Nhìn kỹ đáy mắt thì Hoắc Cẩn Hành giơ tay che mắt cô lại, âm thanh được thốt ra từ kẽ răng: “An phận chút.”
Hai chân của tiểu yêu tinh cọ ở bên hông anh, ôm cổ anh không ngừng lay động tố khổ.
“Đường hồ lô đã rơi mất rồi.” Không ăn được đường cũng không ăn được người, cô mệt muốn chết.
“Em còn chưa ăn viên nào.” Toàn đút vào trong miệng của Hoắc Cẩn Hành.
“Hừ.” Hoắc Cẩn Hành nâng cô lên, tức giận mà chụp xuống, nhân nhi trong lồng ngực mới an ổn lại.
Đường hồ lô không ăn được thì trách ai?
Còn không phải cô khiêu khích liên tiếp.
Mặc kệ hậu quả mà làm trời làm đất ở trước mặt anh, thật là chiều cô quá rồi.
Lúc đi nói là đi dạo, sự phát triển của việc này suýt chút nữa chệch ra khỏi đường ray của kế hoạch, nhìn thời gian đã 9 giờ rưỡi nên Hoắc Cẩn Hành buông cô xuống: “Về nhà họ Ninh.”
Trên đường về Diệp Linh Ngân lặng lẽ hỏi anh: “Chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu?”
“Vấn đề này không phải nên hỏi em sao?” Anh rõ ràng là muốn ở cùng cô nên mới ở lại.
“Em không biết, bọn họ rất hy vọng em ở thêm vài ngày.” Thậm chí không chỉ mấy ngày.
“Liên hệ giữa người thân với nhau cũng không phải gặp mặt mỗi ngày là có thể duy trì, em có thể vì luyến tiếc mà ở lại chứ không phải vì nguyên nhân nào đó mà ép mình ở lại.” Hoắc Cẩn Hành hướng dẫn từng bước: “Tìm được phương thức ở chung làm mình thoải mái nhất là được.”
Diệp Linh Ngân rũ đầu xuống lẳng lặng suy nghĩ, sau khi suy nghĩ thật lâu mới nói: “Em biết rồi.”
Sau ngày hôm đó Diệp Linh Ngân lại ở thêm ba ngày, ở nhà họ Ninh đợi đến ngày thứ năm thì Diệp Linh Ngân chính thức từ biệt bọn họ.
Cô ở Cảnh Thành có công việc có cuộc sống riêng mình, người thân có không nỡ cũng không có đạo lý mà ngăn cản, chỉ là Hoắc Cẩn Hành nói chuyện với nhà họ Ninh cần phải có định luận.
Sự kiên quyết của Diệp Linh Ngân và lực chấp hành của Hoắc Cẩn Hành đều làm nhà họ Ninh ý thức được hai người trẻ tuổi này có tư tưởng độc lập, không có ai có thể lay chuyển.
Trải qua thời gian quan sát mợ Ninh nói chuyện với chồng: “Chúng ta thật sự không có tư cách can thiệp lựa chọn của Ngân Ngân, nếu có thể làm theo lời Hoắc Cẩn Hành nói là tốt nhất.”
Hoắc Cẩn Hành có thể làm Diệp Linh Ngân về nhà họ Ninh mà bọn họ không can thiệp việc của người trẻ tuổi, đơn thuần trở thành hậu thuẫn của Diệp Linh Ngân thì đây là kết cục tốt nhất.
“Chúng ta không cầu cậu ấy cái gì, không phải ngóng trông Ngân Ngân trở về hay sao.”
Diệp Linh Ngân cũng không cầu bọn họ cái gì, cho dù bọn họ không chịu nhận thì Diệp Linh Ngân cũng sẽ không để ý.
Hai vợ chồng dựa gối vào nhau nói chuyện cuối cùng đạt thành nhất trí.
Nghe nói đến việc này thì người có cảm xúc thấp nhất là Ninh Tri Hằng.
Thật vất vả em gái mới quay về, anh ta phí tâm tư muốn dỗ người ta vui vẻ nhưng đến cuối cùng lại phát hiện đã sớm có một “anh trai” cùng cô lớn lên từ nhỏ thay thế vị trí của anh ta.
Anh ta thậm chí không có tư cách đi khảo sát bạn trai của em gái mình có xứng đáng, xứng đôi hay không như những người bạn khác, ngược lại Hoắc Cẩn Hành đang khảo sát người anh họ này có đủ tư cách hay không…
Sự ỷ lại và làm nũng của Diệp Linh Ngân đều dành cho Hoắc Cẩn Hành, đối với cô mà nói anh ta gần như là người thân có quan hệ huyết thống.
Mấy ngày ở nhà họ Ninh này chắc là khoảng cách gần nhất của bọn họ, dựa theo tính tình của Diệp Linh Ngân nói không chừng đảo mắt sẽ coi anh ta là người xa lạ mà quên sạch sẽ.
“Ai.” Ninh Tri Hằng lau mặt.
Ngày rời đi Ninh Tri Hằng tự mình đưa cô ra sân bay.
Anh ta cần phải ở lại Ninh Thành xử lý công việc tạm thời không có thời gian đến Cảnh Thành.
Khi cáo biệt Ninh Tri Hằng muốn nói lại thôi.
Đôi tay anh ta đan vào nhau, động tác vuốt ve thành độ cung nhỏ có vẻ khẩn trương và do dự.
Diệp Linh Ngân ngước mắt, một đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ta chằm chằm, trong đôi mắt trong trẻo sâu thẳm đã nhiều thêm một tia dịu dàng so với lúc ban đầu.
Thời khắc Diệp Linh Ngân xoay người rời đi, Ninh Tri Hằng rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng: “Em, em có thể… hay không.”
“Anh.” Diệp Linh Ngân đánh gãy lời anh ta nói.
Ninh Tri Hằng sửng sốt sau đó mới phản ứng lại, ngũ quan không khắc chế được vui vẻ.
Diệp Linh Ngân đã hiểu ý của anh ta! Lần này mới là chân chính thừa nhận thân phận của anh ta.
Trong đầu có vô số lời muốn nói với cô, cuối cùng gập ghềnh chỉ nhớ Diệp Linh Ngân phải về đóng phim: “Em gái, em thích đóng phim gì? Lần sau nói cho anh trước, anh đi đầu tư cho em.”
“Vâng… cảm ơn.” Cô cuối cùng cũng không đả kích lòng nhiệt tình của Ninh Tri Hằng.
Cảm ơn là thật lòng.
Ngoại trừ Hoắc Cẩn Hành và Hứa Tri n rất lâu không có ai có thể làm cô cảm nhận được sự trả giá thẳng thắn, thành khẩn, chân thành, tha thiết như vậy.
Như Tiểu Ngư và Đoạn Văn đều là cảm giác tín nhiệm tích lũy theo thời gian.
Diệp Linh Ngân quay về bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, khi quay về thì vị trí hai người ngồi cạnh nhau lại có thể nói thì thầm.
Nhìn biểu tình của cô Hoắc Cẩn Hành cúi đầu dò hỏi: “Vui vẻ?”
Diệp Linh Ngân cong cong khoé miệng ôm lấy cánh tay anh rồi dựa vào, nhắm mắt lại nói: “Cảm giác có người thân cũng không tệ lắm.”
Trở lại Cảnh Thành thì Đoạn Văn là người đầu tiên tìm đến.
Trong khoảng thời gian Diệp Linh Ngân rời đi này thì công việc được đưa đến dường như bao phủ chị ấy.
Bởi vì “Chạy trốn mê thành” được phát sóng nên nhiệt độ của Diệp Linh Ngân liên tục tăng lên nhưng tuần sau tiết mục sắp nghênh đón đóng máy quý đầu, Đoạn Văn thúc giục cô nhanh chóng “đi làm”, không cần Tiểu Ngư nữa.
“Tổ tiết mục “Nhật ký rung động” bên kia muốn mời em tiếp tục tham gia năm nay, còn có mấy gameshow không tồi khác, em nhìn xem rồi chọn mấy cái không xung đột thời gian.”
“Mấy cái…” Diệp Linh Ngân rốt cuộc cũng ý thức được chị Văn lần này làm thật không cho phép cô tiếp tục nghỉ ngơi.
Đoạn Văn gõ đầu cô: “Em thấy đủ đi, người ta chiến sĩ thi đua một năm mấy bộ phim, 360 ngày đều đang làm việc mà năm nay em mới có một tác phẩm.”
Cũng may “Phù thế ca” nổi tiếng, một bộ vượt qua hai ba bộ của người khác, trên đường liên tục ghi hình gameshow làm Diệp Linh Ngân luôn xuất hiện trọng tầm nhìn của đại chúng cộng thêm mấy đợt sóng lên hot search còn mạnh hơn buôn bán.
Ngoại trừ cái này thì còn bộ phim “Mộng và nhà” đang trong thời kỳ chế tác, chưa định ra thời gian chiếu.
“Cái gì kỳ kỳ quái quái đều có.” Có vài gameshow căn bản không thích hợp để cô tham gia vậy mà cũng liên hệ.
“Chủ yếu là lưu lượng của em lớn, người xem cũng thích cảm giác gameshow của em.” Bên đầu tư chỉ nhìn trúng hai dạng, một là có thể kiếm tiền hai là có thực lực. Nếu có người có cả hai chính là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Linh Ngân xem rất cẩn thận, ánh mắt xẹt qua mấy tên nghe nhiều mà quen, cuối cùng khoá chặt một dòng nước trong: “Cuộc sống điền viên, cái này thật ra không tồi.”
Đoạn Văn: “…”
Rất tốt, Diệp Linh Ngân mỗi lần lựa chọn đều vượt ra ngoài dự đoán.
Chị ấy cho rằng thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé như Diệp Linh Ngân không hứng thú với địa phương kia nào biết Diệp Linh Ngân chọn cái đầu tiên đã là cuộc sống điền viên.
“Được thôi, lòng hiếu kỳ của em mạnh mẽ, chị cho em đi thể nghiệm một lần.” Cái này cũng coi là tiết mục cũ, để Diệp Linh Ngân làm khách quý thường trú nhất định không được chị ấy có thể thương lượng với đối phương thử làm khách quý phi hành một kỳ.
Sắp tới bị Đoạn Văn ép làm việc, Diệp Linh Ngân lại không chạy ra bên ngoài, ngẫu nhiên tranh thủ thời gian thì lén hẹn hò với bạn trai.
Gần đây có một chuyện quấn quanh cô, Diệp Linh Ngân nói chuyện phiếm qua tin nhắn với Hứa Tri n hẹn người ra ngoài.
Địa điểm Diệp Linh Ngân chọn là thẩm mỹ viện, cô là khách quen của nơi này, bảo dưỡng làn da một chút, thả lỏng tâm tình là lựa chọn tốt nhất để hẹn hò giữa các chị em.
Sau đó hai người tìm một tiệm đồ uống gần đó uống trà chiều, đề tài hai cô gái trò chuyện mãi không hết, phảng phất như trở lại lúc học cấp 3.
Không có chị em tình thâm cảm động đất trời, không có hoạn nạn chân tình gặp việc gì lớn, mấy năm nay các cô vẫn luôn ở chung hoà hoà khí khí như vậy, vô cùng thoải mái.
Trong lòng các cô hiểu rõ mà không nói ra bí mật của đối phương có thể dùng chung chính là về người khác phái.
Điều gần đây làm Diệp Linh Ngân buồn rầu chính là: “Sinh nhật của anh ấy sắp đến rồi, năm nay còn không nghĩ đến đưa quà tặng gì.”
Tâm tư cô gái tỉ mỉ rất dụng tâm với những gì mình để ý nhân cách bên ngoài.
Mỗi năm Hoắc Cẩn Hành đều sẽ mua rất nhiều đồ vật cho cô, lúc cô không có năng lực trả lại thì cô sẽ mua cho anh một quà tặng trong phạm vi năng lực của mình. Sau đó cô có kinh tế độc lập muốn đưa cái gì cũng không cần lại chờ đến ngày ăn Tết, có lẽ trên đường đi công tác, du lịch nhìn thấy thứ gì mà cảm thấy thích hợp cũng sẽ mua về.
Dần dần đồ vật có thể tặng trở nên thiếu thốn.
Sinh nhật dù sao cũng phải không giống người thường chứ?
Cho nên bây giờ cô rất đau đầu.
“Bây giờ mình học được một chiêu.”
“Cái gì?” Diệp Linh Ngân tò mò chờ đợi câu tiếp theo.
Hứa Tri n lạnh lùng nói: “Còn không phải Ngôn Tự là một người trai thẳng, lần trước mình ăn sinh nhật anh ấy đưa mình một mô hình ô tô.”
“Tâm tình lúc ấy của mình cậu quả thực không thể tưởng tượng được đâu.” Chờ mong cùng bạn trai vượt qua sinh nhật đầu tiên đầy cõi lòng kết quả đối phương khó hiểu phong tình, trong lòng rất lạnh rất lạnh.
Diệp Linh Ngân trừng mắt: “Làm sao lại như vậy.”
“Đúng vậy nhưng mà mình rất thông minh, mình cảm thấy anh ấy không phải loại người tùy tiện có lệ như vậy, lặng lẽ hỏi thăm người nhà anh ấy mới biết được đó là phần thưởng thi đấu trước kia của anh ấy.”
Ý nghĩa phi phàm, độc nhất vô nhị.
“Có lẽ chỉ là lời nói không tốt.” Diệp Linh Ngân khách quan phân tích.
Hứa Tri n đan tay gật đầu: “Đúng rồi, bổn tiên nữ sẽ không so đo với anh ấy.”
Nhìn ra được Hứa Tri n thật sự rất vui vẻ.
Hứa Tri n trước kia luôn nói nắm chặt thời gian, sống một ngày là một ngày, không tính toán xây dựng gia đình làm người ta thương tâm, bây giờ lại giống mọi người mà đi yêu đương, gặp phụ huynh.
“Hai người xảy ra quan hệ cũng đã gặp phụ huynh, có định tiến thêm một bước hay không?” Cô có tư tâm rất hy vọng bạn mình có một tương lai tốt đẹp xứng đáng chờ mong.
“Phốc…”
Hứa Tri n cầm lấy ly nước buộc chặt trước người: “Làm sao cậu lại giống anh ấy thế.”
“Anh ấy?” Diệp Linh Ngân phản ứng lại: “Ngôn Tự?”
Hứa Tri n hiểu ý của cô dứt khoát thẳng thắn nói ý nghĩ của mình: “Ai, mình gả chồng không phải sẽ trì hoãn người ta hay sao.”
“Nhưng hai người đã ở bên nhau rồi mà.” Ở bên nhau không tính trì hoãn sao? Một tầng quan hệ kia thì có sự khác biệt gì.
“Lúc xác định quan hệ mình đã nói rõ với anh ấy là mình và anh ấy không có tương lai, anh ấy lại khăng khăng muốn ở bên nhau.” Hứa Tri n rũ mắt nhìn mặt bàn chằm chằm: “Mình là phàm nhân cũng không phải thánh nhân, không chịu được dụ hoặc.”
“Nhưng mà… đã đủ nhiều nếu lại có lòng tham chỉ sợ ông trời đều không xem được.” Lời nói đến cuối cùng thì biến mất âm thanh, Hứa Tri n đột nhiên ngẩng đầu đánh gãy ý nghĩ đắm chìm chụp bàn nói: “Thôi, không nói những thứ đó nữa, hôm nay không phải giúp cậu ra chủ ý hay sao.”
Hứa Tri n thúc đẩy cân não cùng nghĩ với cô, rất nhiều đề nghị đều bị phủ quyết, hơn phân nửa trong đó đều là Diệp Linh Ngân đưa ra.
“Trời ạ, cậu đối với anh ấy cũng thật tốt quá đi, ngày thường đã đưa nhiều đồ vật như vậy.” Cô ấy nghe cũng ghen tỵ.
Diệp Linh Ngân lại lắc đầu cảm thấy còn chưa đủ: “Anh ấy tặng quà cho mình còn tốt hơn nhiều lần.”
Hứa Tri n giơ tay: “Đừng rải cẩu lương, không ăn.”
Cuối cùng hai người quyết định đi dạo ở trung tâm thương mại xem có thể gặp đồ vật hợp tâm ý hay không hoặc là tìm được ý nghĩa mới ở đó.
“Mình đi toilet trước.”
“Mình cũng đi.”
Hai người dựa gần để đi cùng nhau.
Đi ngang qua chỗ ngoặt Hứa Tri n bỗng nhiên đụng vào vách tường, bàn tay dán gạch men sứ lạnh lẽo đi xuống, dường như có động tác bị ngất.
” n n!” Diệp Linh Ngân tay mắt lanh lẹ nắm lấy cánh tay cô ấy.
Hứa Tri n lắc lắc đầu, ánh mắt dần dần khôi phục thanh tỉnh: “Không có việc gì.”
“Có phải tái phát hay không?” Yên lặng hồi lâu rồi cô nhắc đến bệnh lịch, Diệp Linh Ngân lo lắng truy hỏi: “Kết quả kiểm tra định kỳ thế nào?”
“Còn tốt mà, có lẽ là tụt huyết áp đừng nghiêm túc như vậy.” Hứa Tri n đẩy cánh tay cô ra cười nói đùa, một bộ dáng hoàn toàn không để trong lòng.
Tuy Hứa Tri n bị bệnh từ nhỏ nhưng tính cách lại vô cùng rộng rãi, vĩnh viễn tích cực hướng về phía trước, không mang theo năng lượng tiêu cực cho người bên cạnh. Người đến gần cô ấy đều cảm thấy đây là một mặt trời cực nóng giống như cả người đều có năng lượng không bao giờ hết.
Diệp Linh Ngân mở túi xách ra tìm kiếm, lấy một viên kẹo ra: “Mấy ngày hôm trước Tiểu Ngư tham ăn nên mua, cho cậu đấy.”
“Cảm ơn.” Hứa Tri n cúi đầu, động tác nhanh nhẹn lột ra giấy gói kẹo nhét vào trong miệng.
Phía trước có một trung tâm thương mại lớn, vào cửa từ lầu một là siêu thị, đi thang máy có thể trực tiếp lên lầu.
Diệp Linh Ngân không vội vã đi lên mà lôi kéo Hứa Tri n đi vòng quanh siêu thị một vòng rồi cầm hai hộp kẹo trên kệ dặn dò: “Cậu trước kia chụp ảnh sửa ảnh đều có thể mất ăn mất ngủ, mua chút kẹo để trong túi đi.”
Hứa Tri n cười cười nhìn cô, cũng không từ chối.
Chỗ tính tiền xếp hành rất dài, hai người đều đeo khẩu trang, quần áo cũng cố ý mặc bình thường lẫn vào đám người không ai phát hiện ra thân phận của các cô.
Hai người xếp hàng một trước một sau, Diệp Linh Ngân còn đang tìm kẹo thì Hứa Tri n bỗng nhiên nhéo cô một cái ý bảo chỗ nào đó: “Ngân Bảo, khoá học nhân thể mỹ của cậu?”
Làm chị em cô ấy đã sớm cảm nhận được giữa những hàng chữ của Diệp Linh Ngân biết cô đã mơ ước người nào đó đã lâu.
Diệp Linh Ngân ghé sát bên tai cô ấy, nhỏ giọng trả lời: “Mình cảm thấy còn được nhưng mà thiếu cơ hội thực tiễn.”
Nhắc tới là tức, nhớ đến Hoắc Cẩn Hành như hoà thượng bảo quản lục căn thanh tịnh mà nhẫn nại với cô.
“Đây không phải có cơ hội sao?” Hứa Tri n chọc cánh tay cô: “Quà sinh nhật cũng không cần cố ý mua.”
Diệp Linh Ngân nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy không phải có hại với anh ấy sao?”
Hoắc Cẩn Hành ăn sinh nhật còn phải bị cô ngủ, có loại chuyện tốt này?
Hứa Tri n nháy mắt với cô: “Ngân Bảo, loại sự tình này làm cùng người mình thích thì hai bên đều vui vẻ.”
Diệp Linh Ngân gật đầu theo, thầm chấp nhận điều phát sầu duy nhất chính là: “Nhưng mình không biết lớn hay nhỏ.”
“…” Lời này của cậu mình không tiếp được.
Diệp Linh Ngân nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Nếu không thì lớn nhất?”
“Tự cậu nhìn mà làm.” Hứa Tri n bớt lời nói, mặc kệ cô.
Vài phút sau hai người như kẻ trộm hoàn thành giao dịch với người nhân viên mặt không có biểu tình gì, xách theo đồ vật cũng không quay đầu lại mà rời khỏi siêu thị, cuối cùng cũng không có tâm tư đi dạo cả khu đó.
Diệp Linh Ngân ôm túi mua hàng, lòng bàn tay chảy mồ hôi.