Diệp Linh Ngân cũng không dễ lừa, cô thật sự nghe lời dặn "ngoan ngoãn nghe lời" trước khi Hoắc Cẩn Hành đi, trước khi ra ngoài đều thông báo.
Cố Kinh Diễn cười cô: "Tiểu Ngân, em cũng quá thành thật."
Diệp Linh Ngân ôm sách lắc đầu: "Nếu tự mình chạy ra ngoài gặp phải phiền toái thì không tốt."
Thế sự vô thường, ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Cô cũng không phải em gái ruột của Hoắc Cẩn Hành, tất cả những gì nhận được trước mắt đều thành lập trên cơ sở vừa lòng của Hoắc Cẩn Hành, lỡ như gặp tình huống đột xuất không xử lý tốt, rất dễ làm người phiền chán.
"Em gọi điện thoại hỏi một chút, chắc anh ấy sẽ đồng ý." Diệp Linh Ngân cầm điện thoại trên bàn trà gọi cho Hoắc Cẩn Hành, đối phương ấn nghe, cô bé thăm hỏi tình huống của đối phương trước: "Anh trai, bây giờ anh bận không?"
Điện thoại truyền ra âm thanh bình tĩnh không gợn sóng: "Còn tốt, có việc sao?"
Diệp Linh Ngân quay đầu liếc Cố Kinh Diễn một cái, tiếp tục hỏi điện thoại: "Vậy anh ăn cơm chưa?"
"Chưa." Anh nhìn thời gian: "Còn hơn nửa tiếng sẽ về đến nhà."
Diệp Linh Ngân nháy mắt bắt được từ mấu chốt: "Anh về rồi?"
Hoắc Cẩn Hành: “Ừm.”
"Thật ạ." Cô bé biến sắc mặt ngay lập tức, nụ cười mắt thường có thể thấy được trở nên xán lạn: "Vậy anh muốn ăn gì? Em bảo phòng bếp chuẩn bị cho anh."
Không biết đối phương đáp lại cái gì, chỉ thấy cô bé ngọt ngào trả lời: "Anh chú ý an toàn, em ở nhà chờ anh trở về."
Cúp điện thoại, Diệp Linh Ngân quay lại bắt đầu vẽ bánh nướng lớn: "Xin lỗi anh Kinh Diễn, hôm nay em không thể đến nhà anh chơi được, lần sau có cơ hội nhất định sẽ đến thăm."
Cố Kinh Diễn: "???"
Tuổi còn nhỏ như vậy làm sao còn có hai gương mặt chứ.
Tất cả mọi người không rõ Diệp Lịn Ngân vì sao lại tín nhiệm Hoắc Cẩn Hành giống như bọn họ từ đầu đến cuối cũng không hiểu Hoắc Cẩn Hành vì sao lại đồng ý mang Diệp Linh Ngân về nhà vậy.
Điều duy nhất có thể xác định chính là theo thời gian ràng buộc giữa hai người dần dần tăng lên.
Diệp Linh Ngân nghỉ hè không có thời gian nghỉ ngơi, vài vị giáo viên dạy thêm thay phiên dạy các tri thức khác nhau, từ những môn học chính để thi đến những môn học khác cũng đều không bỏ.
Hôm nay Hoắc Cẩn Hành cùng đám người Cố Kinh Diễn liên hoan, Cố Kinh Diễn ngẫu nhiên nhắc đến Diệp Linh Ngân, biết cô ở nhà học lập tức chẹp lưỡi.
"Hoắc Cẩn Hành, cậu bây giờ giống như phụ huynh mong con thành rồng, nghỉ còn sắp xếp cho con học thêm." Cố Kinh Diễn vỗ vỗ bả vai của anh: "Người ta mới mười tuổi, để đứa nhỏ có chút ngây thơ chất phác đi."
"Là em ấy tự mình yêu cầu."
"Oa, Tiểu Ngân chăm chỉ như vậy." Cố Kinh Diễn thật ra không quá hiểu chuyện ngày thường của hai người, ngẫu nhiên nhớ đến thì hỏi hai câu, cũng sẽ không thật sự nhúng tay.
Hoắc Cẩn Hành lại đặt những lời đó ở trong tim.
Khi về đến nhà Diệp Linh Ngân còn đang học bài khoá trong thư phòng, viết từ đơn, Hoắc Cẩn Hành phá lệ chủ động dò hỏi: "Tiến triển như thế nào?"
Diệp Linh Ngân thành thật đáp: "Hôm nay phiên dịch hai bài văn, 400 từ đơn."
“Mệt không?”
"Á?" Diệp Linh Ngân không biết anh vì sao đột nhiên hỏi như vậy, vẫn là lắc đầu.
Khi cường độ học tập cao đã trở thành thói quen thì đã quên mệt nhọc, chỉ biết chính mình cần phải hoàn thành những thứ đó. Ngồi trong phòng đọc sách viết chữ đông ấm hạ mát có thể thoải mái hơn nhiều so với những ngày tháng trước kia.
Hoắc Cẩn Hành lại nói cho cô: "Bắt đầu từ ngày mai, em có thể tự do học tập hoặc là ra ngoài thả lỏng."
Tin tức bất ngờ làm người ngốc luôn.
“Vì sao?”
"Trẻ con muốn chơi thì chơi."
"Em có thể đi chơi cùng anh không?"
"Em muốn chơi cái gì?"
Diệp Linh Ngân lấy điện thoại mở ra giao diện lưu trữ nào đó, nói điều trong lòng.
Ba ngày sau, hai người xuất hiện ở công viên giải trí lớn nhất thành phố.
Phụ huynh kéo tay con cái lục tục đi qua ở phía trước, nhìn nhìn Diệp Linh Ngân mặc áo in hoa ngắn tay cùng quần đùi trắng, Hoắc Cẩn Hành không nhịn được mà nhíu mày.
Không nghĩ đến mình lần đầu đi vào công viên giải trí không phải vì chơi mà là để đưa em đi chơi.
Ngày đó Diệp Linh Ngân đưa hình công viên giải trí ra, anh vốn định từ chối nhưng khi nhìn thấy cặp mắt đầy chờ mong của cô bé lại tự nhiên gật đầu.
"Đi thôi." Hoắc Cẩn Hành ra lệnh một tiếng, đi ở phía trước, vừa qua khỏi trạm kiểm soát đã thấy thông báo truyền ra nhắc nhở ấm áp, nhắc nhở phụ huynh trông kỹ con trẻ, chú ý đừng đi lạc.
Hoắc Cẩn Hành bỗng nhiên dừng chân lại, Diệp Linh Ngân "ai da" một tiếng đâm vào sau lưng anh.
"Theo sát chút, đừng đi lạc." Hoắc Cẩn Hành sau khi nghe thấy giọng cô thì nhắc nhở, nào biết giây tiếp theo tay mình đã bị nắm lấy.
Tay Diệp Linh Ngân nhỏ, không cầm được một nửa, linh hoạt chạm vào ngón tay thon dài, vững vàng nắm vào nhau: "Đi lạc ở chỗ này sẽ bị bán đi sao?"
Hoắc Cẩn Hành đột nhiên nhớ đến những gì cô đã gặp phải, cam chịu động tác của Diệp Linh Ngân.
“Sẽ không.”
Đây là lời hứa hẹn bảo vệ của anh.
Hai người chưa bao giờ tiếp xúc với nhân viên giải trí bắt đầu tìm kiếm hạng mục mình thích nhất, trên đỉnh đầu cao cao truyền đến tiếng thét chói tai của các du khách, Diệp Linh Ngân ngẩng đầu nhìn, lộ ra ánh mắt nóng lòng muốn thử.
Hoắc Cẩn Hành nhìn thấu tâm tư của cô.
“Không sợ?”
Cô thành thật nói: "Không biết." Chưa từng chơi đến chính mình có sợ hãi hay không cũng không biết.
Sau đó hai người cùng nhau đi vào khu xếp hàng chờ.
Hạng mục sắp chơi hình như là một con thuyền treo trên không, khi cơ quan mở ra, ánh trăng chuyển biến lắc lư trái phải, cảm giác mất trọng lực cực mạnh.
Đến lượt bọn họ đi vào, chỗ hai người ở gần nhau, cố định giá bảo hộ.
Bên cạnh có người nhỏ giọng thảo luận sợ hãi lo lắng, Diệp Linh Ngân lại hoàn toàn không có loại lo lắng này, thậm chí còn hưng phấn. Những trò chơi cô chỉ từng thấy trên TV làm cô hâm mộ đã lâu, bây giờ cuối cùng có thể tự mình thể nghiệm, vui vẻ trong lòng không hình dung được.
Theo sự mở ra của thuyền ánh trăng, tiếng hét chói tai liên miên phập phồng không dứt, Diệp Linh Ngân cũng kêu lên theo nhưng ngữ khí của cô cùng những người khác hoàn toàn khác biệt, cô là bởi hưng phấn mới có vẻ phá lệ có sức sống.
Hoắc Cẩn Hành ở bên cạnh lại yên tĩnh toàn hành trình, không nói một lời.
Trong quá trình tiến hành trò chơi Diệp Linh Ngân còn cố ý quay đầu nhìn vài lần, đáng tiếc không nhìn rõ biểu cảm của anh vì đong đưa.
Chờ đến khi âm nhạc kết thúc, thuyền ánh trăng chậm rãi ngừng lại, mọi người cởi dây an toàn đi xuống dưới, khuôn mặt Diệp Linh Ngân hồng nhuận, tinh thần sáng láng đang muốn nói gì với Hoắc Cẩn Hành, quay đầu lại thấy đối phương vác một khuôn mặt trắng xanh, biểu cảm hờ hững.
Diệp Linh Ngân:?
Hoắc Cẩn Hành bị doạ sợ?
Cô quan tâm hỏi: "Anh còn ổn chứ?"
"Không sao." Hoắc Cẩn Hành không nói cảm nhận gì, đi theo đội hình rời đi.
Diệp Linh Ngân dường như đều có hứng thú với bất cứ hạng mục nào, Hoắc Cẩn Hành lấy tư thế liều mình bồi quân tử chơi từng trò chơi ở trong phạm vi chấp nhận được.
Cho đến khi…
Sau khi Diệp Linh Ngân phi ghế xuống dưới, nhìn chằm chằm đường ray như con rồng lớn xoay quanh ở nơi xa đôi mắt sáng lên: "Anh, em muốn đi xe qua núi!"
“…”
Khoé miệng Hoắc Cẩn Hành hơi co rút, xách người lên vòng quay ngựa gỗ: "An toàn của trẻ quan trọng."
“Hừ.”
Nghiêm trang lừa gạt trẻ con.
Chẳng qua là một cô bé hiểu rõ lòng người, thông minh lanh lợi sẽ không quang minh chính đại chọc thủng lời nói dối của anh.
Chơi mệt rồi Diệp Linh Ngân vuốt bụng kêu đói, Hoắc Cẩn Hành chọn một nhà ăn gần công viên giải trí.
Sau khi đi vào mới biết món chủ yếu ở nhà ăn này là đồ ngọt, tên và hình ảnh của đồ ăn trên thực đơn làm Diệp Linh Ngân nhìn hoa cả mắt.
Lại nói tiếp khó có thể tin.
Cô biết chữ nhưng cô cũng không biết những cái tên dễ nghe đó rốt cuộc là đồ ngọt gì?
Nửa năm qua chất lượng cuộc sống của cô thật sự nhanh chóng tăng lên.
Mỗi bữa cơm ở nhà đều dựa theo tiêu chuẩn dinh dưỡng phối hợp, ở trường học cũng là phần ăn tốt nhất, ngoại trừ cái này cô cũng chưa từng đến tiệm bánh ngọt.
Mới đầu là không dám tùy ý yêu cầu Hoắc Cẩn Hành, sau đó bàn về việc học tập, các bạn học khác cuối tuần đi chơi, cô đang đuổi theo tiến độ của lớp học thêm. Hoắc Cẩn Hành ngoài đi học còn phải đi làm, ngoại trừ buổi tối về nhà, cô thật ra cũng không có thời gian ở chung với Hoắc Cẩn Hành.
Cho nên nửa năm nay cô đều không ra ngoài chơi.
Nhưng cũng đi ra ngoài ăn mấy lần cùng Hoắc Cẩn Hành hoặc là Cố Kinh Diễn, đến cũng là những quán ăn đặc sắc, có lẽ là nguyên vật liệu vẫn vậy, tên lại cách biệt một trời.
"Anh, đồ ngọt nào ăn ngon?" Lấy kinh nghiệm trước mắt của Diệp Linh Ngân còn không đủ để phân biệt đồ ăn từ tên, trong lúc nhất thời khó lựa chọn.
"..." Vấn đề này chạm đến điểm mù của tri thức: "Không biết, chưa từng ăn."
Điều này làm ánh mắt Diệp Linh Ngân nhìn anh thay đổi.
Vốn tưởng mình chưa từng đến công viên giải trí, chưa từng ăn đồ ngọt đã đủ thảm, Hoắc Cẩn Hành có tiền như vậy thế mà cũng chưa từng chơi, chưa từng ăn?
Diệp Linh Ngân quyết định mời khách. Yên lặng mở điện thoại ra nhìn tiền tiêu vặt còn thừa lại quét qua tên ở khu đồ ngọt từ trên xuống dưới.
Lông dê đặt trên người cừu, tiền tiêu vặt của cô cũng là sau khi lấy được thành tích được Hoắc Cẩn Hành khen thưởng. Ngày thường cô ngoại trừ việc mua đồ dùng học tập dường như không tiêu tiền loạn, lần này cùng thể nghiệm với Hoắc Cẩn Hành thì hào phóng một lần đi!
Diệp Linh Ngân một hơi gọi năm loại đồ ngọt, chọn những cái tên cô cho là hợp mắt nhất.
Đồ ngọt lục tục được mang lên, Diệp Linh Ngân trực tiếp bị chinh phục, đưa phần đầu tiên đến trước mặt Hoắc Cẩn Hành trước: "Anh trai, phần này cho anh ăn."
Cô đầy chờ mong được đối phương khen lại gặp phải sự từ chối bất ngờ của Hoắc Cẩn Hành: "Anh không ăn đồ ngọt."
Diệp Linh Ngân: "?"
"Vừa rồi sao anh lại không nói?"
“Em không hỏi.”
"Nhưng em gọi rất nhiều." Nhìn danh sách tính tiền bên cạnh bàn, khuôn mặt xinh đẹp đã nhăn lại.
"Anh tưởng em muốn ăn." Một phần đồ ngọt mấy chục nhân dân tệ, ở dưới cái nhìn của Hoắc Cẩn Hành không đáng để nhắc đến, nếu Diệp Linh Ngân tò mò muốn nếm thử cho dù có gọi hết toàn bộ cửa hàng anh cũng sẽ không ngăn cản.
Hai người do tư duy lệch lạc nên tạo ra ngượng ngùng, Diệp Linh Ngân đấm ngực cảm thấy đau thịt.
Hoắc Cẩn Hành rất ít khi lộ ra sở thích, vậy mà bây giờ cô mới biết Hoắc Cẩn Hành không thích đồ ngọt. Đành phải bọc mâm tròn xinh đẹp lại, tự mình giải quyết bánh kem nhỏ.
Mỗi một phần đồ ngọt đều dựa vào hình thức vô cùng xinh đẹp nhận được sự yêu thích của Diệp Linh Ngân, cô luyến tiếc lãng phí, múc ăn từng miếng một, đến món chính cũng không rảnh lo.
Hoắc Cẩn Hành nhanh chóng giải quyết xong bữa tối dựa vào ghế nhàn nhã ngồi, khoanh tay nhìn cô ăn đến mức cảm thấy mỹ mãn.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến lời nói dỗ trẻ của một người mẹ: "Trẻ con không được ăn quá nhiều bánh kem, sẽ đau bụng."
Hoắc Cẩn Hành nâng đôi mắt lên, tầm mắt lướt qua trên bàn nhỏ hình vuông dừng trước mặt Diệp Linh Ngân đồng thời còn nghe thấy không ít phụ huynh khuyên con ăn nhiều cơm, ăn ít đồ ăn vặt.
Nuôi trẻ con làm sao lại phiền toái như vậy.
Rất nhanh trong lòng Hoắc Cẩn Hành đã có quyết định.
Nếu Diệp Linh Ngân thuộc về anh, tự nhiên nên nuôi thật tốt.