“Mà phu nhân, à không, bác nói chúc phúc chúng ta, hy vọng chúng ta lâu lâu dài dài.” Đây là nguyên văn lời nói của Hoắc phu nhân, cô không tạo giả chút nào.
Diệp Linh Ngân nói ngắn gọn thái độ của Hoắc phu nhân, biểu cảm nhỏ rất là đắc ý.
Hoắc Cẩn Hành hơi rũ mắt, bảo trì trầm mặc với hành vi của mẹ mình.
Anh hiểu mẹ mình, lại cảm thấy vô cùng vô lực ở một thời điểm nào đó, nhỏ tuổi từng căm hận, không hiểu vì sao bọn họ thiên vị anh trai, sau đó lại bức bách ép anh nhanh chóng trưởng thành. Mười mấy năm sau đó, một đường đi qua gặp nhiều mưa gió, về ân oán nhỏ này căn bản không coi là cái gì.
Đợi cô nói xong chuyện, Hoắc Cẩn Hành không dấu vết tách đề tài ra: “Đói bụng không? Muốn đi đâu ăn cơm?”
“Bữa tối ánh nến nhé?” Cô cười khanh khách hỏi.
Hoắc Cẩn Hành gật đầu: “Đều được.”
Thấy trước mặt anh đặt máy tính, tròng mắt Diệp Linh Ngân chuyển động, sửa lời nói: “Thôi, vài thứ kia lăn lộn vài lần không thú vị, lần trước chị Tuân Xu đề cử một cửa hàng có khẩu vị không tồi, chúng ta đi thử xem.”
Hoắc Cẩn Hành nói: “Được.”
Sự thật chứng minh đề cử của Tuân Xu không lật xe, tự mình thể nghiệm một phen, thỏa mãn d*c vọng ăn uống của hai người.
-
Buổi biểu diễn kết thúc có thể tạm nghỉ một thời gian, Diệp Linh Ngân tạm thời nghỉ phép, Hoắc Cẩn Hành lại càng ngày càng bận, công việc cũng mang về nhà.
Buổi tối hai người ngồi trên giường, thần sắc Hoắc Cẩn Hành đứng đắn đối mặt với tư liệu đọc cứng nhắc, con số rậm rạp làm người khác nhìn đến hoa mắt, Diệp Linh Ngân liếc mắt một cái đã không có hứng thú, móc điện thoại ra tự mình chơi đùa.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều lướt… vòng bạn bè.
Sầm Ty Ty có phim mới ra mắt.
Triệu Kha Dục tiếp tục ghi hình quý mới của “Nhật ký nhịp tim”.
Đi xuống là video ngắn 15 giây đầu tiên, Lê Hạo Vũ mới chụp một quảng cáo đại ngôn mới, mặc áo sơ mi đơn bạc, cúc áo mở rộng, lộ ra cơ bụng rõ ràng đường cong.
Cảm giác em trai cún sữa biến thành chó săn quá quen thuộc.
Bạn chung của hai người bọn họ không ít, vì vậy Diệp Linh Ngân nhìn thấy người nào đó like và bình luận.
“Em trai thay đổi, cậu đã không phải người em trai đã từng.”
“Hóa ra em trai có cơ bụng.”
“Cơ bụng rất tuấn tú!”
Diệp Linh Ngân thuận tay ấn like, lướt xuống tin tiếp theo, đột nhiên lại quay về rút like lại.
Động tác nhỏ cách mười giây bị Lê Hạo Vũ vừa vặn bắt được, cửa sổ nhỏ tin nhắn đến tìm cô chất vấn: [Chị, chị có ý gì?]
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Không có truyện nào.
Là cảm thấy cơ bụng của cậu ta không đủ đẹp sao?!
Người có thể chết chứ không thể bị làm nhục, chuyện hủy like này quyết không thể qua loa.
Diệp Linh Ngân: [Trượt tay]
Lê Hạo Vũ: [Em có thể tin cái lý do này sao?]
Ấn like cùng bỏ like thêm bốn bước, đó là chuyện trượt tay có thể giải thích sao?
Diệp Linh Ngân: [Ấn like cũng là trượt tay]
Lê Hạo Vũ: [Là cơ bụng của em không đủ đẹp sao?]
Diệp Linh Ngân; [Không đẹp bằng bạn trai chị]
Lê Hạo Vũ: [Em không tin, trừ phi chị có video]
Diệp Linh Ngân: [Không có video, chị là nhân chứng]
Lê Hạo Vũ: [Em còn dám đăng, bạn trai chị không dám à?]
Diệp Linh Ngân: [Cấm kịch bản, em trai]
Nghĩ cái gì thế, cơ bụng của bạn trai đương nhiên chỉ có cô có thể xem.
Lê Hạo Vũ gửi một icon xong không giãy giụa nữa, chạy đến vòng bạn bè khóc, một nhóm bạn tốt an ủi cậu ta.
Không thể không nói, tự luyến cũng là một loại hình tượng, Lê Hạo Vũ thường xuyên thả bay chính mình trong vòng bạn bè cũng không sợ bị công khai, dù sao fans cũng ăn bộ dáng kia của cậu ta.
Lần này, Diệp Linh Ngân cố ý ấn like dưới status khóc lóc kể lể kia, che miệng cười rộ lên.
Tiếng cười truyền vào bên tai Hoắc Cẩn Hành, kinh ngạc liếc mắt: “Cười cái gì?”
Người bên cạnh đột nhiên hỏi, Diệp Linh Ngân ho nhẹ hai tiếng thu liễm biểu cảm, chỉ nói: “Nhìn thấy một video khôi hài.”
Hoắc Cẩn Hành thu hồi tầm mắt không nhìn cô.
Lúc này Diệp Linh Ngân không vui, buông điện thoại, nghiêng người dựa xuống, tay chui vào ổ chăn.
Nhiệt độ trong phòng ngủ ổn định, hai người chỉ mặc áo ngủ bằng nhung, trên đùi có lông ấm áp, vừa nhẹ vừa ấm. Mục đích của cô đương nhiên không phải làm ấm tay, ngón tay linh hoạt chui từ ổ chăn vào vạt áo, cơ bụng gập ghềnh đặc biệt rõ ràng.
Nhiệt độ chênh lệch của da thịt trong lòng bàn tay và da thịt trong người làm Hoắc Cẩn Hành dừng động tác lại, con ngươi đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Diệp Linh Ngân vô tội chớp mắt, lớn mật nói trắng ra: “Sờ sờ.”
Xúc cảm thật không sai.
Lưng Hoắc Cẩn Hành dựa thành giường, một tay cầm máy tính xem tư liệu, nhìn như không thấy động tác nhỏ của cô.
Bình tĩnh như vậy?
Là thủ pháp thao tác của cô không đúng?
Diệp Linh Ngân bắt đầu nghi ngờ chương trình học tiến tu của cô còn chưa đúng chỗ, được một tấc lại muốn tiến một thước, du tẩu trên tám lĩnh vực khác nhau. Lúc làm chuyện xấu miệng còn không yên tĩnh, nhất định phải khiêu khích: “Anh trai, cảm nhận được không?”
“Tay rất lạnh.” Hoắc Cẩn Hành vận dụng làn điệu bình thường.
“...” A, đàn ông.
Trước kia đều sẽ ủ tay cho cô trước, bây giờ đến bước này còn thở ơ, nói mát.
Cô trượt từ eo lên trên theo tính trả thù, chạm vào tuyến xương quai xanh vừa rõ ràng lại cứng, mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở dần dần trầm trọng ở đỉnh đầu.
Trong lòng hai người dường như hiểu rõ mà không chịu nói ra, xem ai bị trêu đến động, xem ai ổn được.
Diệp Linh Ngân không ngừng ngẩng đầu nhìn, lén nhìn Hoắc Cẩn Hành giúp đỡ vài lần, thấy mặt anh vẫn không biểu cảm, ngọn lửa nhỏ trong lòng bốc cháy lên.
Cô nhất định không có khả năng thua!
Vừa sờ vào như vậy, tay đều được ủ ấm.
Diệp Linh Ngân dứt khoát nhấc quần áo lên, chui đầu vào.
Hơi thở phả lên người, hô hấp Hoắc Cẩn Hành cứng lại, lại rất rõ ràng.
Cảm nhận được phản ứng của anh, Diệp Linh Ngân thỏa mãn, chuẩn bị thò đầu ra diễu võ dương oai khoe khoang bản lĩnh của mình với anh.
Khi cô có ý định chui ra, đột nhiên bị giữ cổ lại, kéo về.
Cơ bụng dán mặt có cảm thụ gì?