Nhà họ Tôn vốn muốn liên hợp với Tôn Chí Cường, xem mắt trước, sau đó bỏ thuốc, xảy ra quan hệ tất nhiên họ có thể tùy tiện khống chế, định làm cho rầm rộ lên, vậy mà đáng tiếc lại không xảy ra chuyện mất khống chế.
Tôn Chí Cường bị đưa đến đồn cảnh sát với tội danh bỏ thuốc mê cho thiếu nữ.
Ngay sau đó, nhà Tôn Chí Cường nhận được một hóa đơn thanh toán.
Mẹ Tôn nhìn tờ hóa đơn, một bữa cơm hết gần bốn trăm ngàn tệ khiến bà ta suýt nữa ngất đi, chỉ mong con trai bị nhốt luôn ở đồn cảnh sát cả đời cũng được.
Nhưng cuối cùng cũng không bỏ được con trai, nhà họ Tôn ngoan ngoãn thanh toán tiền, rồi đi về cầu xin ông bà nội, cuối cùng mới giúp Tôn Chí Cường được thả ra.
Tôn Chí Cường này đã quen bá đạo, sao chịu nổi cục tức này, chân trước vừa ra chân sau đã kéo người đến nhà họ Trịnh làm ầm ĩ lên mới bỏ qua.
Lúc người nhà họ Tôn sang ầm ĩ nhà họ Trịnh, đúng lúc Trịnh Cẩn Dư đi ra ngoài.
Lúc cô quay về thì chỉ nhìn thấy mặt đất bừa bộn, ông cụ Tôn và Tôn Đại Sơn xanh mặt đứng trong phòng khách, bà cụ thì ôm đầu nằm trên ghế sô pha, luôn miệng kêu ‘Trời ơi là trời, đau đầu quá!’.
Dương Lan Hoa sưng mắt ngồi trên sô pha như gặp cảnh khốn cùng.
Bà cụ Tôn tức giận, mắng chửi: “Đám người này thật là dã man, không coi pháp luật ra gì.” Bà ta chỉ vào Tôn Đại Sơn: “Con cũng đi báo cảnh sát bắt hết dám đó lại đi.”
Tôn Đại Sơn nào dám đi, ông ta nghe Dương Lan Hoa nói chuyện bỏ thuốc bà ta cũng nhúng tay vào, đến lúc đó không phải lôi cả bà ta vào sao, chỉ có thể vâng dạ nói: “Lát nữa con sẽ báo.”
Mấy người tức giận mắng chửi, không biết Dương Lan Hoa nghĩ gì, đổ hết lên người Trịnh Cẩn Dư: “Đều là tại con bé đáng chết Cẩn Dư kia kìa! Nó không thích thì thôi lại còn đi báo cảnh sát, một bữa cơm tốn của người ta cả mấy trăm nghìn tệ, bây giờ bên kia còn đòi tiền chúng ta.”
Bà cụ cũng mắng: “Không biết sao bây giờ cái con bé chết tiệt kia lại như vậy, ngày xưa nó như một cái túi để trút giận, nói gì cũng không phản kháng, sao gần đây như biến thành người khác, xảy ra hết tai nạn này đến tai nạn khác?”
Dương Lan Hoa nói: “Nhất định phải cố gắng gả nó đi, nếu không thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Tình Tình đã bị đuổi ra, nếu còn như vậy nữa thì người tiếp theo bị đuổi sẽ là chúng ta.”
“Nó dám!” Bà cụ vừa nghe mình có thể cũng bị đuổi đi liền bật dậy khỏi ghế, vì hành động mạnh quá nên đầu óc bà ta hoa mắt chóng mặt, ôm đầu nói: “Mẹ là bà nội nó! Nó dám đuổi mẹ ra ngoài sao?”
Tôn Đại Sơn đồng tình với ý kiến của vợ nhưng nghĩ phải lựa chọn người thích hợp: “Được rồi, Cẩn Dư lớn vậy rồi chắc chắn phải gả đi, đúng lúc trong công ty có một chàng trai, tuy nhà nghèo nhưng lại thông minh, tương lai sáng ngời, ngày mai con sẽ sắp xếp cho nó gặp mặt.”
Và lần xem mắt thứ hai của Trịnh Cẩn Dư cứ như vậy được sắp xếp.
Xem mắt hay không xem mắt không quan trọng, quan trọng là lúc này nhìn thấy họ hết cách với cô, cô cảm thấy vô cùng vui sướng.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc làm, đi thêm lần nữa cũng không ngại.
Nếu nguyên chủ có linh, thấy cảnh tượng hôm nay thì chắc chắn sẽ rất vui.
Lần xem mắt này, nhà họ Tôn đã có kinh nghiệm từ lần trước, cô ý để bên nhà trai chọn một nhà hàng bình thường.
Trung bình một người khoảng bảy tám chục tệ, dù có ăn nhiều hơn cũng tốn chưa đến một ngàn tệ.
Từ trên xe bước xuống, một tay Trịnh Cẩn Dư cầm gậy, một tay vịn quản gia đi vào nhà hàng.
Đối phương là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn đầy sức sống, vừa nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư đã đưa tay ra với cô: “Xin chào, tôi, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Trịnh, Vương Thác, rất, rất vui khi được gặp cô.”
Không nói thì còn tạm được, nói rồi thì lại có cảm giác như tình yêu quê mùa của Triệu Tứ.
Khóe miệng giật giật, nói chuyện lắp bắp.
Trịnh Cẩn Dư cười thầm trong lòng, nếu kết hôn với người như vậy thì một người mắt không tốt, một người nói năng không lưu loát, thật đúng là người một nhà rồi.
Cô cười, không đưa tay ra, dù sao cô cũng không nhìn thấy: “Trợ lý Vương, mau ngồi đi.”
Quê Vương Thác ở nông thôn, nhà có ba người con, chỉ có anh ta là học xong đại học, là niềm tự hào của gia đình.
Nhưng người trong nhà muốn tự hào cũng chẳng được, sau khi tốt nghiệp xong anh ta nhanh chóng chịu đả kích của xã hội, tìm mấy công việc liên tục đều không hài lòng, chỉ sau khi gặp được Tôn Đại Sơn, sự nghiệp mới xem như ổn định.
Anh ta là do một tay Tôn Đại Sơn kéo dậy, bản thân đã có bạn gái nhưng vì muốn thể hiện với Tôn Đại Sơn nên vẫn đến đây xem mắt.
Hôm nay anh ta cố ý gạt bạn gái để đi ra ngoài.
Vốn chỉ định xem mắt với thái độ tùy tiện qua loa, ai ngờ cô gái mù này lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp gấp trăm lần bạn gái anh ta, đôi mắt anh ta liền dính chặt lấy không dời đi chút nào.
Hơn nữa, nhà Trịnh Cẩn Dư còn có tiền, không như bạn gái anh ta cũng xuất thân nghèo khó, hai người không ai giúp được cho ai.
Càng quá đáng hơn là không mua được nhà thì nhà bạn gái còn không cho kết hôn.
Nếu hôm nay có thể thành với cô gái mù này thì chẳng những giải quyết được vấn đề nhà ở mà sau này còn có thể đưa cha mẹ và anh em lên đây cùng sống.
Dù sao cô cũng không thấy gì, không phải anh ta thích làm gì thì làm sao?
Chưa đầy một lát, những toan tính nhỏ nhen của Vương Thác đã bốp bốp vang.
Trịnh Cẩn Dư không biết chi tiết về anh ta, cũng không biết anh ta nghĩ gì, dù sao thì cứ binh đến thì tướng chặn: “Trợ lý Vương muốn ăn gì?”
Vương Thác bình tĩnh lại, gọi người phục vụ một tiếng, rất rộng lượng nói: “Có, có, có món gì ngon mang hết lên đây.”
Trịnh Cẩn Dư uống một ngụm nước, sau đó muốn nghe chuyện trong công ty, hỏi: “Quan hệ giữa anh và chú tôi rất tốt sao?”
Hiện tại Vương Thác một lòng muốn lấy lòng cô, tất nhiên sẽ nói về đề tài cô muốn nói: “Đương, đương nhiên, tôi, tôi, tôi là trợ lý số một của Tổng giám đốc Trịnh, do một tay ông ấy kéo lên, ông ấy cũng như cha mẹ của tôi vậy.
Nghe anh ta nói vậy, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy không vui, lại hỏi: “Vậy trong nhà anh có mấy người?”
Vương Thác vui vẻ trả lời: “Cha, cha mẹ, còn có một, một anh trai, một em gái nữa.”
“Ôi… ôi… ” Trịnh Cẩn Dư rất hâm mộ, nếu nguyên chủ có một người thân thì sẽ không bị người nhà họ Tôn bắt nạt như vậy nữa.
“Vậy giờ họ ở đâu?”
Vương Thác nói một cách chi tiết: “Vẫn, vẫn ở quê, tôi, tôi định sau khi kết hôn xong sẽ, sẽ, sẽ đón họ lên đây. Trước kia không làm tròn trách nhiệm với họ, sau này nhất định phải cho họ cuộc sống tốt đẹp.”
Trịnh Cẩn Dư không nghe ra được ý gì, cảm thấy Vương Thác rất hiếu thảo, liền gật đầu.
Vương Thác còn nói: “Tôi bận rộn công việc, không có nhiều thời gian, thực ra tôi muốn tìm một người đi đứng nhanh nhẹn, như vậy có thể giúp tôi chăm sóc cha mẹ.”
Anh ta dừng một lát, nhìn Trịnh Cẩn Dư nói: “Dù sao cha mẹ cô cũng đã mất, sau này tôi sẽ bảo cha mẹ tôi xem cô như con ruột trong nhà.”
Ban đầu Vương Thác còn nói lắp rất nặng nhưng sau đó đã nói trôi chảy lưu loát hơn, thỉnh thoảng còn hơi mắc kẹt một chút.
Anh ta lại nói với Trịnh Cẩn Dư về những ảo tưởng tương lai của mình.
Ban đầu Trịnh Cẩn Dư không hiểu, càng về sau mới cảm nhận được chút gì đó.
Cô buồn cười cong khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Tại sao trợ lý Vương lại muốn kết hôn rồi mới đón cha mẹ lên vậy?”
Vương Thác ngẩn ra, nói một cách tự nhiên: “Một mình tôi phải đi làm, bận làm việc thì sao mà chăm sóc họ được?”
Trịnh Cẩn Dư khó hiểu hỏi: “Nhưng sau khi kết hôn, anh vẫn phải đi làm, vẫn bận rộn công việc thì làm sao mà chăm sóc?”
Vương Thác: “Kết hôn thì có vợ rồi, dĩ nhiên là có vợ tôi hầu hạ.”
Trịnh Cẩn Dư cười lạnh: “Không ngờ anh muốn kết hôn là để con dâu hầu hạ cha mẹ anh?”
Vương Thác: “Nếu không thì tôi cưới vợ làm gì?”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Sau một lúc lâu không nói được lời nào, bây giờ xem như cô đã được mở mang tầm mắt về đàn ông trên đời này: “Không ngờ anh hiếu thuận với cha mẹ như vậy đều là để con dâu làm, vậy lúc không có con dâu thì cha mẹ anh sống kiểu gì?”
“Sao cô lại nói vậy?” Vương Thác cũng hơi tức giận.
Nếu là người đàng hoàng, lại là chủ công ty thì chắc chắn anh ta sẽ không dám nói vậy, nhưng ai bảo đối phương là người mù chứ?
Anh ta nói vậy là vẫn còn khách sáo: “Một cô gái mù không nhìn thấy gì như cô, không hầu hạ cha mẹ chồng thì còn muốn làm gì?”
Được lắm, Trịnh Cẩn Dư gật đầu, hôm nay cô xem như được mở rộng kiến thức, người đầu tiên là Tôn Chí Cường, người thứ hai là Vương Thác, thật sự là đã xấu lại càng xấu.
Cô cắn răng bưng ly nước lên, dùng sức hắt ra.
“Vương Thác, nếu anh cảm thấy mắt mình vô dụng thì đi tặng cho người cần đi. Tôi cảm thấy người như anh còn chẳng bằng một người mù, chỉ biết mơ mộng hão huyền!”
“Không tự nhìn lại đức hạnh của bản thân mình đi, soi lại mình xem, nói năng không trôi chảy còn ghét bỏ người ta mù!”
Không ngờ Trịnh Cẩn Dư bỗng gây khó dễ, lúc này Vương Thác mới ý thức có gì đó không đúng.
Anh ta vốn cho rằng Trịnh Cẩn Dư bị mù nên rất dễ dụ dỗ, vừa dỗ dành vừa hù dọa để cô chịu nghe, sau đó mọi thứ thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ, cô lại hắt nước lên người anh ta. Hơn nữa, tay chân lại còn rất nhanh nhẹn, hắt chuẩn lên người anh ta không trật một giọt nào.
Anh ta bị hắt nước ướt sũng, tức giận quát: “Cô, cô, cô làm, làm gì vậy hả?”
Vừa sốt ruột, tật nói lắp của anh ta lại bắt đầu.
Nhưng anh ta nhanh chóng ý thức được Tôn Đại Sơn là chú cô, liền không dám kiêu ngạo nữa.
Trịnh Cẩn Dư ‘à’ một tiếng rồi nói: “Thấy anh ban ngày ban mặt còn nằm mơ nên tôi giúp anh tỉnh táo một chút.”
Cô nói xong đứng lên, sửa sang lại tóc tai của mình định bỏ đi, biết trước xem mắt chán vậy cô chẳng thèm đến.
Ở ngay phía sau, một mùi thơm nồng của trà và gỗ thoáng qua.
Thực ra vừa rồi cô đã ngửi thấy mùi này rồi nhưng vì lần này đối phương chọn quán cơm nhỏ nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ do cô xuất hiện ảo giác sao?
Cô biết hôm nay là một nhà hàng gia đình bình thường, dù Lục Tư Sâm có nghèo túng cũng không thể đến nơi thế này, cho nên vốn không thể là anh ta.
Nhưng cô vẫn đưa mắt nhìn xung quanh một lát.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, xe lăn của Lục Tư Sâm dừng lại ngay chỗ ngồi sau lưng cô.
Sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt, không biết đã nghe lén bao lâu.
Nhớ lại vừa rồi mình mắng chửi người khác, lại còn hắt nước vào người ta, Trịnh Cẩn Dư hơi mất tự nhiên.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, vẻ ngoài có chút bất ngờ, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt sâu trầm lẳng lặng nhìn cô.
Hô hấp Trịnh Cẩn Dư cứng lại, đây là duyên phận quái quỷ gì vậy chứ?
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Trịnh Cẩn Dư lại vờ như hai mắt không thấy gì, đưa tay sờ sờ, hỏi một cách không được tin tưởng lắm: “Là Lục thiếu sao?”
Xuỵt – –
Lục Tư Sâm phát ra một tiếng động rất nhỏ, nhàn nhạt đáp: “Không phải.”
Giọng nói này, không phải Lục Tư Sâm mới là lạ?
Trịnh Cẩn Dư im lặng vài giây, giả vờ vô tội hỏi: “Anh cũng đến xem mắt sao?”
Lục Tư Sâm giễu cợt đáp: “Không phải!”
Trịnh Cẩn Dư khó hiểu hỏi: “Vậy anh đến làm gì?”
Lục Tư Sâm thong thả đáp: “Xem người ta xem mắt.”
Chương 14
Mấy hôm trước, việc Trịnh Cẩn Dư xem mắt gây ra náo loạn lớn như vậy, thật đúng kiểu xem thế là đủ rồi, hôm nay không biết còn xảy ra chuyện gì nữa?
Hôm nay Lục Tư Sâm ra khỏi nhà không xem lịch nên lại gặp Trịnh Cẩn Dư đi xem mắt.
Dù sao cũng chẳng có chuyện gì làm, cứ đến đây xem cho vui cũng được.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xông thẳng về phía Trịnh Cẩn Dư.
“Cô đúng là con đĩ thối tha không biết xấu hổ, dám dụ dỗ bạn trai tôi sao?”
Lúc này cả người Vương Thác đầy nước trà, trên mặt còn dính cả lá trà, dáng vẻ càng thêm chật vật, lúc cô gái kia nhìn lướt qua Vương Thác, lại càng tức giận hơn.
Cô ta không thèm quan tâm đến hậu quả, đi thẳng về phía Trịnh Cẩn Dư, nói: “Ai cho phép cô hẹn hò với bạn trai tôi?”
“Cô có biết chúng tôi sắp kết hôn rồi không?”
“Làm người thứ ba chen vào vui lắm hả?”
Cô ta càng nói càng tức, dơ tay muốn đánh người, nếu Trịnh Cẩn Dư thật sự không nhìn thấy gì thì chắc chắn sẽ không thoát được cái tát này.
Không biết người khác xem mắt thế nào, còn cô xem mắt lần nào cũng lận đận trớ trêu.
Cô nhẹ nhàng ngửa đầu về sau né tránh cái tát của đối phương, sau đó hai tay sờ soạng phía trước, hỏi: “Ai vậy?”
“Người kia là ai?”
“Sao tôi cảm thấy có một cơn gió lướt qua trước mặt, là có người định đánh tôi sao?”
“Vương Thác, anh có bạn gái rồi sao vẫn còn đi xem mắt?”
Vương Thác ở chỗ xem mắt bị người ta hắt nước vào người, lại còn bị bạn gái mình phát hiện ra, thật sự toi rồi.
Anh ta quát bạn gái mình một tiếng: “Tiểu Đình, dừng tay!”
Sau đó anh ta mới cắn răng giải thích với Trịnh Cẩn Dư: “Không, không, thật ngại quá! Cô, cô ấy, ấy chỉ là một, một em gái cùng quê với tôi thôi.”
Nếu không sợ Tôn Đại Sơn gây khó dễ cho anh ta thì anh ta sẽ chẳng cần phải cúi đầu nói gì với một người mù cả.
Vừa rồi còn xem Trịnh Cẩn Dư là quả hồng mềm, bị hắt một ly nước anh ta thật sự đã tỉnh táo không ít.
Người ta dù là quả hồng mềm thì cũng là quả hồng mềm nhà giàu có, không phải loại vai phụ tùy tiện cho anh ta khinh thường.
Điều này càng khiến anh ta muốn cưới bằng được Trịnh Cẩn Dư về.
Tổ tiên nhà anh ta nghèo khó tám đời, bây giờ không dễ gì mới gặp được một cô chủ nhà giàu có, cho dù mắt không nhìn thấy thì cưới về cũng có được thể diện.
Quan trọng là nhà họ Trịnh chỉ có một cô con gái, người được thừa kế danh chính ngôn thuận chỉ có mình cô.
Dù người nhà họ Tôn có tham vọng thì cũng phải xem người nhà họ Trịnh có đồng ý hay không đã.
“Em gái?” Bạn gái Vương Thác nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Ai là em gái anh?”
“Anh là loại đàn ông tồi!”
Lúc này cô ta mới phát hiện người ăn cơm cùng Vương Thác là một cô gái mù, trong lòng cô ta liên tục xoay chuyển, vừa rồi khăng khăng có người dụ dỗ bạn trai mình, lúc này mới nhìn thấy có gì đó không thích hợp.
“Em nói ai là đàn ông tồi?” Hôm nay Vương Thác quyết tâm muốn duy trì mối quan hệ tốt với Trịnh Cẩn Dư, dù thế nào cũng không thể để cô bạn gái phá hủy đi cái bệ này của anh ta.
Anh ta vừa nháy mắt với bạn gái vừa giải thích với Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, thật sự là, xin, xin lỗi cô, cô, cô ấy không biết rõ tình hình, cho tôi vài phút, tôi giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Trịnh Cẩn Dư vờ như mình không nhìn thấy gì, nói: “Được, anh đi giải thích đi.”
“Này, anh kéo em làm gì?” Bạn gái Vương Thác bị kéo ra ngoài nhưng cô ta không hề muốn đi.
Vương Thác chỉ có thể ra ám hiệu cho cô ta, dù sao anh ta biết Trịnh Cẩn Dư không nhìn thấy.
Hai người đi đến cửa, bạn gái Vương Thác dơ tay định tát anh ta: “Anh là đồ khốn nạn, dám xem mắt sau lưng em.”
Vương Thác bắt đầu cầu xin tha thứ, anh ta vốn đã nói không trôi chảy, lại vào lúc sốt ruột, nói mãi mới thành được một câu đầy đủ.
“Tiểu Đình, cô ấy là cháu gái của cấp trên anh. Nếu em không muốn anh bị mất việc thì để yên cho anh xong việc đi.”
Tiểu Đình kinh ngạc hỏi lại: “Cấp trên của anh?”
Vương Thác: “Đúng vậy, chính là cấp trên của anh.” Anh ta nói xong còn liếc nhìn vào bên trong một cái, mới nói tiếp: “Cô ta chính là con gái của cấp trên trước đây trong công ty anh, hiện tại là người thừa kế, sau này cả công ty đều là của cô ta.”
Vì quá kinh ngạc nên Tiểu Đình lấy tay che miệng lại: “Là cô ta sao?”
“Sao em cảm thấy mắt cô ta không được tốt?”
Vương Thác ôm cô ta nói: “Đương nhiên là không tốt, cho nên mới dễ dàng thao túng. Nếu anh thật sự lấy được cô ta thì em muốn nhà hay xe đều có hết.”
Tiểu Đình không vui đáp: “Vậy em thành cái gì chứ?”
Vương Thác nhíu mày nói: “Sau này anh sẽ vứt bỏ cô ta, em yên tâm đi.”
…
Tai Trịnh Cẩn Dư đặc biệt nhạy bén, tuy hai người ra ngoài nói thì thầm với nhau nhưng cô đều nghe rõ mồn một.
Cô cầm ly chân dài trong tay, đầu óc không ngừng suy nghĩ xem nên dạy dỗ hai người này thế nào cho phải?
Đàn ông xấu như Vương Thác, nếu không dạy cho anh ta một bài học thì sau này không biết sẽ làm ra chuyện không có đạo đức gì nữa.
Cô là kẻ tu tiên, tất nhiên phải khiến kẻ xấu bị trừng phạt.
Nhưng rốt cuộc nên dạy dỗ anh ta thế nào đây?
Loại đàn ông xấu này gặp thêm một giây sẽ sống bớt đi một phút đồng hồ, sau này cô cũng chẳng muốn liên quan gì nữa.
Hôm nay phải tốc chiến tốc thắng.
Trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, buổi trưa khách không nhiều, Trịnh Cẩn Dư vừa uống nước chè xanh vừa ngửi thấy mùi gỗ trà nhàn nhạt.
Mùi gỗ trà?
Trịnh Cẩn Dư bỗng nghĩ ra một cách hay.
Cô đứng dậy chống gậy đi ra khỏi nhà hàng, nhẹ giọng gọi: “Trợ lý Vương- – ”
Tiểu Đình đang định hôn Vương Thác, từ sau khi gặp Trịnh Cẩn Dư, Vương Thác nhìn Tiểu Đình thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Thật không biết trước kia sao có thể mở miệng khen cô ta, còn nói cô ta là tiên nữ giáng trần.
So với Trịnh Cẩn Dư, thực sự cô ta chỉ là cóc nhái.
Đang định né tránh lại nghe thấy giọng của Trịnh Cẩn Dư, anh ta như thấy được cứu tinh đẩy Tiểu Đình ra.
“Cô ta ra kìa, em tự trọng chút đi.”
Tiểu Đình ấm ức nói: “Một người mù thì sợ cái gì!”
Trịnh Cẩn Dư cười nói: “Nghe nói cô đây là người cùng quê với Trợ lý Vương?”
Tiểu Đình bước lên trước một bước, ưỡn ngực ngẩng đầu nói một cách đầy khí thế: “Đúng vậy, thì sao chứ?”
Trịnh Cẩn Dư nhàn nhạt nói: “Là thế này, tôi nghe giọng nói của cô cảm thấy cô là một cô gái xinh đẹp ngọt ngào, một đại mỹ nữ, không biết người đẹp như cô đây đã có đối tượng chưa?”
Tiểu Đình khó hiểu: “Cô có ý gì?”
Trịnh Cẩn Dư im lặng một lát, nói: “Hôm nay là ngày tôi và Trợ lý Vương xem mắt, cô chạy đến đây, đúng lúc tôi cũng có một người bạn độc thân, không biết cô có hứng thú không?”
“Bạn cô sao?” Tiểu Đình mặc kệ Vương Thác kéo tay áo cô ta, hỏi lại Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư gật đầu, đáp: “Có quan hệ với nhà chúng tôi nhiều thế hệ, cũng có hợp tác trên thương trường, thời gian trước còn ký một hợp đồng rất lớn, nhà họ có một đứa con, rất được cưng chiều, không biết cô có muốn không?”
Quan hệ mấy đời với nhà họ Trịnh thì chắc chắn gia sản không ít, cảm thấy như một chiếc bánh thịt rơi từ trên trời xuống, Tiểu Đình liền mờ mịt hỏi: “Không phải cô nói đùa đấy chứ?”
Trịnh Cẩn Dư nghiêm trang nói: “Việc này tôi có thể đùa được sao?”
Vương Thác không muốn nghe, anh ta còn chưa tóm được Trịnh Cẩn Dư mà đã xanh mặt rồi, vội vàng ngăn cản: “Người ta, ta, ta điều kiện tốt như vậy, sao có thể để ý đến em chứ?”
Lời này khiến Tiểu Đình không muốn nghe: “Sao lại không để ý đến em?”
Cô ta lấy gương ra soi soi, mọi người đều nói cô ta xinh đẹp dễ nhìn, tương lai chắc chắn có thể gả cho người có tiền, điều này không phải phù hợp với lời Trịnh Cẩn Dư nói sao?
Trịnh Cẩn Dư cũng phụ họa thêm: “Đúng đấy, trợ lý Vương, vừa nghe giọng em gái anh tôi đã biết cô ấy là một cô gái xinh đẹp tuyệt thế. Đàn ông bây giờ đều rất nông cạn, chỉ cần vừa mắt thì biết đâu vẫn có thể?”
Cô quay đầu lại nói với Tiểu Đình: “Trừ khi cô không tin tưởng vào khuôn mặt mình.”
Tiểu Đình cất gương, ưỡn ngực, nói một cách đầy tự tin: “Đương nhiên là tin rồi.”
Trịnh Cẩn Dư cười, khách sáo hỏi: “Tôi vẫn chưa biết người đẹp đây tên gì?”
Tiểu Đình lập tức trả lời: “Lưu Hiểu Đình.”
Cô ta nói xong lập tức đi qua, thân thiết khoác tay Trịnh Cẩn Dư, nói: “Còn cô, cô tên gì?”
Trịnh Cẩn Dư: “Trịnh Cẩn Dư.”
Cô nói tên mình xong, vỗ mu bàn tay Lưu Hiểu Đình, nói: “Lát nữa cô phải làm theo ánh mắt tôi, đảm bảo cô có thể được gả vào nhà giàu có.”
Không ngờ chỉ dùng một vài lời mà Trịnh Cẩn Dư đã lôi kéo được Lưu Hiểu Đình, trong lòng Vương Thác bắt đầu nóng nảy.
Tuy vẻ ngoài Lưu Hiểu Đình không quá đẹp nhưng dù sao cũng đã đồng ý gả cho anh ta.
Nếu không thể bắt được Trịnh Cẩn Dư, lại mất đi Lưu Hiểu Đình, vậy thì không phải gà bay trứng vỡ sao?
Suy nghĩ này khiến anh ta khẩn trương đi qua kéo người lại, lạnh nhạt nói:
“Em không tự xem em là ai, xuất thân từ vùng núi nghèo khổ mà còn muốn gả vào nhà giàu?”
“Em có biết hai chữ ‘nhà giàu’ viết như thế nào không?”
Vương Thác nói mấy câu đã khiến Lưu Hiểu Đình lờ mờ, cô ta thấy Vương Thác nói có lý, do dự nói: “Đúng là không được thực tế.”
Trịnh Cẩn Dư thấy Lưu Hiểu Đình do dự, cho rằng ngay cả bản thân mình là gì cô ta cũng sắp quên.
Còn có thể suy nghĩ lại kịp thời cũng không dễ dàng gì.
Trịnh Cẩn Dư hắng giọng một cái, ra vẻ rất khó xử nơi: “Thật sự có chút vấn đề, nếu không thì tôi cũng không dám dẫn đường này.”
“Vấn đề gì?” Lưu Hiểu Đình sửng sốt hỏi.
Trịnh Cẩn Dư cắn môi dưới, có chút đấu tranh nói: “Mấy ngày trước người bạn này của tôi bị tai nạn giao thông cho nên bây giờ không tiện đi lại…”
Cô giả vờ nóng lòng giải thích: “Nhưng cô yên tâm, chắc chắn anh ta sẽ khỏe lại, chỉ cần thêm chút thời gian thôi.”
“Nhưng mà công ty nhà họ còn lớn hơn công ty nhà tôi rất nhiều, vậy mà chỉ có một đứa con trai, nếu cô gả vào thì…”
Còn có tiền hơn cả nhà họ Trịnh?
Lưu Hiểu Đình có chút lo lắng: “Chuyện này thực sự có thể thành sao?”
Trịnh Cẩn Dư: “Sao lại không thể thành, vì anh ta tàn tật nên bạn gái trước của anh ta mới bỏ rơi anh ta. Bây giờ cô đi qua, có câu nói gì nhỉ, giậu đổ bìm leo… Hình như không dễ nghe lắm, thôi, tự cô suy xét đi.”
Cô nói xong định đi về.
Cơ hội tốt để gả vào nhà giàu có như vậy, sao Lưu Hiểu Đình có thể bỏ qua nên cô ta lập tức muốn đi theo.
Nhưng lại bị cánh tay Vương Thác ôm chặt lại, không thả cô ta đi.
Lưu Hiểu Đình nóng nảy, không vui đẩy Vương Thác ra nói: “Anh đi xem mắt được, còn em thì không à?”
“Anh có nghe không, còn lớn hơn công ty nhà họ, em mà vào được thì em sẽ thành mợ chủ.”
Ban đầu cô ta cũng không tin chuyện chiếc bánh thịt hôm nay rơi xuống.
Nhưng nghe Trịnh Cẩn Dư nói rất nghiêm túc, không giống nói dối.
Hơn nữa chân đối phương còn bị tàn tật, con gái nhà có tiền chắc chắn sẽ không muốn rồi.
Vương Thác không đồng ý: “Em không nghe nói anh ta tàn phế sao?”
Lưu Hiểu Đình cười đáp: “Tàn phế thì có sao, tàn phế thì em cũng là mợ chủ, chỉ cần em được gả vào, hầu hạ anh ta thật tốt, có được vị trí vững chắc thế kia thì sao anh ta có thể biết em làm gì bên ngoài?”
Trịnh Cẩn Dư đi được hai bước lại quay về, bổ sung thêm: “À, đúng rồi. Hôm nay anh ta cũng ở nhà hàng này, mau tận dụng thời cơ đi!”
Cơ hội tốt như vậy, trước kia Lưu Hiểu Đình không dám nghĩ đến, sợ Trịnh Cẩn Dư sẽ đổi ý.
Cô ta cố gắng đẩy Vương Thác ra, vội vàng theo sau Trịnh Cẩn Dư, hai tay đỡ cánh tay cô hỏi: “Anh ta ở đâu?”
Trịnh Cẩn Dư dùng cằm hất về một vị trí cách đó không xa, nói khẽ: “Là ở chỗ này, ngồi xe lăn kia kìa!”
Lưu Hiểu Đình nhìn theo vị trí cô chỉ, nhanh chóng thấy một người đàn ông cao quý tuấn nhã ngồi đó, thần thái kiêu ngạo, mặt mũi siêu phàm.
Bên cạnh anh ta còn có hai người đàn ông đang ngồi, ba người họ đang ăn cơm.
Lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông đẹp trai như từ trong truyện tranh anime bước ra như vậy, lại liên tưởng đến thế giới nhà giàu có, hai mắt cô ta như tự động lắp thêm kính lọc, dù hai chân không tiện thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Trịnh Cẩn Dư thấy cô ta suy nghĩ, dùng cánh tay đụng vào cô ta, cố ý hỏi: “Thế nào?”
Lưu Hiểu Đình bất chấp sự rụt rè, vội gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Trịnh Cẩn Dư cười thầm, nói: “Cô chờ tôi một lát, tôi qua đó chào hỏi.”
Lưu Hiểu Đình buông tay cô ra: “Được.”
Chẳng qua Lục Tư Sâm không thể nào ngờ được cảnh tượng náo nhiệt ấy lại đốt lên người anh.
Sau này anh mới phát hiện ra một chuyện, dù tình huống gì, chỉ cần Trịnh Cẩn Dư muốn thì anh cũng không thoát được cái nào.
Thấy Trịnh Cẩn Dư ngồi xuống bên cạnh anh, anh theo bản năng dịch chuyển sang một bên, không vui nhìn cô nói: “Lần này cô lại muốn làm gì?”