứt là có thể phân phát tiếp.

Nhân viên công tác gật đầu khom lưng mời người vào, Tiểu Ngư thân là trợ lý của Diệp Linh Ngân, vì tránh hiềm nghi không theo kịp, chỉ có thể cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để Hoắc Cẩn Hành bắt gặp hình ảnh tràn đầy năng lượng.

Phó đạo diễn đích thân tiếp đón, nhiệt tình kể lại tình hình hiện trường: “Lần này tìm diễn viên đều rất tốt, trạng thái rất tốt. ”

Hoắc Cẩn Hành tích tự như vàng hiếm khi chủ động mở miệng: “Bây giờ quay cảnh nào? ”

Phó đạo diễn lập tức trả lời: “Là nữ phụ cùng nam chính diễn, anh có tự mình đi xem hay không? ”

Hoắc Cẩn Hành gật đầu.

Phó đạo diễn cố ý tìm cho hắn một vị trí xem phim tuyệt hảo, giờ phút này, Khương Chước nhập vai vừa vặn tới gần nam chính, một con cầm chủy thủ sắc bén, một ngón tay ngọc nhỏ nhắn khác nâng cằm nam chủ lên, đang muốn hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK