"Đinh…"
Tầng mây chồng lên nhau, giữa miếu thờ ẩn giữa núi nghiêm ngặt, chuông đồng chùa cổ gõ vang, xa xưa lâu dài.
Thời gian tảng sáng, thang mây giữa núi có người đàn ông cả người bị sương sớm trong rừng tẩm ướt, đi bộ leo núi tám tiếng đã sớm tinh bì lực tẫn (hết sức lực).
Gió lạnh phất qua khoé môi khô khốc, anh chống cơ thể máy móc, không biết mệt mỏi tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
Sau ngày nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch ở bệnh viện, Diệp Linh Ngân hôn mê không tỉnh lại được đưa vào phòng cấp cứu một lần nữa. Cho dù có bác sĩ đứng đầu trong tài nguyên y sư, trả được tiền thiết bị dược vật đắt nhất, anh cũng chỉ có thể đứng ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi kết quả.
Người bên trong phòng phẫu thuật kề bên cái chết, người bên ngoài phòng phẫu thuật kề bên tuyệt vọng.
Cho đến khi không biết nghe ai nói:
"Ngoài Cảnh Thành 200km có một ngôi chùa trong núi trong mây nếu cầu phúc vì người thân thì nghe nói vô cùng linh nghiệm."
"Người thành tâm phải đi bộ đến đó."
Từ trước đến nay anh tôn trọng khoa học, không tin lời đồn đại hoang đường, tâm tư lại hung hắn địa chấn trong một khắc kia.
Thời khắc ánh đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Hoắc Cẩn Hành không tin quỷ thần cũng cam nguyện đi bộ lên ngôi chùa cao 3000m, chỉ hy vọng có thể vì người đang có đe doạ về tính mạng xin một con đường sống.
Trống chiều chuông sớm, 108 tiếng. Người gõ chuông nói rằng: "Nghe tiếng chuông, nhẹ phiền não, trí tuệ dài, bồ đề sinh, ngục cách mặt đất, ra giường sưởi, nguyện thành Phật, độ chúng sinh."
Xuyên qua tầng mây sương trắng lượn lờ cuối cùng cũng thấy cửa lớn của ngôi chùa, uy nghiêm thâm trầm, cùng với tiếng chuông vang chấn động lòng người.
Ở phía trên núi cao hiểm trở như vậy, hương khói vẫn được cung phụng không ngừng. Hoắc Cẩn Hành có một lát hoảng hốt, sau đó cúi đầu, uốn gối quỳ trên mặt đất, một bước quỳ một lần.
Hai chân vốn đã chết lặng quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, mỗi một lần quỳ đều làm anh đau đến khó nhìn. Hoắc Cẩn Hành không nói tiếng nào, không có câu oán hận nào mà đi đến trước bái Phật.
Tăng nhân có gương mặt hiền từ cầm trong tay tràng hạt 108 viên tụng kinh.
Anh khép hai mắt lại, yên lặng quỳ xuống đất khẩn cầu: "Nguyện Ngân Ngân của tôi sớm ngày tỉnh lại, một đời an bình."
Cho dù dùng tất cả đến đối, anh cũng cam tâm tình nguyện.2
Mỗi khi mặc niệm trong lòng một lần, Hoắc Cẩn Hành liền thành tâm khấu đầu thật vang.
Anh không ngừng lặp lại ước nguyện và lời thề, cho đến lần thứ 108, chuỗi tràng hạt trong tay tăng nhân đột nhiên bung ra.
Tăng nhân chắp tay nói: "A Di Đà Phật."
Từng hạt châu lăn xuống trên mặt đất, Hoắc Cẩn Hành phảng phất như nghe thấy được âm thanh ngực vỡ vụn. Mấy ngày nay chuyện nên làm, có thể làm anh đều đã thử, rất sợ đó là tượng trưng không may mắn.
Không biết qua bao lâu, bốn phía lại khôi phục yên lặng một lần nữa, tăng nhân vươn một bàn tay cho anh, chậm rãi mở ra, lòng bàn tay chỉ còn lại một viên châu mẹ oánh nhuận trong sáng.
“Trời cao có đức hiếu sinh, châu lạc chặt đứt phiền não.”
“Thí chủ, anh sẽ được như ước nguyện.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía tượng Phật rất lớn, quỳ thẳng gối trên đệm hương bồ đề, hốc mắt đỏ bừng.
“Tích…"
"Tích…”
Máy đo nhịp tim trong phòng cấp cứu vang lên một lần nữa, lông mi cô gái bị tuyên bố ngừng thở rung động, ngón tay cũng hơi động.
Diệp Linh Ngân mơ một giấc mơ.
Từ khi có ký ức cô đã ở viện phúc lợi, lúc ban đầu cô cho rằng tất cả mọi người là như thế này, sau khi đi học từ trong miệng bạn học nghe thấy "Cha mẹ", mới biết được hoá ra cô mới là ngoại lệ.
Người khác có cha mẹ, cô không có.
Giữa hai bên có cái gì khác nhau không?
Lúc trời mưa, cha mẹ sẽ đón bọn họ về nhà; lúc trời lạnh, mẹ sẽ mặc quần áo mới cho bọn họ; thành tích thi ưu tú, cha sẽ khen thưởng đồ chơi mới cho bọn họ.
Mà cái gì cô cũng không có.
Những đứa trẻ ở viện phúc lợi ngẫu nhiên sẽ tăng thêm, ngẫu nhiên sẽ giảm bớt.
Gia tăng chính là bởi vì mất đi cha mẹ, vậy thì giảm bớt đi đâu đây?
Mẹ viện trưởng nói cho cô, những đứa trẻ rời đi kia đều được cha mẹ đón về nhà.
Tiểu Ngân nghĩ, cha mẹ cô khi nào mới đến đón cô về nhà?
Vì vậy cô thường xuyên đứng ở cổng lớn, cách cửa sắt cao cao nhìn ra bên ngoài, hy vọng có người đến tìm cô.
Từng ngày trôi qua, Tiểu Ngân từ bắt đầu chờ mong tích lũy từng lần thất vọng, khi đang chuẩn bị từ bỏ thì có một người anh đi đến trước mặt cô.
Bạn nhỏ trong viện phúc lợi đều bị anh lạnh mặt doạ chạy, chỉ có cô ngơ ngác đứng tại chỗ.
Anh trai bỗng nhiên ngồi xổm xuống hỏi cô: "Không sợ anh?"
Cô lắc đầu.
Anh trai đẹp trai như vậy làm sao sẽ sợ chứ.
Lúc này anh trai vươn một bàn tay với cô: "Vậy cùng anh về nhà đi."
Từ đây cô có một ngôi nhà mới, còn có một người gọi là anh Hoắc Cẩn Hành.
Hoắc Cẩn Hành rất tốt với cô, phòng công chúa xinh đẹp, quần áo mới mặc không hết, trời mưa vĩnh viễn không thiếu ô thậm chí không cần đi đường.
Lúc sợ hãi có người an ủi, lúc tủi thân có người chống lưng, ba chữ "Hoắc Cẩn Hành" dựng lên một cái cảng ấm áp cho cô, không bao giờ cần hâm mộ người khác.
Nơi này trong nhà không có cha mẹ, chỉ có cô và anh trai.
Chỉ có cô cùng…
Anh trai?
"Anh trai." Diệp Linh Ngân cố gắng mở miệng hô lên, âm thanh kia khàn đến kỳ lạ.
Tay cô được người khác nắm trong lòng bàn tay, âm thanh truyền đến bên tai càng khàn hơn cô: "Em cuối cùng cũng chịu mở mắt nhìn anh rồi."
Làm sao vậy?
Không phải cô chỉ ngủ một giấc sao?
Vì sao thoạt nhìn Hoắc Cẩn Hành lại khổ sở như vậy.
-
Sau khi Diệp Linh Ngân thức tỉnh, tất cả các chứng bệnh đều giải quyết dễ dàng.
Hạ sốt, miệng vết thương trên lưng cũng dần dần khép lại.
Nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi một ngày, khuôn mặt thoạt nhìn vẫn tái nhợt yếu ớt như cũ nhưng tinh thần khôi phục rất nhiều, ít nhất thì ý thức não bộ đã hoàn toàn rõ ràng.
Cô không biết trong khoảng thời gian mình hôn mê này trải qua gian nguy như thế nào, khi thanh tỉnh chỉ chú ý đến vết thương hồng hồng trên trán Hoắc Cẩn Hành: "Anh trai, cái trán của anh làm sao thế?"
Diệp Linh Ngân giơ tay muốn sờ xem theo bản năng lại bị Hoắc Cẩn Hành tránh đi.
"Không cẩn thận ngã, không sao." Anh không đề cập đến một chữ nào về chuyện đi bộ lên núi cao 3000 mét, từng bước từng bước quỳ bái trước Phật 108 lần gian nan.
"Ngã?" Diệp Linh Ngân thuận miệng suy đoán.
"Ừm." Anh không nói dối.
Đập đầu vào trên mặt đất cũng coi như là ngã đi?
Chẳng qua là ý nguyện chủ quan của anh.
Diệp Linh Ngân tắc nghẽn tin tức tin tưởng anh không nghi ngờ, cho đến khi Cố Kinh Diễn đến phòng bệnh nói chuyện phiếm với cô lỡ lời: "Ngày đó em lên giường phẫu thuật, cậu ta vậy mà thật sự chạy đến chùa Vân Sơn cầu phúc cho em."
"Buổi tối đi, ngày hôm sau mới trở về, hai đầu gối đều bẩn vô cùng, cái trán đỏ lên, miễn bàn chật vật bao nhiêu."
"Anh thấy cậu ấy cả đường cũng đi không xong."
“…”
Cái miệng rộng kia của Cố Kinh Diễn nói mấy câu đã nói hết sạch chuyện mà Hoắc Cẩn Hành im lặng không nói.
Diệp Linh Ngân biết được chân tướng lúc nhìn thấy Hoắc Cẩn Hành sẽ lập tức dò hỏi, ăn xong Hoắc Cẩn Hành tự mình đưa cháo đến bên miệng, lại bị dỗ ngủ trưa.
Cô cứ ôm từng lớp tâm sự đi vào trong mơ như vậy, buổi chiều tỉnh lại, Diệp Linh Ngân phát hiện trên cổ mình nhiều thêm một chiếc vòng cổ.
Tuy vật phẩm trang sức trong nhà có nhiều chủng loại nhưng cô nhớ rất rõ, tuyệt đối không có người đeo loại này.
Chẳng lẽ là Hoắc Cẩn Hành đưa làm quà cảm ơn?
Còn khá đẹp.
Hạt châu mượt mà được khảm trong đế hoa chạm rỗng, một dây màu bạc sáng long lanh dán ở giữa cổ, đeo lên như không có gì.
Đang vuốt vòng cổ trước người thưởng thức, Hoắc Cẩn Hành bỗng nhiên đi vào, Diệp Linh Ngân vẫn giữ động tác không thay đổi, Hoắc Cẩn Hành tự nhiên cũng thấy đồ vật trong tay cô.
"Đây là anh tặng sao?" Ngón tay Diệp Linh Ngân vê hạt châu hỏi.
"Ừm." Hoắc Cẩn Hành gật đầu thừa nhận lại dặn dò thêm: "Sau này đều phải đeo, không cần thiết thì đừng tháo."
Cô tò mò truy hỏi: "Vì sao?"
Hoắc Cẩn Hành lời ít ý nhiều giải thích: "Đó là những Phật châu bảo bình an, tốt cho em."
Phật châu?
Bắt giữ được từ mấu chốt trong lời nói của anh, Diệp Linh Ngân nháy mắt nhớ đến sự kiện Cố Kinh Diễn miêu tả trong miệng, cô chậm rãi trương môi ra: "Là Phật châu thỉnh được ở chùa Vân Sơn sao?"
Lúc Diệp Linh Ngân hỏi những lời này đôi mắt nhìn anh chằm chằm, Hoắc Cẩn Hành thoáng ngước mắt đã đọc hiểu ánh mắt của cô.
Cô đã biết.
Diệp Linh Ngân hít sâu một hơi, không đợi anh trả lời, hỏi lần thứ hai: "Không phải anh vẫn luôn tôn trọng khoa học sao?"
Chần chừ một lát, Hoắc Cẩn Hành chậm rãi vén ống tay áo lên, lộ ra trên cổ tay trái cũng có nhiều thêm một dây Phật châu tử đàn: "Chỉ cần em bình an, cầu Phật lại thế nào."
Không chỉ là cầu Phật, núi cao hơn nữa, đường xa hơn nữa, cho dù phế đi hai chân này anh bò cũng sẽ bò vào, đập vỡ trán cũng không có gì.
Dựa theo tính cách nội liễm trầm ổn trong quá khứ của anh, nhất định không có khả năng nói ra những lời lộ liễu như vậy.
Diệp Linh Ngân đi qua Quỷ môn quan một chuyến, Hoắc Cẩn Hành đột nhiên hiểu ra, đối mặt với người quan trọng, người mình để ý không cần che giấu quá sâu, nếu không có lẽ sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội.
Trước kia luôn là Diệp Linh Ngân ríu rít nói không ngừng bên tai anh, những lời nói dễ nghe đó, anh vẫn chưa hiểu hoàn toàn cho đến thời khắc cô gái nhỏ nhiễm máu ngã vào trong lồ ng ngực anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Anh không nên cố chấp cho rằng trên đời không có ai chịu bỏ ra toàn bộ lòng nhiệt tình.
Ít nhất thì anh gặp Diệp Linh Ngân.