Hạ Tiểu Hi là cô nàng đơn thuần nên lối ăn mặc của cô cũng rất giản dị đáng yêu.
Cô luôn phối đồ theo phong cách dễ thương hôm nay cũng không ngoại lệ chiếc chân váy xếp li đi kèm với áo thun big size tay lỡ thêm đôi giày thể thao cổ cao giúp Hạ Tiểu Hi trông nữ tính, điệu đà và dễ thương hơn rất nhiều.
Còn An Kỳ, cô cũng không thích cầu kì nên chỉ chọn chân váy chữ A phối với áo len dài tay cổ lọ, đi kèm với set đồ đơn giản là đôi giày boot cổ ngắn cột dây đế thô màu đen.
Bầu không khí trên xe từ sớm đã chìm vào yên tĩnh cho tới khi đến nhà hàng, Mặc Thiên xuống trước đi vòng ra sau mở cửa xe cho An Kỳ và Hạ Tiểu Hi rồi
đi vào trong nói với lễ tân đã đặt bàn từ trước để họ đưa đi, An Kỳ và Hạ Tiểu Hi chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Mặc Thiên lên phòng ăn
"Hai em gọi món đi."
Vì Mặc Thiên đặt phòng ăn riêng nên lúc này chỉ có ba người họ cùng nữ phục vụ, khi đã ổn định xong vị trí Mặc Thiên nhìn An Kỳ nhẹ nhàng lên tiếng.
Bắt gặp ánh mắt mị hoặc của Mặc Thiên, An Kỳ không thể tránh khỏi bối rối, cô không thể hiểu được tại sao khi nhìn mình ánh mắt của anh lại rất khác biệt không giống như khi nhìn Hạ Tiểu Hi.
An Kỳ cố tình né tránh ánh mắt của Mặc Thiên, cô quay qua nói với Hạ Tiểu Hi
"Tiểu Hi cậu chọn đi, mình ăn gì cũng được."
" Cũng được."
Hạ Tiểu Hi cười, gật đầu rồi nói với với nữ phục vụ
"Cho tôi hai phần shushi, hai phần sashimi hai phần mì ramen."
"Lấy thêm một chai rượu vang."
"Dạ.
Xin quý khách vui lòng đợi một chút, thức ăn sẽ nhanh chóng được mang tới."
Nữ phục vụ cung kính cúi người chào rồi khỏi phòng ăn.
Không gian rơi vào yên tĩnh, An Kỳ dè dặt nói.
Kiếm Hiệp Hay
"Tụi em không biết uống rượu."
"Phụ nữ cũng nên biết uống chút rượu để sau này khi giao tiếp với người khác sẽ tiện lợi hơn, tránh việc bị hãm hại."
"Anh Mặc Thiên nói đúng rồi đó, An Kỳ cậu nên tập uống rượu, chứ trong giới showbiz rất phức tạp không thể lường trước được chuyện gì đâu.
Còn chưa nói đến những bữa tiệc tùng rồi xả giao với đối tác không biết uống rượu sẽ rất thiệt thòi đó."
Hạ Tiểu Hi cũng nhanh chóng hưởng ứng theo ý kiến của Mặc Thiên vì cô cũng cho rằng điều anh vừa nói là hoàn toàn hợp lí.
An Kỳ vẫn giữ im lặng nghĩ đi nghĩ lại cô thấy Hạ Tiểu Hi nói cũng đúng, nhưng thử rượu ở hoàn cảnh thế này thì vẫn không được tốt cho lắm.
Thấy sắc mặt An Kỳ vẫn không được thoải mái nên Mặc Thiên liền nói sang chuyện khác.
"Nếu em không thích thì thôi vậy.
Mà em đang muốn vào showbiz sao?"
"Dạ.
An Kỳ đã đăng kí tham gia cuộc thi đào tạo siêu mẫu của tập đoàn Trình Thị ba ngày nữa là casting rồi."
An Kỳ vốn không muốn nói cho Mặc Thiên biết nhưng Hạ Tiểu Hi đã vội vã trả lời thay, khiến cô càng cảm thấy không được thoải mái.
Dù gì cũng chỉ là đang đứng ở vạch xuất phát đích đến còn chưa biết là ở điểm nào, cô thật sự không muốn có quá nhiều người biết chuyện riêng của mình.
"Trùng hợp vậy sao? Anh là nhà đầu tư của cuộc thi ấy đây."
"Thật sao?"
Vẫn là Hạ Tiểu Hi nhanh miệng, cô vui mừng ra mặt khi nghe thấy Mặc Thiên nói anh là nhà đầu tư của cuộc thi An Kỳ sắp tham gia.
"Anh có thể nói rõ hơn không?"
Chuyện liên quan đến cuộc thi nên An Kỳ không thể không hiếu kỳ mà thậm chí còn muốn được tìm hiểu kĩ hơn để có thêm kinh nghiệm bước vào sàn thi.
"Thật ra anh vừa về nước thì đã thay ba tiếp quản tập đoàn MAQ.
Nói đến MAQ chắc em cũng biết rồi, sau khi lần tuyển chọn siêu mẫu của tập đoàn Trình thị kết thúc.
Quán quân sẽ là người đại diện cho tất cả những mẫu thời trang mới nhất của MAQ.
Hợp đồng là một năm.
Anh hi vọng lần này có thể làm việc với em."
Mặc Thiên nói rõ cho An Kỳ biết xong rồi đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với cô.
Nhận thấy An Kỳ vẫn chần chừ không đưa tay ra Hạ Tiểu Hi liền huýt nhẹ vào tay cô một cái rồi khẽ nói.
"Là cơ hội tốt đó, cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Nghe Hạ Tiểu Hi nhắc nhở xong An Kỳ mới đưa tay tới bắt tay Mặc Thiên.
Chỉ là một cái chạm tay nhưng cô lại cảm nhận được cái bắt tay này của Mặc Thiên rất không đơn giản, đặc biệt là ánh mắt của anh khi nhìn cô cứ như đang dành cho người mình yêu vậy, đôi mắt luôn hiện lên ý cười, sự ấm áp nuông chiều không giống như ánh mắt hờ hững khi anh nhìn người khác.
"Em đi tolet một chút, hai người cứ ăn trước đi ha."
An Kỳ ngượng nghịu nói rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Thấy An Kỳ rời khỏi Mặc Thiên liền thu lại ánh mắt dịu dàng thay vào đó là những tia nhìn hờ hững.
Hạ Tiểu Hi nhìn anh rất muốn nói chuyện nhưng khi trông thấy gương mặt lạnh lùng của Mặc Thiên cô lại không dám mở lời, không gian cứ như thế mà rơi vào yên tĩnh.
- --
An Kỳ vào tolet rửa tay tâm trí không ngừng nghĩ tới ánh mắt của Mặc Thiên nhìn mình thật ra là có ý gì? Có phải là anh đã thích cô rồi hay không?
Nghĩ đến đây cô bất giác nhìn lại thân hình hiện tại của mình qua chiếc gương lớn rồi lại tự thì thầm một mình.
"Mình bây giờ cũng không tệ, không xấu xí mập ú như trước đây nữa..
Cũng rất có khả năng là anh ta đã thích mình, vậy còn Tiểu Hi thì sao đây, cậu ấy mà biết chắc sẽ buồn thậm chí là tuyệt giao với mình luôn không chừng..
Nhưng mà mình đâu có lỗi gì chứ, mình cũng có người trong lòng từ lâu rồi mà nào nghĩ đến ai khác nữa đâu."
Nói đến đây An Kỳ kéo sợi dây chuyền sau cổ áo ra ngoài cầm lấy chiếc nhẫn được lồng qua sợi dây rồi mới nói tiếp.
"Nhưng mà thế giới này quá rộng lớn, liệu mình có thể gặp lại anh ấy không?"
Thở dài một hơi tâm trạng đột nhiên lại tệ hơn khi nhớ đến người ấy An Kỳ ủ rũ rời khỏi tolet.
Cô quyết định không quay lại phòng ăn nữa mà sẽ đón taxi về nhà trước, sớm biết người ta có ý với mình nếu đã không thể đón nhận thì tốt nhất là nên giữ khoảng cách một chút.
Nghĩ là làm cô mở điện thoại lên nhắn tin báo cho Hạ Tiểu Hi biết.
Vừa đi vừa bấm điện thoại do không chú ý nhìn đường mà lúc này cô đã va phải một ai đó.
Bất ngờ đụng phải một thân thể cường tráng khiến cô không giữ được thăng bằng mà bật ngửa ngã ra phía sau cô nhắm tịt mắt vì cho rằng cú ngã này sẽ không hề nhẹ nhàng, nhưng không.
Cơ thể cô hoàn toàn không tiếp đất mà đang nằm gọn trong vòng tay một chàng trai lịch lãm.
Vẫn là ánh mắt lạnh tựa hồ băng đang nhìn thẳng vào mặt An Kỳ, đôi mày kiếm bất giát lại nhíu chặt khi nhìn thấy chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền dưới cổ cô.
Nhưng anh nhanh chóng đỡ An Kỳ đứng thẳng dậy rồi lạnh lùng bỏ đi, mọi chuyện diễn ra chưa tới 5 giây đến khi cô mở mắt ra thì người thanh niên đó đã khuất dáng sau dãy hành lang.
Cô chỉ kịp nhìn thấy tấm lưng thẳng tấp sau lớp áo vest nghiêm chỉnh, hình ảnh này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc dường như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng nhớ mãi vẫn không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu nên đành gạt qua một bên, quay lại điện thoại nhắn nốt tin nhắn cho Hạ Tiểu Hi rồi rời khỏi nhà hàng..