• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29:


“Tôn Cẩn Lượng?” Tất nhiên là Hạ Nhiên biết đối phương, vẻ mặt trở nên cô cùng khinh thường: “Cậu ta á?”


Thái độ này rõ ràng không đúng lắm.


Trịnh Cẩn Dư chưa từng đi học, cũng không biết sống chung với bọn họ là như thế nào, nhưng nếu trẻ con nghe về một một người bạn nhỏ tầm tuổi cùng không phải nên vui vẻ hay sao?


Sao đối phương lại mang vẻ mặt rất khinh thường thế kia?


“Hạ Nhiên, có vẻ như em không quá thích nó?”


“Thích?” Cậu bé phồng lỗ mũi, hừ một tiếng: “Thấy cậu ta một lần liền đánh một lần!”


Gặp một lần đánh một lần, đây là mâu thuẫn như thế nào mới có thể phát triển tới mức vừa gặp mặt đã động thủ chứ!


Cô chưa kịp hỏi gì cậu bé đã hỏi lại: “Dì Cẩn Dư, cháu thấy dì là bạn tốt của dì cháu, mắt lại không nhìn thấy nên mới nói cho dì biết.”


Trịnh Cẩn Dư: “…”


Hạ Nhiên: “Sau này dì đừng nói cậu ta là em trai dì nữa, mất mặt lắm.”


Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nói: “Tại sao?”


Hạ Nhiên: “Cậu ta lén tới nhà vệ sinh nữ nhìn trộm bạn nữ đi vệ sinh, học không giỏi còn làm ảnh hưởng tới người khác.”


“Nhìn lén bạn nữ đi nhà vệ sinh?” Trịnh Cẩn Dư ngạc nhiên mà mắt sắp rớt ra.


Nhưng mà chuyện này cũng đúng thật.


Ông nội háo sắc, cha háo sắc, cậu bé di truyền háo sắc cũng chẳng có gì là không đúng.


Nhưng mà học không giỏi là có ý gì?


“Không phải đâu, thành tích học tập của nó rất tốt, hôm qua còn thi được điểm tối đa kìa, cái gì mà tham gia đội tuyển vật lý cấp tiểu học có thể được giải đó.”


Hạ Nhiên coi thường: “Vậy chắc chắn là cậu ta nói dối rồi. Thành tích cậu ra không tốt, không phải chép bài thì là sửa điểm, dì cứ nghiên cứu cẩn thận bài thi của cậu ta thì biết.”


Còn có chuyện này?


Trịnh Cẩn Dư nửa tin nửa ngờ.


Nhưng mà cô vẫn có ý định lúc về thử một chút.


Bây giờ toàn bộ hy vọng của Dương Lan Hoa đều ký thác vào đứa con trai này, nếu như thành tích của Tôn Cẩn Lượng là giả, vậy chắc chắn có thể khiến tinh thần Dương Lan Hoa sụp đổ.


Mặc dù cô là người tu tiên, không nên đuổi cùng giết tận như thế.


Nhưng mà ai kêu trước kia bọn họ đối xử tồi với nguyên chủ như thế, lại còn trơ mắt nhìn nguyên chủ chết thảm trong đêm tân hôn của cô ấy, còn cướp đi toàn bộ tài sản của cô.


Phật nói, loại người thế nào thì sẽ gặp quả đấy.


Thành tích thi giữa kỳ của Tôn Cẩn Lượng đã mau chóng được phát xuống.


Trịnh Cẩn Dư vẫn âm thầm để ý tới thành tích của cậu bé.


Nếu như cậu bé thật sự học không giỏi, nhất định sẽ lộ ra sơ hở gì đó.


Quả nhiên để cô thấy được điều mờ ám. Chiều hôm đó tan học, Tôn Cẩn Lượng vừa về nhà đã vào phòng ngủ của mình, còn khóa trái cửa bên trong.


Trịnh Cẩn Dư do dự một hồi, bưng một đĩa trái cây đi từ dưới lầu lên, đứng ở ngoài gõ cửa.


Tôn Cẩn Lượng nhanh chóng ra mở cửa, nhìn thấy là cô mới thở phào nhẹ nhõm, giọng có chút không vui: “Chị tới đây làm gì?”


Trịnh Cẩn Dư giơ mâm trái cây về phía trước một chút, nói: “Em học tập cực khổ, chị mang cho em chút trái cây.”


“Không cần.” Tôn Cẩn Lượng nói xong rầm một cái đóng cửa lại, dứt khoát nhốt cô ngoài cửa.


Điều này càng chắc chắn nghi ngờ trong lòng Trịnh Cẩn Dư, thằng nhóc này không phải sửa điểm thì cũng là đang làm chuyện xấu.


Phải phơi bày nó vào tối nay mới được.


Nhưng mà rốt cuộc phải làm gì đây?


Đúng lúc đó Dương Lan Hoa dẫn người thân tới, gọi Tôn Cẩn Lượng ra ngoài.


Trịnh Cẩn Dư cũng đúng lúc có cơ hội vào phòng ngủ của cậu bé.


Trên bàn có bút đỏ, quả nhiên đang sửa điểm.


Tổng cộng có bảy bài thi, đã sửa lại năm bài, còn hai bài có lẽ còn chưa kịp.


Chắc là do sửa điểm không dễ lắm.


Trước đó ví dụ như 39 cậu bé sửa thành 89, 15 sửa thành 95, nhưng hai bài thi sau một cái là 42 điểm, một cái 26 điểm, số điểm khá khác lạ nên sửa không dễ lắm.


Trịnh Cẩn Dư cười thầm, ở trong lòng Tôn Cẩn Lượng, có lẽ điểm thi 42 còn không bằng 12 đâu.


Nhưng mà cũng may là Tôn Cẩn Lượng thông minh, cậu bé lại chép hai đáp án bài thi vào giấy trống, giờ phút này đã sao chép hết câu trả lời chính xác lại rồi.


Nếu không phải là trước đó do cô cắt ngang, bây giờ trong nhà lại có khách tới, có lẽ đã hoàn thành.


Rốt cuộc phải làm thế nào để phơi bày cậu bé đây?


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy cô gióng trống khua chiêng cầm chứng cứ đi ra chẳng những không để cho Dương Lan Hoa thấy được sai lầm, còn cảm thấy rằng cô cố ý, sau đó chiến tranh cũng nổ ra trên người cô.


Vả lại bây giờ cô vẫn là một “cô gái mù”, hẳn là không nhìn thấy mới đúng.


Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư vẫn nghĩ ra một cách hay.


Nhà họ Trịnh là thế gia làm nước hoa, lịch sử nghiên cứu nước hoa đã qua trăm năm, truyền tới bây giờ tất nhiên sẽ có rất nhiều thứ thú vị được nghiên cứu ra


Cô nhớ sau khi xuyên qua đã nghe người ta nói có một loại nước hoa vô cùng thần kỳ.


Đặt ở trong bất kỳ vật nào cũng có thể dung hòa, mùi hương không phải quá đặc biệt nhưng trong vòng thời gian ngắn gặp không khí có thể phát huy được, một tiếng sau sẽ biến mất, tuyệt đối sẽ không để lại chút dấu vết.


Lúc ấy cô cảm thấy mới lạ còn kêu Tôn Đại Sơn đem về cho cô một lị.


Bây giờ chẳng phải lúc để sử dụng hay sao?


Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng trở về phòng tìm lọ nước hoa kia, sau đó mau chóng về phòng của Tôn Cẩn Lượng.


Chữ cậu bé viết dùng bút chì không có cách nào làm giả, vậy chỉ có thể động tay chân vào phần điểm bút đỏ.


Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng mở bút đỏ ra, nhỏ hai giọt nước hoa vào.


Như thế thì đợi lát nữa khi cậu bé báo thành tích với người nhà, số điểm bỗng nhiên biến mất, vậy không phải rất ngạc nhiên hay sao?


Chờ sau khi cô làm xong hết những việc này, cô lại sửa sang lại bàn đọc sách của Tôn Cẩn Lượng một chút, khôi phục lại tất cả như lúc cô mới bước vào.


Đúng lúc đó bỗng nhiên nghe một loạt tiếng bước chân.


Trịnh Cẩn Dư vội vàng dấu nước hoa đi, sau đó giả bộ tự nhiên đi ra ngoài.


Đụng mặt với Tôn Cẩn Lượng đang viện cớ có bài tập phải làm.


Có người vào phòng ngủ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Cẩn Lượng kéo dài ra: “Chị tới làm gì?”


Trịnh Cẩn Dư cong khóe môi, lấy một trái táo từ sau lưng ra: “Chị muốn hỏi em có ăn táo hay không?”


Tôn Cẩn Lượng đang buồn phiền, cũng chẳng có tâm trạng để ý cô, dùng sức đẩy cô một cái nói: “Không ăn không ăn, phiền quá đi mất, đồ mù chết tiệt này cút xa một chút.”


Tôn Cẩn Lượng là một quả cầu nhỏ mập mạp, lúc hung hăng càn quấy như thế trông vô cùng đáng ghét.


Trịnh Cẩn Dư bị đẩy mà lảo đảo, nhưng mà cô trời sinh lạc quan, cũng không để việc cậu bé hỗn láo vào mắt.


Trong lòng nghĩ, đợi lát nữa để lộ nguyên hình xem nó còn có thể ngang ngược như thế nữa hay không.


Sớm muộn gì cũng có một ngày đuổi người nhà họ Tôn bọn họ ra ngoài, tốt nhất lúc này không nên tức giận như thế.


Mắt thấy sắp tới thời gian cơm tối, Lục Tư Sâm vẫn chưa về, Trịnh Cẩn Dư cũng không muốn ngay cả một người xem kịch vui trong bữa tiệc lớn tối hôm nay.


Vui một mình không bằng mọi người đều vui.


Cô chạy về phòng ngủ gọi điện thoại cho Lục Tư Sâm, hỏi anh bao giờ thì về,


“Cô Trịnh?” Giọng Lục Tư Sâm vẫn lạnh lùng trước sau như một.


Trịnh Cẩn Dư hạ giọng: “À ờm, bây giờ anh đang ở đâu?”


Hiếm khi thấy cô gái nói nhẹ nhàng, Lục Tư Sâm rất hứng thú: “Sao thế, có chuyện gì?”


“Không có.” Trịnh Cẩn Dư phủ nhận nói: “Chỉ là muốn hỏi một chút xem rốt cuộc anh đang ở đâu mà thôi.”


“Đang ở chung với bạn.” Lục Tư Sâm nói đúng sự thật.


Trịnh Cẩn Dư: “Tối nay có về ăn cơm không?”


Nếu như không có chuyện gì, cô gái hận anh không thể một đi không trở lại, còn hỏi chuyện cơm tối của anh, đúng là mặt trời mọc từ đằng tây mà.


“Muốn gọi tôi về ăn cơm?”


“Không.” Trịnh Cẩn Dư chối, nhưng sao cứ như cô đang mong đợi điều gì đó: “Chỉ hỏi một chút mà thôi, dù thế nào gì… Ờm, chúng ta cũng kết hôn rồi mà.”


“Nếu không muốn để tôi về vậy thì tôi ăn với bạn rồi về sau.” Lục Tư Sâm nói theo ý cô.


“Đừng.” Trịnh Cẩn Dư ngăn anh lại: “Ăn với bạn lúc nào không ăn được. Bây giờ anh về đi, tôi đảm bảo tối nay có kịch hay cho anh xem.”


Dừng lại, cô cố ý nhấn mạnh nói: “Miễn phí đó!”


Thấy cô gái phí sức đề cử như thế, Lục Tư Sâm cố ý trầm ngâm: “Nếu thế thì, để tôi nghĩ đã…”


“Kêu anh về ăn cơm cũng phải nghĩ.” Lúc nãy Trịnh Cẩn Dư mới cúi đầu xuống, bây giờ đã không còn kiên nhẫn nữa: “Không về thì thôi.”


Tút…


Lục Tư Sâm nhìn điện thoại bị cắt ngang, im lặng cong môi.


Cái tính cách thúi gì thế này!


“Anh Sâm, vẫn tới nhà hàng lần trước chứ? Em đã kêu người đặt xong rồi.” Lê Mặc Dương thấy thời gian cũng vừa đến thì nói với Lục Tư Sâm.


Lục Tư Sâm do dự một chút, cầm lấy áo khoác âu phục lên xe lăn, sau đó nói: “Không được, tối nay về nhà ăn.”


Cúp điện thoại, Trịnh Cẩn Dư mở một trò chơi ra.


Cô vừa mới tiếp xúc tới trò chơi, vẫn chưa biết chơi lắm. Nhất là cô lại không thể nhờ người khác chỉ, chỉ có thể tự suy nghĩ, cho nên bây giờ chỉ chơi một loại như xếp kim cương hay đấu địa chủ.


“Cướp địa chủ.”


“Cướp địa chủ.”


“Cướp địa chủ.” Trịnh Cẩn Dư cuối cùng cũng cướp được một lần địa chủ, không biết đấu địa chỉ thật là như thế nào. Dù sao thì bây giờ cô cũng chơi rất vui.


,,,


Mắt thấy sắp xong một bài rồi, trái tim Trịnh Cẩn Dư lạnh hơn phân nửa, trong tay còn lại một đối ba và một cây lẻ.


Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hiện ra đối ba.


“Đối ba.”


“Không dậy.”


Ha ha ha…


Đối ba cũng không dậy nổi, Trịnh Cẩn Dư cười đau bụng, cứ lăn từ đầu giường tới cuối giường, cười không dừng được.


Ngay cả đối ba cũng không dậy nổi, vậy không phải chờ thắng hay sao?


“Đối ba cũng không cần, bài đẹp đấy.”


“Sao vận may lại tốt như thế chứ, có muốn ra ngoài đánh cược không, biết đâu có thể trở thành vua đánh bài cũng nên.”





Người trong phòng bởi vì thắng trò chơi mà hưng phấn tột độ, người ngồi xe lăn ngoài cửa lại nhíu mày.


Đối ba cũng không dậy nổi?


Trò chơi kinh điển như thế không phải đấu địa chủ nào đó hay sao?


Mặc dù anh không chơi trò chơi, nhưng mà âm nhạc kinh điển như thế sao có thể không nghe ra?


Người mù không nhìn thấy cũng có thể chơi game?


Lần trước kiểm tra anh cố ý nhờ anh em tốt của mình, nhưng mà không tra ra được kết quả gì.


Phần lớn thời gian anh đều cảm thấy cô có thể nhìn thấy, nhưng mà quả thật không hiểu rõ, tại sao cô có thể nhìn thấy nhưng giả vờ không nhìn thấy?


Lục Tư Sâm lặng lẽ mở cửa, trượt xe lăn tới bên giường.


Trịnh Cẩn Dư đang bận cười, trò này chơi vui quá, không muốn cười cũng không được.


Sau đó cô cười rồi cười, ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc xe lăn ở mép giường.


Trong lòng cả kinh, Lục Tư Sâm đã trở lại?


“Không phải anh nói tối nay anh ăn với bạn hay sao?”


Không đúng, hình như cô để lộ cái gì đó, vội vàng giả bộ thành dáng vẻ mắt không có chút tiêu cự nào, hai tay sờ soạng trong không khí, hơn nữa còn nhanh nhảu tắt điện thoại ở chỗ mà Lục Tư Sâm không thấy được.


“Anh đừng nói anh không về, tôi ngửi thấy mùi của anh.”


Còn ngửi được mùi của anh.


Mũi chó à?


Anh dùng tay chỉ điện thoại của cô: “Đó là cái gì?”


Trịnh Cẩn Dư làm bộ như rất mờ mịt, hỏi: “Cái gì?”


“Tiếng gì đó?” Lục Tư Sâm cảm thấy nếu mình không hỏi một tiếng, cũng thật xin lỗi hành động hốt hoảng giấu điện thoại của cô.


“À.” Trịnh Cẩn Dư cầm lấy điện thoại, vô cùng thản nhiên đặt bên mép giường: “Chỉ là một bài nhạc bình thường thôi, tôi nghe thấy rất có ý nghĩa, sao nào?”


Chương 30:


Giả vờ!


Lục Tư Sâm có một loại xúc động sau này mở công ty giải trí của nhà sẽ để cho Trịnh Cẩn Dư đi quay phim, giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong giải Oscar tới không phải cô mới lạ.


“Đúng rồi, mau đi ăn cơm thôi.” Trịnh Cẩn Dư bò dậy từ trên giường: “Kịch hay sắp bắt đầu rồi, chậm trễ là không kịp đâu.”


Lục Tư Sâm đi thay quần áo: “Tôi sẽ xuống ngay.”


Trịnh Cẩn Dư đi xuống lầu được hai bước thì quay đầu thúc giục một tiếng: “Vậy anh nhanh lên một chút đó.”


Chờ Trịnh Cẩn Dư đi ra ngoài, Lục Tư Sâm liền bỏ âu phục trên xe lăn xuống, lấy ra một hộp nhỏ trong áo bỏ vào ngăn kéo trên nhất chuyên dùng để đồ trang sức trong tủ.


Trước kia khi cha mẹ còn nguyên chủ còn sống, nguyên chủ có một gian phòng chuyên để trang sức. Sau khi người nhà họ Tôn tới, trang sức của nguyên chủ đều bị trộm đi hết, bây giờ chỉ còn một cái hộp nhỏ như thế.


Ngôi sao Tử Vi là do Lục Tư Sâm mua lại từ người giành được giải với giá cao trong đêm vũ hội hôm đó.


Lê Mặc Dương còn cười nhạo anh, nếu thích thì nói sớm một chút, anh ta cũng sẽ không tổ chức đêm vũ hội đó, đưa thẳng cho anh luôn.


Ngôi sao Tử Vi quả thật rất đẹp.


Trịnh Cẩn Dư là cái loại khi yên tĩnh cao quý giống như thiên nga trắng, nhưng có động một cái là chạy mất, nhưng dễ thương lại không mất đi linh khí, cho dù có thể nào Lục Tư Sâm cũng cảm thấy viên đá quý này hợp với cô nhất.


Mặc dù giá cả không phải rất đắt, nhưng hôm đó thấy cô thích nên anh liền mua.


Chờ sau này có cơ hội, có lẽ anh sẽ mua cho cô trang sức hoa lệ nhất trên đời này.


Lúc Trịnh Cẩn Dư xuống lầu, bà nội Tôn và Dương Lan Hoa đang ngồi trước bàn cơm, còn có người thân của Dương Lan Hoa, lần lượt ngồi bên cạnh bà ta.


Đồ ăn rất phong phú, Trịnh Cẩn Dư quét mắt liền hiểu, đây là để cho khách thấy.


Từ sau khi xảy ra chuyện của ông cụ Tôn, thân thích ở nhà mẹ của Dương Lan Hoa đã có mấy người tới, đều là lời trong lời ngoài hỏi thăm nhà họ Tôn bây giờ thế nào.


Bây giờ Dương Lan Hoa cũng mang tâm tư khoe khoang với bọn họ, cho nên bữa tối mới đặc biệt phong phú.


Tôn Đại Sơn và Tôn Cẩn Lượng cũng nhanh chóng tới, còn thiếu mỗi Lục Tư Sâm.


“Sao Tư Sâm vẫn chưa xuống thế?” Giọng Tôn Đại Sơn có chút không vui.


Trịnh Cẩn Dư nhàn nhạt hừ một tiếng: “Thân thể không tiện, tất nhiên là chậm rồi. Nếu chú đói cũng có thể ăn trước.”


“Cháu…” Trịnh Cẩn Dư không cho mặt mũi như thế, trên mặt Tôn Đại Sơn không nhịn được, nhưng ngại vì có khách ở đây cũng không thể nói mấy điều không biết xấu hổ.


Trái lại Dương Lan Hoa phản ứng nhanh, biết Trịnh Cẩn Dư không dễ sai khiến như ngày trước, lại thêm có người ngoài ở đây, không muốn làm lớn chuyện này, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay Cẩn Lượng đã thi xong bài giữa kỳ, thành tích đã có rồi, mau nói cho cha mẹ biết xem thi thế nào rồi?”


Nếu nói Trịnh Cẩn Dư bội phục ai nhất?


Tuyệt đối là người nhà họ Tôn.


Người trước giả vờ còn hay hơn người sau.


Ông nội lớn tuổi, già mà mất nết giả vờ nghiêm trang đạo mạo vẫn có thể hiểu.


Tôn Đại Sơn cũng là người đã bốn mươi tuổi, cần giao tiếp xã hội nhiều nên giả vờ cũng có thể hiểu được.


Nhưng mà một cậu bé hơn mười tuổi như Trịnh Cẩn Dư lại cũng có thể giả vờ như thế.


Nghe lời nói của Dương Lan Hoa, liền thấy cậu bé mặt không đỏ tim không đập nhanh trả lời: “Vâng, có kết quả rồi, con thi đứng top ba trong lớp.”


Trịnh Cẩn Dư hơi thay đổi cái nhìn đối với sự tự hiểu lấy mình của cậu bé.


“Nhưng mà.” Tôn Cẩn Lượng nhanh chóng nói: “Thành tích tốt đều thuộc về lớp của con, con đứng thứ ba trong lớp, cũng là đứng thứ ba trong cả khối.”


Khụ khụ khụ…


Trịnh Cẩn Dư hớp một ngụm nước suýt chút nữa phun ra ngoài.


Đúng là dám khoác lác!


“Sao thế, uống nước?” Trịnh Cẩn Dư che miệng ho khan mấy tiếng, trước mặt bỗng nhiều thêm một ly nước.


Trái lại nước thì không sao, chỉ là bàn tay cầm ly nước sao lại đẹp như thế?


Dáng tay đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương đều đặn, cô ở trong giới Tu Tiên cũng chưa từng thấy ngón tay đẹp như thế.


Thật muốn liếm một cái.


Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, người đàn ông bên cạnh hình như ý thức được điều gì, nắm lấy tay cô, trong tay nhanh chóng có thêm một ly nước.


Ngón tay của người đàn ông hơi lạnh, lúc vừa đụng vào cảm giác bỗng nhiên có một dòng điện lạnh chạy qua, khiến cô không tự chủ run lên một cái.


Cũng may bởi vì cô mới ho xong, không tới nỗi hấp dẫn sự chú ý của người khác.


Trịnh Cẩn Dư nhấp ngụm nước, sau đó cầm ly nước như ân nhân cứu mạng trong tay.


Đúng là mất mặt quá.


Đụng ngón tay với người ta một cái mà cô lại run rẩy.


Sao có thể mất mặt như thế?


Chờ sau khi Trịnh Cẩn Dư điều chỉnh lại trạng thái, người của cả bàn đã khen Tôn Cẩn Lượng lên tận mây xanh.


“Thành tích của Cẩn Lượng nhà chúng ta thật tốt, trong tương lai nhất định có thể thi đậu toàn quốc, à không phải, là đại học tốt nhất thế giới.”


“Đúng thế, Cẩn Lượng thật là không chịu thua kém, trong bạn đồng lứa nhà họ Tôn đều trông cậy vào một mình Cẩn Lượng rồi.”


“Cẩn Lượng rất giống tôi, từ nhỏ đã thông minh.”





Những thứ ba hoa như thế này, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy không nghe nổi.


“Đúng thế.” Trịnh Cẩn Dư nói phụ họa: “Thành tích Cẩn Lượng tốt như thế, nhà họ Trịnh chúng cháu cũng được thơm lây.”


Nghe thấy Trịnh Cẩn Dư khen Tôn Cẩn Lượng, mọi người ngừng khen cậu bé một lát.


Trịnh Cẩn Dư đúng lúc nói: “Đáng tiếc mắt cháu không nhìn thấy, không biết đạt thành tích thứ ba cả khối là thế nào, nếu không Cẩn Lượng cầm tới cho chị thưởng thức một chút?”


Tôn Cẩn Lượng không quá muốn cầm, dù sao thì thành tích của cậu bé cũng là giả: “Không phải chị nói không nhìn thấy sao? Cầm cũng có ích lợi gì.”


Dương Lan Hoa đã sớm nóng lòng muốn thử, nhưng mà lúc này không biết nên khiêm tốn thế nào.


Trịnh Cẩn Dư nhìn vẻ mặt bà ta cũng biết, đã sớm muốn khoe khoang một bữa, thuận thế nói: “Mặc dù chị không nhìn thấy, nhưng mà trong phòng nhiều người có thể nhìn thấy như thế mà!”


“Thím à, mặc dù người khiêm tốn để đi lên, nhưng mọi người đều là người một nhà, Cẩn Lượng đi đạt kết quả tốt, sao ta lại không vui mừng thay được, có phải không ạ?”


“Đúng đúng đúng.” Dương Lan Hoa lập tức nói: “Cẩn Lượng, mau đem bài thi của con tới đây.”


Tôn Cẩn Lượng lằng nhà lằng nhằng không muốn đi: “Mẹ, không cần đi đâu, cũng có thi tốt bao nhiêu đâu.”


Lời của Tôn Cẩn Lượng vừa dứt, dì của cậu bé lên tiếng: “Nhìn Cẩn Lượng nhà chúng ta mà xem, đứng thứ ba toàn trường còn nói là thi không tốt. đứa nhỏ này chính là đang khiêm tốn.”


Mặt Dương Lan Hoa đầy vẻ kiêu ngạo: “Đúng thế, Cẩn Lượng nhà chúng ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, học giỏi nhưng cho tới bây giờ không chịu nói, đều là người làm phụ huynh như chúng tôi không nhịn được mà khoe khoang.”


“Nhưng mà đứa nhỏ này cũng đáng để khoe.”


Trịnh Cẩn Dư đang tỉnh rụi ăn cơm thì Tôn Cẩn Lượng đã đi lên lầu.


Tính từ thời gian Tôn Cẩn Lượng bắt đầu ăn gian tới giờ cũng sắp được một tiếng, đợi lát nữa mọi người thấy điểm số trên bài thi bỗng nhiên bốc hơi thì không biết sẽ có vẻ mặt gì?


Nghĩ tới đây, cô liền không nhịn được muốn cười.


Từ khi Lục Tư Sâm về đã thấy mặt vợ nhà mình treo đầy nụ cười.


Ở chung một chỗ với Trịnh Cẩn Dư đã lâu, anh tổng kết ra một quy luật, khi mà cô cười như thế trong bụng liền cất giấu ý nghĩ xấu xa.


Lần này không biết lại làm gì rồi.


Dù sao thì chắc chắn sẽ có kịch hay để xem.


Tôn Cẩn Lượng nhanh chóng cầm bài thi đi xuống, Dương Lan Hoa đã sớm đứng lên nhận, nhìn lướt qua từ đầu tới cuối một lần, sau đó cười híp mắt đưa cho Tôn Đại Sơn: “Con nó thi tốt như thế, anh muốn thưởng gì?”


Thẩm Dục An miệng cười toe toét, nhận lấy bài thi nhìn một cái, lại đưa cho hai dì của Tôn Cẩn Lượng: “Đứa nhỏ này, khụ, coi như không uổng công bồi dưỡng.”


Bởi vì ông cụ Tôn đã vào, gần đây cả người bà cụ không được tự nhiên.


Mặc dù trong lòng vừa oán vừa tức, nhưng dù gì cũng đã ở cùng nhau hơn nửa đời người, thấy ông ta vào tù trong lòng vẫn không đành lòng.


Vốn cho rằng mọi người đều có suy nghĩ như bà ta, nhưng trừ con trai buồn bã hai ngày, người khác cũng chẳng có cảm giác gì, trong lòng càng không được tự nhiên hơn.


Hôm nay nghe thấy cháu trai thi đạt thành tích tốt, vốn nên vui vẻ.


Nhưng mà nhìn thấy Dương Lan Hoa vượt qua như thế, bà ta liền bức bối trong ngực, làm thế nào cũng không vui nổi.


Cho nên bà ta mở miệng nói lời phản bác đầu tiên: “Một lần thi của con mà thôi, làm như cái gì ấy, đợi thi lên đại học rồi hẵng nói.”


Một bát nước lạnh như thế, Dương Lan Hoa mất hứng liếc bà ta một cái, tiếp tục bàn chuyện với dì của Tôn Cẩn Lượng.


Chờ mọi người truyền nhau xem hết, Trịnh Cẩn Dư cũng phải nhận lấy bài thi liếc mắt nhìn.


Tôn Cẩn Lượng luôn cảm thấy Trịnh Cẩn Dư kỳ lạ cho nên không quá muốn cho.


Trịnh Cẩn Dư cười nói: “Cẩn Lượng, mau cho chị xem một chút. Không, để chị sờ một cái, chị chưa từng đi học, không biết bài thi bình thường là thế nào, để chị mở mang kiến thức một chút.”


Nguyên chủ không được đi học bình thường, trước kia khi cha mẹ vẫn còn đều mời thầy giáo mù về, ở nhà học tập.


Cho nên Trịnh Cẩn Dư chưa từng đi học, mọi người cũng không có dị nghị gì.


Dạo này Trịnh Cẩn Dư khoe khoang như thế, Dương Lan Hoa đã nhịn lâu lắm rồi. Bây giờ nghe thấy cô cảm thấy hứng thú với thành tích của con trai mình thì lập tức nói: “Cẩn Lượng, mau cho chị con nhìn một chút đi.”


Tôn Cẩn Lượng cực kỳ không tình nguyện đưa bài thi cho Trịnh Cẩn Dư.


Đồng thời miệng nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng không nhìn thấy còn giả vờ cái gì chứ.”


Trịnh Cẩn Dư tạm thời không nghe thấy, tâm trạng vô cùng tốt nhận lấy: “Em trai mình thành tích tốt như thế, tất nhiên chị phải cảm thấy vui thay rồi.”


“Tự mình thi được điểm cao như thế, kiêu ngạo lắm đó!”


“Mà nè Cẩn Lượng, ngày mai chị cho em một chiếc máy tính xách tay, loại nào tùy em chọn.”


Nghe thấy máy tính xách tay, mắt Tôn Cẩn Lượng lập tức sáng lên.


Cậu bé đã muốn mua từ lâu, đáng tiếc cha mẹ không muốn để cậu tiếp xúc với máy tính sớm như thế.


“Chị ơi, có thật không ạ?”


Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”


Nghe Trịnh Cẩn Dư nói mua đồ cho mình, Tôn Cẩn Lượng cứ như lo lắng cô hối hận, nhét hết bài thi qua cho cô.


Tính thời gian cũng không còn nhiều lắm, Trịnh Cẩn Dư cầm bài thi, sờ từng tờ từng tờ một.


Dù sao thì cô chính là muốn kéo dài thời gian, đợi lát nữa biến mất thì kịch hay tới rồi.


“Chị, chị lại không nhìn thấy, sờ tới sờ lui như thế có thể sờ ra cái gì?” Tôn Cẩn Lượng hiếu kỳ hỏi.


Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư không sờ ra cái gì, chẳng qua cô chỉ đang chờ chữ viết biến mất mà thôi.


Đại khái qua khoảng hai ba phút, Trịnh Cẩn Dư bắt đầu sờ lần thứ hai thì cuối cùng chữ viết đã bắt đầu biến mất.


Lục Tư Sâm bên cạnh đã nhìn thấy mắt Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên sáng lên một cái, sau đó cô gái liền đẩy bài thi tới trước mặt anh, vẫn giả vờ làm dáng vẻ tập trung như không có gì: “Tư Sâm, anh cũng nhìn một chút bài thi đứng thứ ba toàn khối đi, không biết lúc trước anh đi học như thế nào, thành tích như thế này rất khó phải không?”


Trước kia lúc đi học Lục Tư Sâm ngoài hạng nhất ra thì chưa từng đạt bất kỳ hạng nào khác, nghe vậy cũng không biết, chỉ cầm bài thi qua.


Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Anh học hỏi kinh nghiệm cho tốt vào, mắt tôi không nhìn thấy, sau này chuyện giáo dục con sẽ giao cho anh. Cẩn Lượng thành tích tốt, anh học tập nhiều một chút.”


Giáo dục con, cô gái nghĩ cũng xa đấy.


Lục Tư Sâm không đếm xỉa tới lướt qua bài thi.


Giọng nói lười biếng: “Giáo dục con?”


Trịnh Cẩn Dư bịa chuyện rất tự nhiên: “Đúng thế, tương lai chúng ta có con, nhất định phải uốn nắn từ nhỏ, không thể thua ở vạch xuất phát được.”


“Sao thế, anh thấy bài thi có thu hoạch gì không?”


Lúc này Trịnh Cẩn Dư đưa bài thi cho em trai, lại nói năng dài dòng như thế, chắc chắn là có thâm ý.


Lục Tư Sâm quét qua bài thi mấy lần không nhìn ra cái gì, lại nhìn xuống bài thi dưới cuối, không nhịn được nhíu mày một cái: “Sao lại không có số điểm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK