Trịnh Cẩn Dư đã đặt hàng một chiếc váy rất đẹp, đây là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới .
Chiếc váy thiết kế kiểu đài sen, những hạt ngọc trai nhỏ được đính lấp lánh trên váy lụa tạo sự thanh lịch và sang trọng, cô đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Lụa mỏng nhiều tầng rực rỡ sắc hoa như ngọc lưu ly.
Sợi tơ thêu đẹp sang trọng và bắt mắt được thêu khéo léo tinh xảo đạt đến một mức độ tuyệt hảo với những hình dạng khác nhau.
Hai ống tay áo lụa mỏng như cánh ve, sáng long lanh, thiết kế tạo hình xương cá toàn bộ, tôn lên vòng eo con ong duyên dáng yêu kiều.
Phần sau khoét hở lưng có thể tôn lên dáng người gợi cảm của chủ nhân, đánh mạnh vào thị giác người nhìn.
Trước kia ở giới Tu Tiên, các cô gái phải ăn mặc kín kẽ, ai dám để đàn ông nhìn thấy chút da thịt hở hang nào đều phải chịu trách nhiệm.
Đến Nhân giới lâu, Trịnh Cẩn Dư đã không còn bảo thủ như vậy nữa, mấy ngày trước cô nhìn thấy thiết kế này nên lập tức đặt mua một bộ.
Hôm nay nhận được, cô liền thử ngay trong phòng ngủ, thật sự nhìn thế nào cũng thấy hài lòng, chỉ muốn đi ra ngoài biểu diễn một vòng.
Chỉ là…
Trong phòng khách nhà họ Tôn, Tôn Cẩn Tình đang ôm cánh tay Dương Lan Hoa năn nỉ: “Mẹ, mẹ cho con đi đi, được không?”
Dương Lan Hoa không vui nói: “Còn chưa đủ dọa người sao? Không lo ở nhà trốn vài ngày, đòi ra ngoài làm gì?”
Tôn Cẩn Tình không vui nói: “Con biết làm sao, cái tên khốn Triệu Minh Viễn kia không cần con nữa. Chẳng lẽ cả đời này con không lấy chồng luôn sao?”
“Mẹ nhẫn tâm nhìn con không lấy được chồng sao?”
Dương Lan Hoa không biết làm sao đành nói: “Không phải tự con làm sao, còn trách ai nữa?”
“Đến chỗ kia lỡ như có người nói ra chuyện kia thì mặt mũi con giấu đi đâu?”
“Rồi mặt bà già này để ở đâu đây?”
“Mẹ, vậy mà mẹ cũng định đi sao?” Tôn Cẩn Tình còn tưởng mẹ cô ta cảm thấy xấu hổ nên không đi, không ngờ vậy mà bà ta cũng muốn đi, lập tức nóng nảy.
Trước khi Dương Lan Hoa đến nhà họ Trịnh, bà ta từng bán rau ở chợ thị trấn nhỏ.
Từ sau khi rời khỏi thị trấn đến đây bà ta liều mạng chen chân vào cùng các quý bà của giới thượng lưu.
Không dễ gì mới có chút thân phận, lại bị sự kiện của Tôn Cẩn Tình đánh cho về nguyên hình, cho nên dù thế nào hôm nay bà ta cũng phải ra ngoài để mọi người nhớ kỹ khuôn mặt này.
“Sao mẹ lại không thể đi?” Dương Lan Hoa tức giận nói: “Không phải người ta mời cả nhà chúng ta sao?”
Tôn Cẩn Tình lập tức nói: “Mẹ đi, vậy thì con càng phải đi.”
Cúi xuống, cô ta không phục nói: “Bây giờ ai mà chẳng làm những chuyện kiểu như vậy, có gì đáng sợ đâu chứ?”
“Mẹ không biết thôi! Người ta còn làm nhiều người cùng nhau nữa kìa!”
Dương Lan Hoa tức giận mắng: “Nhưng người ta không phát trực tiếp, đều đóng cửa lén lút thôi.”
Tôn Cẩn Tình: “Con mặc kệ, mẹ không mang con đi thì con lén đi.”
Không thay đổi được con gái, Dương Lan Hoa lấy một bộ trang phục dự tiệc từ trong phòng ra, đây là một trong số ít những bộ trang phục dự tiệc của bà ta.
Từ khi lấy được tiền của Trịnh Cẩn Dư, bà ta lại thích chơi mạt chược, thua nhiều, thắng ít, không tiết kiệm được tiền nên quần áo cũng chỉ có vài bộ.
Sau khi mặc vào bà ta soi đi soi lại trong gương vô cùng thỏa mãn, hỏi lại Tôn Cẩn Tình: “Con muốn đi, vậy con có trang phục dự tiệc không?”
Đúng lúc này, Trịnh Cẩn Dư mặc chiếc váy dự tiệc từ trên lầu đi xuống, chiếc váy đài sen đính ngọc trai để lộ thắt lưng nhỏ gầy, da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm.
Hai mẹ con dưới lầu nhìn đến u mê.
“Mẹ!” Tôn Cẩn Tình lặng lẽ ngắt Dương Lan Hoa một cái, nói: “Đây thật sự là con bé mù kia sao?”
Dương Lan Hoa khinh thường nói: “Không thể nào.”
Tôn Cẩn Tình không giấu diếm sự ngưỡng mộ: “Mẹ, váy của nó thật đẹp, con rất thích.”
Dương Lan Hoa: “Vậy thì sao chứ, cũng mặc trên người rồi, còn lột xuống được hay sao?”
Tôn Cẩn Tình nổi giận nói: “Con mặc kệ, con sẽ mặc cái váy này.”
Dương Lan Hoa cười nhạo: “Con có năng lực thì con đi lột ra mà mặc vào người.”
Biết được một bụng những suy nghĩ xấu của hai mẹ con, Trịnh Cẩn Dư một tay đỡ tay vịn cầu thang, một tay mò mẫm trong không khí, chậm rãi đi xuống lầu.
Muốn cướp quần áo của cô sao, thật sự buồn cười.
Vậy thì cho họ lấy.
“Thím, chị họ, hai người cũng định đi dự tiệc sao?”
Cô chậm rãi đến sô pha rồi ngồi xuống.
Tôn Cẩn Tình im lặng vài giây, giả vờ thân mật đi qua, bưng ly nước lên, nói: “Cẩn Dư, em khát nước không? Uống nước đi.”
Thực sự có hơi khát, Trịnh Cẩn Dư đưa tay cầm lấy ly nước, không ngờ Tôn Cẩn Tình không cầm chắc nên cả ly nước đều đổ hết lên người cô.
“Ôi, làm sao đây?” Tôn Cẩn Tình giả vờ bối rối nói.
Trịnh Cẩn Dư nhíu đầu mày lùi lại phía sau, nhàn nhạt nói: “Không sao đâu, váy này không thấm nước, lát nữa sẽ khô thôi.”
Tôn Cẩn Tình xấu hổ vài giây, tự trách nói: “Nhưng mà Cẩn Dư à, vừa rồi chị làm đổ nước trà lên váy em, bây giờ cả cái váy đều màu nâu, không thể mặc được đâu.”
Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra một lúc, vờ như rất khổ sở nói: “Vậy phải làm sao đây, chiếc váy này của em vừa được đặt làm, sắp sửa phải đi dự tiệc mừng thọ rồi?”
Tôn Cẩn Tình cố gắng nghĩ cách thay cô: “Không phải mấy hôm trước em cũng mới đặt mua một chiếc váy sao? Tuy không đẹp bằng cái này nhưng rất hợp với khí chất của em, hay là mặc cái đó đi.”
Trịnh Cẩn Dư giả vờ do dự một chút, cuối cùng nói một cách tiếc nuối: “Vậy chỉ có thể thay thôi.”
Trịnh Cẩn Dư trở về phòng, Tôn Cẩn Tình cũng theo qua, ân cần giúp cô tìm quần áo thay, sau đó ôm cái váy đài sen kia đi ra.
Chờ đến lúc Tôn Cẩn Tình đi xuống lầu, Dương Lan Hoa chọc chọc vào đầu cô: “Con đấy nhé, thật giỏi!”
Tôn Cẩn Tình cười vô cùng đắc ý: “Để con sấy khô rồi mặc vào, không hề ảnh hưởng chút nào. Dù sao nó cũng không nhìn thấy, làm sao mà biết con mặc cái gì?”
Trịnh Cẩn Dư đứng ở cầu thang nghe đoạn đối thoại dưới lầu, khóe miệng nhẹ nhàng cong cong, cô biết Tôn Cẩn Tình thích cướp đoạt đồ vật của nguyên chủ, cho nên đã cố ý động tay động chân vào chỗ vòng eo, chờ lúc đến bữa tiệc sẽ bị xấu mặt.
Ở nhà tìm đường chết còn chưa đủ, lại còn muốn mất mặt xấu hổ ở bên ngoài, cô sẽ tiễn họ một đoạn đường.
Trước bữa tiệc một giờ, Triệu Lỵ Lỵ phái xe đi đón Trịnh Cẩn Dư.
Hôm nay là ngày lành của ông cụ nhà họ Lê, làm cháu dâu tất nhiên Triệu Lỵ Lỵ không có thời gian, phải bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc.
Chờ Trịnh Cẩn Dư đến, cô ấy sẽ sắp xếp người chăm sóc để thuận tiện cho việc đi lại của cô.
Trịnh Cẩn Dư ngồi một mình trên sô pha có chút nhàm chán, tuy Triệu Lỵ Lỵ đã sắp xếp người chăm sóc cô, nhưng những người đó đều chú ý thấy cô là người mù không dám nói thêm gì, cho nên cô chỉ có thể ăn chút hoa quả điểm tâm.
Bữa tiệc được sắp xếp vô cùng xa hoa, dù sao cũng là bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Lê, tất nhiên phải náo nhiệt một phen.
Trịnh Cẩn Dư bẩm sinh đã thích náo nhiệt, làm dược đồng ở giới Tu Tiên bị trói buộc mấy trăm năm, hiện tại không dễ gì được tự do, sao cô có thể ngồi đàng hoàng được.
Cho nên chưa được một lát, cô đã bắt đầu kiếm cớ: “Chị Chu, em muốn đi toilet.”
Trợ lý Chu khách sáo nói: “Tôi đưa cô đi.”
Trịnh Cẩn Dư xua tay: “Không sao đâu, tự em đi được.”
Vì để thoát khỏi cái đuôi nhỏ này hoàn toàn, cô cố ý nói: “Chị Chu, chị đừng cảm thấy em không nhìn thấy gì thì không đi được. Thực ra em nhận biết phương hướng rất tốt, đi vệ sinh không phải vấn đề lớn.”
Trịnh Cẩn Dư đã nói vậy, Trợ lý Chu cảm thấy nếu mình cứ đi theo Trịnh Cẩn Dư sẽ giống như đang xem thường cô, cho nên do dự nói: “Vậy được, tôi ở đây chờ cô. Nếu có việc gì thì cô nhất định phải gọi điện cho tôi nhé.”
Nói xong, cô ấy lưu số di động của mình vào điện thoại Trịnh Cẩn Dư, rồi miêu tả vị trí toilet.
Trịnh Cẩn Dư gật đầu với trợ lý Chu, tự đi về phía toilet với cây gậy dành cho người mù.
Cây gậy kia chính là cha mẹ nguyên chủ lúc còn sống đã làm cho nguyên chủ, không biết dùng chất liệu gì nhưng rất tiện lợi.
Yến tiệc đông người náo nhiệt nên trăm bí mật khó tránh khỏi có một sơ suất.
Trịnh Cẩn Dư vừa đi qua một hành lang dài, đã thấy một cậu bé khoảng bốn năm tuổi bị lạc người nhà, đang khóc thút thít tìm mẹ.
Mà ngay phía trước cậu đúng lúc có một người phục vụ bưng súp nóng hổi đi đến, trùng hợp đến chỗ rẽ tầm nhìn không tốt nên người phục vụ kia không may bị vấp một cái, cả nồi súp đổ xuống.
Đó là một nồi súp nóng hổi vừa múc từ trong nồi ra, lúc bị đổ khói còn bốc lên nghi ngút.
Sau đó anh ta nhìn thấy cậu bé trước mắt ngã xuống, sợ đến mức đầu óc u mê.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, liền cảm thấy một người lao đến, ôm lấy cậu bé và lăn sang một bên.
Sau đó nước súp kia bất ngờ rơi hết xuống mặt đất.
Không chỉ người phục vụ thở phào nhẹ nhõm mà ngay cả đứa bé cũng ngây dại vì sống sót sau tai nạn, nhìn chằm chằm nồi súp còn đang bốc hơi nghi ngút trên mặt đất.
May mà thân thủ cô nhanh nhẹn, trước kia lúc Tu Tiên Trịnh Cẩn Dư còn biết chút pháp thuật, nhưng lúc đến Nhân giới đã không còn pháp thuật nữa.
Nhưng thân thủ trước kia của cô vẫn còn cho nên trong tình huống chớp nhoáng ấy, cô đã cứu được một cậu bé khỏi nồi súp nóng.
Vừa định đắc thắng đứng lên, ánh mắt bỗng tiếp xúc với người đàn ông đang lặng lẽ đứng phía xa, hô hấp cô cứng lại, trong lòng thầm mắng một cậu không hay rồi, sao trong khoảnh khắc như vậy lại bị người ta nhìn thấy rồi chứ?
Đó là người đàn ông thế nào?
Anh ngồi trên xe lăn, dưới vạt hoa tử đằng, sắc trời tối tăm, ánh đèn mờ nhạt tỏa ra, chiếu vào nửa gương mặt anh, nửa mặt kia như ẩn trong bóng tối.
Ánh mắt sâu thẳm, không rõ đang nghĩ gì.
Tóc tai bồng lên, áo sơ mi trắng phẳng phiu được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, quần tây đen rất bình thường, giày da không dính một hạt bụi.
Cả người vừa âm trầm lại vừa cấm dục.
Hai tay anh vịn lên tay vịn xe lăn, trên cổ tay trái đeo một đồng hồ giá trị xa xỉ, tôn lên cổ tay gầy gầy xương xương, hình dáng rõ ràng của anh, nhất là bàn tay kia đẹp không thể nào hình dung.
Người kia là ai?
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Cẩn Dư là cố gắng tìm kiếm thân phận đối phương trong đầu.
Nhanh chóng liền có kết luận.
Lục Tư Sâm.
Lục Tư Sâm, cháu trai trưởng của gia tộc giàu có nhất nước C.
Cũng là một vai nam phụ còn thê thảm hơn nguyên chủ.
Không chỉ thân thế thê thảm, cuối cùng anh ta còn bị bôi nhọ biến thành một đại lão làm nhiều việc ác, đương nhiên cũng không có kết quả tốt đẹp.
Tại sao Lục Tư Sâm lại xuất hiện ở nơi này?
Vì cháu trai của nhà họ Lê là anh em tốt của anh, cũng là chồng chưa cưới của Triệu Lỵ Lỵ.
Tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Lê, tất nhiên Lục Tư Sâm phải tham dự.
Không không không…
Đối phương trong bóng tối nhíu mày một cái, Trịnh Cẩn Dư căng thẳng trong lòng, ánh mắt hai người nhìn nhau một lúc lâu, có lẽ đối phương đã phát hiện ra bí mật cô có thể thấy đường.
Chương 6
Trịnh Cẩn Dư khẩn trương buông đứa bé ra, vờ như không nhìn thấy gì đưa hai tay ra bắt đầu mò mẫm, lại còn giả vờ không biết gì hỏi: “Có người sao?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Có ai có thể nói cho tôi biết được không?”
Ban đầu người phục vụ còn tưởng rằng Trịnh Cẩn Dư cứu đứa bé, anh ta đang định đi cám ơn người ta thì phát hiện đối phương là một cô gái mù, vốn không nhìn thấy đường, lúc này đang vươn hai tay ra tìm sự trợ giúp.
Vậy bóng người vừa rồi bay qua, ôm đứa bé ra có lẽ chỉ là một sự trùng hợp?
Anh ta va vào người khác thì không sao, nhưng lại suýt làm một đứa bé bị bỏng, khách hôm nay đều là những vị khách quan trọng, lại còn đụng vào một lúc hai người thì thật sự tội lỗi.
Cho nên anh ta hơi do dự, đi đến bên cạnh cô gái mù ra vẻ chỉ trích: “Sao cô lại vậy chứ? Không thấy đường còn liều lĩnh, cô xem cộ đụng phải trẻ con rồi kìa?”
Anh ta kéo đứa bé dậy trước, sau đó mới định kéo Trịnh Cẩn Dư.
Hôm nay Trịnh Cẩn Dư đã làm một chuyện tốt, tâm trạng vốn đang vui vẻ, không ngờ người phục vụ này lại đổi trắng thay đen, điều này khiến cô tức giận.
Ban đầu cô còn có thể nhìn ra được ý muốn cảm ơn trong mắt đối phương, ai ngờ mọi thứ xoay chuyển, đổ hết mọi chuyện lên người cô.
Chẳng lẽ là vì nguyên chủ bị mù không nhìn thấy sao?
Có thể mặc người ta vu oan, mặc người ta bắt nạt?
Ban đầu cô còn cảm thấy nguyên chủ trong sách quá yếu đuối, không tự bảo vệ được mình, nhưng hai ngày nay cô mới biết, cuộc sống của một người bị khiếm khuyết thị giác khó khăn biết bao nhiêu.
Chồng chưa cưới và chị họ ăn nằm với nhau, còn bị đưa lên cả hot search mà vẫn nói người khác làm giả tin tức vu oan cho họ.
Một bộ váy xinh đẹp tự mình đặt may bị người chị hắt nước lên sau đó lừa gạt để cô ta được mặc.
Ngay cả việc cứu một đứa bé cũng bị nói thành cô đụng phải, thật quá buồn cười!
Một người nóng tính như cô sao có thể chịu đựng được loại chuyện này, cô nói: “Tôi nói anh này, sao anh có thể đổi trắng thay đen như vậy chứ? Rõ ràng là tôi cứu đứa bé kia.”
Người phục vụ cười lạnh, lúc này còn chẳng có ý định đỡ cô dậy: “Cô cứu?”
“Mắt cô thấy đường sao?”
Chó chết, đúng là bắt nạt người mù một cách trắng trợn.
Trịnh Cẩn Dư đang định nói hai mắt mình thấy đường nhưng thấy cứ ngồi như vậy khí thế nói chuyện có vẻ hơi thấp nên cô định đứng lên.
Đúng lúc này, trước mặt chìa ra một bàn tay xinh đẹp sạch sẽ, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tôi nhìn thấy.”
Trịnh Cẩn Dư xoay người, không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã thêm một chiếc xe lăn.
Trong lòng khó hiểu, tai cô đặc biệt nhạy bén, vậy mà ngay cả việc người kia lặng lẽ di chuyển đến gần cô cũng không nghe thấy.
Không biết có phải cô quá tập trung đối phó với người phục vụ kia hay không.
Đối diện với ánh mắt người đàn ông kia, trong lòng Trịnh Cẩn Dư chỉ có một suy nghĩ, anh trai à, anh cũng đã liệt thế kia rồi làm ơn đừng xen vào việc của người khác có được không?
Tự cô có thể đối phó được.
Chỉ một giây sau, cô quay đầu đi, lảo đảo nắm tay người đàn ông, vịn xe lăn đứng dậy.
“Lục, Lục thiếu!” Người phục vụ không ngờ là Lục Tư Sâm, vội vàng luống cuống, căng thẳng không dám: “Thật sự xin lỗi Lục thiếu, vừa rồi tôi không phát hiện ra. Để tôi xin lỗi cô đây.”
Sắc mặt Lục Tư Sâm nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại vô cùng bá đạo: “Nể tình hôm nay sinh nhật ông cụ Lê nên tôi không truy cứu chuyện của cậu. Cậu mau thu dọn sạch sẽ chỗ này rồi cút đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu, nếu còn lần sau…”
Anh cúi đầu nhìn lướt qua hai chân người phục vụ, giọng nói lạnh như một tảng băng: “Thì người ngồi xe lăn là cậu đấy!”
Ánh mắt người đàn ông đảo qua như đao, cảm nhận được khí lạnh thổi qua da thịt, người phục vụ cúi đầu nhìn chân mình, phát hiện hai chân vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cảm thấy nếu mình còn ở lại thêm một giây thì Lục Tư Sâm sẽ cắt chân anh ta.
Âm điệu lúc nói chuyện của Lục Tư Sâm tuy nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai còn đáng sợ hơn thánh chỉ giết kẻ phạm tội tịch thu hết tài sản thời cổ đại.
Ai chẳng biết anh lòng dạ hiểm ác, làm việc không chừa đường lui, tuy nhà họ Lê không phải nhà anh nhưng nếu đắc tội với anh cũng sẽ không có kết quả tốt.
Mấy ngày trước anh ta nói chuyện với cậu chủ trong phòng, một người phục vụ xông vào nhầm phòng, cậu chủ Lê còn chưa nói gì thì anh ta đã sai người đánh người kia một trận rồi.
“Thế nào, không tin lời tôi nói sao?”
Giọng Lục Tư Sâm vẫn nhẹ nhàng bay bổng, nghe thấy người phục vụ kia run run nói: “Tôi sẽ biến ngay! Xin Lục thiếu tha cho tôi một lần.” Nói xong không dám dừng lại mà co cẳng bỏ chạy.
Về phần còn một tháng tiền lương chưa nhận, anh ta lại càng không dám nói ra.
Trịnh Cẩn Dư đứng tại chỗ xem kịch hay.
Trong lòng, khiếm thị và tàn tật cũng có sự khác nhau.
Nhìn cô đi, mù chỉ có thể chịu bắt nạt.
Còn nhìn Lục thiếu người ta kìa, ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng nói mấy câu đã có thể dọa người ta bỏ chạy, khí thế này, không làm tổng tài bá đạo thì quá thiệt thòi!
Chả trách người ta có thể đứng dậy trong ba tháng, lấy khí thể sét đánh cướp lại công ty, giành quyền thừa kế, lại còn đuổi mẹ kế và em trai ra khỏi nhà.
Quyết đoán biết bao nhiêu!
Không đúng, không đúng, Trịnh Cẩn Dư chợt phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Bỗng cô nhớ đến trong sách từng nhắc đến, Lục Tư Sâm chỉ giả vờ bị liệt, vụ tai nạn giao thông xảy ra thời gian trước với anh ta là do mẹ kế gây ra, sau đó anh vẫn giả vờ liệt và ngồi trên xe lăn.
Thực ra đang ngầm bố trí, chẳng qua thời cơ chưa đến nên anh vẫn chưa đứng lên thôi.
Trong sách nói, mẹ Lục Tư Sâm đã ốm qua đời từ khi anh còn nhỏ, cha cưới vợ khác, ban đầu anh cũng xem mẹ kế như mẹ ruột, mẹ kế đối xử với anh cũng rất tốt, như con ruột của mình.
Nhưng sau này, anh lại phát hiện chuyện không phải như thế.
Nhất là sau một lần cháy lớn, mẹ kế chỉ cứu con bà ta, để mặc anh trong đám cháy tự sinh tự diệt, từ đó tim anh liền trở nên nguội lạnh.
Lúc ấy khó khăn lắm anh mới tỉnh dậy, vội vàng chạy đi nói với cha mẹ kế muốn hại chết anh nhưng cha anh thấy bình thường mẹ kế đối xử rất nhẹ nhàng với anh nên cũng không tin.
Lúc đó anh mới tám tuổi.
Mẹ kế uy hiếp nếu anh còn dám nói vớ nói vẩn thì sẽ đuổi anh ra khỏi nhà họ Lục, cha chỉ tin lời bà ta nên không đứng về phía anh.
Từ đó về sau, Lục Tư Sâm liền trở nên lặng lẽ ít nói, tính cách lại càng quái dị.
Ở nhà như biến thành một người vô hình.
Thực ra anh chỉ thu cánh chim lại, để mình lẫn lộn vào cõi hồng trần mà thôi.
Dù vậy sau khi người cầm quyền nhà họ Lục bị bệnh, mẹ kế vẫn ra tay độc ác với anh, cũng chính lần tai nạn giao thông ấy mà anh suýt chết.
Vì anh bị liệt trên giường nên công ty nhà họ Lục cũng rơi vào tay mẹ kế và nhà mẹ đẻ của mẹ kế anh.
Nhưng Lục Tư Sâm chỉ giả vờ liệt, ở bên ngoài dưỡng bệnh, nhưng sau lưng lại hành động, nhanh chóng đứng lên, dùng thủ đoạn sấm sét cướp lại công ty, bây giờ anh chỉ đang chờ một cơ hội mà thôi.
Về phần cơ hội là gì thì Trịnh Cẩn Dư không biết.
Cô chỉ là một tiểu dược đồng ở giới Tu Tiên, xuyên không vào thế giới loài người rồi sau đó tự xuyên vào một quyển sách, rất nhiều thứ trong Nhân giới cô còn chưa biết, cô như một đứa bé sơ sinh, vừa âm thầm quan sát, vừa từ từ thích ứng.
“Cảm ơn, Lục thiếu!” Trịnh Cẩn Dư nhớ lại xong liền cúi đầu bày tỏ sự cảm ơn với Lục Tư Sâm.
Người đàn ông trước mặt tuy bá đạo không ai bằng như từ nhỏ đã sống dưới sự lạm dụng quyền uy của của mẹ kế, có thể trưởng thành cũng không dễ dàng gì, thôi, không so đo với anh nữa.
Lúc này, đứa bé vừa rồi bị va vào cũng chạy nhanh như một làn khói.
Giờ phút này tại hành lang tử đằng dài chỉ còn lại hai người họ.
Một cô gái mù đứng, mắt không nhìn thấy gì.
Một người đàn ông ngồi, hai chân không nghe theo sự điều khiển.
Lục Tư Sâm như đang xác minh gì đó, không nói câu gì lại đưa tay quơ quơ trước mặt Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư muốn mắng người, người đàn ông này chắc chắn đã phát hiện ra gì đó, nếu không thì sao lại muốn thử thăm dò xem cô có thấy gì hay không.
“Lục thiếu, Lục thiếu – -” Trịnh Cẩn Dư cố gắng để ánh mắt mình ngừng chuyển động, mờ mịt đứng tại chỗ, giọng nói nhẹ nhàng như chịu rất nhiều uất ức: “Anh còn ở đây không?”
“Người xấu đều đã đi rồi sao?”
“Cô cũng biết tôi là Lục thiếu?” Ánh mắt Lục Tư Sâm lại đánh giá cô, hỏi một cách tìm tòi nghiên cứu.
Hai tay Trịnh Cẩn Dư vịn chặt vào lan can, cúi đầu nhẹ gật: “Vừa rồi người phục vụ kia gọi anh là Lục thiếu.”
Cô không biết Lục Tư Sâm có ý gì, thăm dò cô vậy có gì thú vị sao?
Lục Tư Sâm đăm chiêu gật đầu, vừa rồi cô gái nhìn anh hai lần, đôi mắt đen lúng liếng to tròn sạch sẽ lại thông suốt kia, có chút sức sống, nhìn không thấy giống một đôi mắt không nhìn thấy gì.
Có câu đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vừa rồi lúc cô nhìn mình như vậy lại cảm thấy cô gái này vừa hoạt bát đáng yêu, đồng thời không mất đi sự linh động, tất cả sức sống tuổi thanh xuân đều phóng thích ra trong khoảnh khắc đó.
Nhưng dáng vẻ mờ mịt lúc này lại giống như một người gặp cảnh khốn cùng, nhìn thế nào cũng thấy hệt như hai người khác nhau.
Rốt cuộc là anh nhìn nhầm hay cô gái này giỏi giả vờ?
Anh từng nghe nói cô gái mù này nhà họ Trịnh, bị mù bẩm sinh, cho đến giờ cũng chưa nhìn thấy gì.
Ban đầu cũng là hòn ngọc quý trên tay, nhưng sau này cha mẹ đều qua đời, chú thím cô vừa nhìn đã biết không phải người tốt cho nên có thể đoán được cuộc sống hằng ngày của cô thế nào.
Trước kia Triệu Lỵ Lỵ còn thường xuyên nói cô đáng thương, nhưng không biết sao sau này lại không nghe thấy nói gì nữa, vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở bữa tiệc mừng thọ này.
Nghĩ đến thân thế của cô rất đáng thương, vừa rồi còn bị người phục vụ bắt nạt, anh mới qua giúp đỡ.
Nhưng xem ra cô gái này không chào đón anh ta cho lắm, cho nên anh ta mới đưa tay xem thử.
Hình như thật sự… Không nhìn thấy.
“Đi thôi!” Lục Tư Sâm nhẹ giọng nói.
Cùng cảnh ngộ với anh, đều là những kẻ đáng thương mà thôi.
“Hả?” Trịnh Cẩn Dư buông tay vịn ra sửa sang lại váy áo, chuẩn bị rời đi: “Vậy Lục thiếu, tôi xin phép đi trước.”
Được người ta giải vây cho mà không cảm ơn lấy một câu, Lục Tư Sâm nheo đôi mắt ẩn trong bóng tối, bỗng mở miệng, nói: “Đẩy tôi vào sảnh tiệc.”
Trịnh Cẩn Dư mới đi được hai bước, nghe vậy cô nhíu mày, Lục Tư Sâm cố ý sao?
Giả vờ què quặt ngồi trên xe lăn, bây giờ còn bảo cô đẩy, không biết xấu hổ sao?
Ha ha, Trịnh Cẩn Dư đưa tay sờ sờ trong không khí, nói: “Việc này, tôi không nhìn thấy gì, không thể giúp người khác được.”
Lục Tư Sâm im lặng hai giây mới nhàn nhạt mở miệng: “Không sao, dù sao cô cũng không thấy đường đi, đúng lúc tôi có thể chỉ cho cô.”