“Thôi.” Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói, cái kiểu không cam tâm tình nguyện này thật sự không có ý nghĩa.
Lục Tư Sâm nói xong, hai tay vịn lên giường, dồn hết sức nặng lên cánh tay, ngồi xuống giường.
Trịnh Cẩn Dư ngơ ngẩn đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ đỏ rực như bị lửa thiêu.
Có ý gì chứ, cô hạ quyết tâm mà người ta lại không thèm nữa hả?
Là ghét bỏ cô sao?
Hay là cảm thấy cô quá lằng nhằng?
Dựa vào cái gì anh muốn hôn thì hôn, không muốn hôn thì lại không hôn chứ.
Trời sinh tính cách Trịnh Cẩn Dư đã bướng bỉnh, càng không cho cô hôn thì cô lại càng phải hôn cho bằng được.
Nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Lục Tư Sâm, vô cùng khí thế đưa hai tay ra ôm chặt lấy mặt anh, sau đó thần tốc hôn lên má trái anh một cái.
Rất giống một tên lưu manh đầu đường xó chợ đùa giỡn con gái nhà lành.
Lục Tư Sâm: “…”
Trịnh Cẩn Dư hôn rất nhanh, vừa rồi lần đầu tiên cô không có kinh nghiệm, lần thứ hai thật quá xấu hổ rồi.
Cô hôn xong liền lùi về phía sau hai bước, dùng ngón tay cọ môi dưới, gật đầu, như đang đánh giá sự việc vừa rồi: “Uhm, ngọt!”
Sự ngọt ngào này thật sự tăng khí chất ‘nữ lưu manh’ của cô lên thêm một bậc.
Lục Tư Sâm cảm thấy cả thế giới này không phục ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể không phục Trịnh Cẩn Dư.
Vừa rồi còn cảm thấy mình là lưu manh, vậy mà sau một lúc cô lại chuyển đổi thân phận với anh rồi.
Nụ hôn đầu tiên, một sự kiện quan trọng đến mức nào chứ.
Chưa nói đến việc tắm rửa sạch sẽ, dù gì cũng phải theo quy trình trật tự, có nghi thức để tạo cảm xúc một chút chứ.
Hai người nhìn nhau, dưới bóng đêm dày đặc, lửa tình chớp lóe liên tục, sau đó ôm hôn nhau, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Kết quả…
Lục Tư Sâm đau đầu đè trán, thôi, không cần cũng được.
Ai bảo đối phương là Trịnh Cẩn Dư chứ.
Anh không nên mong chờ gì với cô.
Sau khi đùa giỡn Lục Tư Sâm xong, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy rất thoải mái, cô đi tắm rửa ngâm mình, lúc quay lại thì người đàn ông trong phòng đã ngủ thiếp đi.
Cô đứng yên lặng trước giường một lúc, người đàn ông như yêu quái tu tiên đắc đạo, càng nhìn càng đẹp.
Trong lòng hối hận vì nụ hôn quá lỗ mãng vừa rồi, nhưng lúc này bảo cô hôn lại lần nữa cô cũng không dám.
Trong lòng buồn bực vài giây, lặng lẽ leo lên phía bên kia giường bắt đầu đi ngủ.
Cũng không biết có phải do ăn mặn hay không, nửa đêm Trịnh Cẩn Dư bị tỉnh bởi cơn khát nước.
Cô đưa tay sờ đầu giường, không có nước ở đây, chỉ có thể đi xuống lầu uống.
Cô mơ màng bật đèn trên đầu giường ra, lại ngồi xuống, hai chân thò xuống dưới giường tìm dép lê, sau khi đi vào liền chuẩn bị đi xuống lầu.
Lục Tư Sâm bị hôn muốn bốc lửa, tuy không lăn qua lộn lại nhưng anh vẫn rất tỉnh táo.
Lúc Trịnh Cẩn Dư tắm rửa xong đi ra, anh chỉ giả vờ ngủ thiếp đi.
Lúc này Trịnh Cẩn Dư hơi động một tí, anh liền thức dậy.
Lúc không hôn còn đỡ, hôn rồi lập tức như muốn lấy mạng của anh.
Lục Tư Sâm nhìn Trịnh Cẩn Dư thế nào cũng không vừa mắt, nhìn cô hỏi: “Em làm gì vậy?”
Trong bóng đêm, bỗng phát ra một giọng nói trầm thấp như vậy, dọa Trịnh Cẩn Dư hoảng sợ.
Chỉ cảm thấy sau lưng gió lạnh vù vù thổi, hai chân đều sắp sửa không phải của mình nữa.
Một lúc lâu sau cô mới phản ứng kịp, đây là giọng của Lục Tư Sâm.
Trịnh Cẩn Dư bình tĩnh lại, đáp: “Khát, tôi đi uống nước.”
“Hả?” Lục Tư Sâm liếc đèn ngủ đầu giường, mắt lướt qua một tia xấu xa, cười nói: “Vậy em bật đèn làm gì, em cũng không nhìn thấy mà?”
Anh nói xong, ‘bốp’ một cái tắt đèn đi.
Đêm nay anh không thoải mái nên cô cũng đừng mong được thoải mái.
Trịnh Cẩn Dư không biết tại sao hơn nửa đêm rồi Lục Tư Sâm còn nổi điên cái gì, đối nghịch với cô rõ ràng như vậy, thật sự quá buồn cười.
Cô xoay người lại muốn mở đèn: “Anh chưa từng nghe một câu chuyện xưa sao?”
“Người mù ra ngoài mở đèn là vì để người khác nhìn thấy mình, tôi chỉ sợ bị người khác va phải thôi, không được à?”
Lục Tư Sâm chặn công tắc lại trước cô, nhìn cô hất mày, nói: “Em yên tâm, lúc này mọi người trong nhà ngủ cả rồi, chắc chắn chẳng ai đụng em đâu. Em yên tâm đi.”
Rõ ràng Lục Tư Sâm cố ý.
Trịnh Cẩn Dư nghiến răng, muốn ra tay đánh người.
Lục Tư Sâm như đoán trước được suy nghĩ của cô, nhắc nhở: “Đừng quên em còn có việc cầu xin tôi đấy.”
Trịnh Cẩn Dư thở hồng hộc nói: “Anh nói chuyện chẳng giữ lời gì hết. Không phải tối qua chúng ta đã xong rồi sao.”
Lục Tư Sâm hỏi lại: “Chuyện khuê phòng, em có chứng cứ không?”
Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, Trịnh Cẩn Dư xoay người thở hổn hển đi xuống lầu.
Biết trước vậy cô đã lưu lại chuyện tối ngày hôm qua rồi.
Lúc đó lại còn gửi hết video clip cho anh!
Trịnh Cẩn Dư đi nhanh quá, vì cầu thang quá tối nên suýt chút nữa ngã, lại thầm mắng Lục Tư Sâm một trận mới hả giận.
Cô lại nghĩ, chờ cô đuổi hết người nhà họ Tôn đi rồi thì cô sẽ ly hôn với anh.
Tống cổ cả anh đi luôn.
Mọi ngày buổi tối hai người đều ngủ rất yên ổn nhưng hôm nay, đầu đêm thì Trịnh Cẩn Dư đi uống nước, nửa đêm Lục Tư Sâm lại đi toilet.
Hơn nửa đêm anh cũng không muốn giả vờ, định đi thẳng vào WC.
Đầu tối Trịnh Cẩn Dư bị Lục Tư Sâm đùa giỡn, ban đêm lại bị anh trêu cợt, trong lòng tức giận ngủ không ngon giấc, cho nên gần như Lục Tư Sâm vừa ra khỏi giường cô liền thức dậy.
Trước kia Lục Tư Sâm vẫn ngồi xe lăn nên không thấy anh cao.
Tuy cô biết anh rất cao nhưng không ngờ lại cao đến vậy.
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà màu xám, thân cao chân dài, dáng vẻ cao ngất, hơn nữa xuyên qua ánh trăng bao phủ lên người anh, lại nửa đêm có chút buồn ngủ lười biếng, thần thái kia, càng không thể nào hình dung nổi.
Trịnh Cẩn Dư liếm môi dưới, muốn ‘liếm màn hình’(1).
(1)Từ ngữ mạng, ý là muốn thè lưỡi ra liếm khi thấy hình ảnh gì đó ngon, đẹp.
Nhưng cô nhanh chóng nhớ lại chuyện anh trêu đùa mình, mày cô nhăn lại, nghĩ ra một ý tưởng xấu xa.
Cô ngồi dậy, đưa tay sờ sờ vị trí bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Này, Lục thiếu?”
Lục Tư Sâm mới đi cách chưa đến hai mét, nghe vậy liền dừng bước chân.
Anh ngạc nhiên quay đầu, thấy Trịnh Cẩn Dư đang mò mẫm bên phía giường của mình.
“Lục thiếu – – ”
“Lục Tư Sâm – – ”
“Anh đi đâu vậy?”
Trịnh Cẩn Dư bắt đầu mò mẫm từ đầu giường sang bên này, Lục Tư Sâm nín thở, vài giây sau mới đáp: “Tôi muốn đi toilet.”
“Vậy sao?” Trịnh Cẩn Dư mờ mịt gật đầu, hỏi: “Đi xe lăn sao?”
Lục Tư Sâm vừa muốn nói đúng thì Trịnh Cẩn Dư đã vượt qua vị trí của anh chạm vào xe lăn: “Vậy sao xe lăn vẫn còn ở đây?”
Lục Tư Sâm: “…”
Anh vội vàng ngồi vào đuôi giường, thấp giọng nói: “Tôi ở đây, đang định ngồi lên xe lăn.”
Trịnh Cẩn Dư mò mẫm cuối cùng cũng đến đuôi giường, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cánh tay anh, cười nói: “Tôi nói sao lại không nghe thấy tiếng xe lăn, thì ra anh đang ngồi ở đây.”
Lục Tư Sâm nghiến răng, chỉ có thể nói một cách qua loa: “Em ngủ trước đi, tôi ngồi xe lăn đi đã.”
Không còn cách nào khác, Lục Tư Sâm dưới cái ‘nhìn chăm chú’ của Trịnh Cẩn Dư, chậm rãi di chuyển đi vào toilet.
Trịnh Cẩn Dư nhìn anh cố gắng nhịn không nổi giận, tâm trạng rất tốt, cong mày cong môi cười một lúc, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, xoay người đi ngủ.
Hai lần lăn qua lăn lại quá mệt mỏi, cô ngáp một cái, hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.
Hai ngày nay, cô ở cùng Triệu Lỵ Lỵ một ngày, cùng Điền Dĩnh Hòa một ngày.
Điện thoại vẫn chưa nhận được tin nhắn thanh toán, nhưng cô đoán chỉ ba ngày nữa chắc chắn Dương Lan Hoa sẽ quẹt thẻ thôi.
Lục Tư Sâm vẫn rất dốc sức, không biết dùng cách gì mà mời được mẹ Lê đi đánh bài, thua liên tục hai ngày liền.
Hai ngày nay, cái đuôi Dương Lan Hoa đều sắp vểnh lên trời rồi, mỗi tối đều về nhà trong vui vẻ, miệng ngâm nga vài khúc hát, tâm trạng tốt không thể nào hình dung được.
Sau bữa cơm tối, bà ta vừa dũa móng tay vừa nói: “Mấy ngày nay thực sự rất may, đột nhiên có một cây pháo nổ khai trương, chuyên mang đến tiền tài cho người khác.”
Trịnh Cẩn Dư nghe xong, tò mò hỏi: “Vậy sao?”
“Xem ra gần đây thím may mắn gặp được thần tài rồi.”
Dương Lan Hoa cười nói: “Đúng vậy, nói đến người này chắc là cháu cũng quen biết đấy, chính là mẹ của chồng sắp cưới Triệu Lỵ Lỵ, trước kia không ai thắng nổi, vậy mà bây giờ lại bại dưới tay thím.”
Trịnh Cẩn Dư thật lòng nói: “Đó là do thím có kỹ năng tốt hơn, ngày mai thím mà thắng nữa thì nhất định phải đãi mọi người một bữa đấy nhé.”
Dương Lan Hoa rộng rãi hiếm có: “Không thành vấn đề.”
Sau khi về phòng, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy xấu hổ muốn bù đắp cho mẹ Lê nhưng cô không thể trực tiếp đi tìm mẹ Lê nên chuyện này đành nói với Lục Tư Sâm.
“Mẹ Lê thua bao nhiêu, anh đưa cho dì ấy giúp tôi đi.”
Tối nay Lục Tư Sâm không ăn cơm ở nhà, mới về không lâu, anh vừa từ phòng tắm bước ra, nghe thấy cô nói vậy hào phóng đáp: “Chút tiền thua ấy với nhà họ Lê thì có là gì.”
Nếu Lục Tư Sâm đã nói như vậy thì Trịnh Cẩn Dư cảm thấy vẫn phải nghĩ cách khác để cảm ơn mới được, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng cô rất khó hiểu: “Nếu mẹ Lê chơi bài giỏi như vậy, sao Dương Lan Hoa lại không biết?”
Lục Tư Sâm: “Có gì mà khó hiểu, trước kia mẹ Lê là cao thủ, nhưng rất nhiều năm rồi không chơi, nhà họ Tôn vừa đến thành phố Ly này được vài năm, không biết cũng là chuyện bình thường.”
Nói như vậy, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy an tâm.
Tối ngày thứ ba, quả nhiên giống hệt kịch bản của Trịnh Cẩn Dư, sau khi về nhà sắc mặt Dương Lan Hoa không được vui lắm. ánh mắt nhìn một nơi xa xăm nào đó, không biết là đang ngẩn người hay mải mê suy nghĩ gì.
Trịnh Cẩn Dư do dự một chút, đi qua giả vờ không biết hỏi: “Hôm nay thím thắng bao nhiêu?”
“Hả?” Dương Lan Hoa kinh ngạc, trả lời qua loa: “Không bao nhiêu cả.”
“Vậy thím đừng quên khao mọi người đấy nhé!” Trịnh Cẩn Dư cười nói: “Thím cũng đừng thắng có tiền mà giấu mọi người.”
Tâm trạng Dương Lan Hoa đang rất chán nản nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài.
Tôn Đại Sơn đã cảnh cáo bà ta rất nhiều lần, không cho phép bà ta chơi bài nhưng bà ta vẫn cứ không chừa.
Không dễ gì mới thắng được liên tục hai ngày, ai ngờ hôm nay mới chơi hai ván đã thua sạch, thậm chí số hai ngày trước thắng còn không đủ trả, sao bà ta có thể cam tâm được cơ chứ.
Cũng không biết đối phương lấy vận may cứt chó ở đâu ra.
Trịnh Cẩn Dư thấy Dương Lan Hoa không nói gì, thăm dò hỏi: “Không phải thím thua rồi đấy chứ?”
Cô không đợi Dương Lan Hoa trả lời lại tiếp tục hỏi: “Chơi bài chắc chắn có thua có thắng, thím đừng quá để ý, thua thì sau này đừng chơi nữa là được.”
“Không được.” Dương Lan Hoa bỗng ra sức đập mạnh xuống bàn một cái: “Ngày mai thím nhất định phải thắng lại. Thím không tin tà ma quỷ quái.”
Buổi tối, trong phòng ngủ.
Tâm trạng Trịnh Cẩn Dư rất tốt, cô vừa soi gương trang điểm vừa nói: “Anh nói xem có phải dân cờ bạc ai cũng vậy không?”
Lục Tư Sâm chậm rãi trượt xe lăn, đi đến vị trí cách Trịnh Cẩn Dư nửa mét rồi dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”
Trịnh Cẩn Dư: “Thì giống Dương Lan Hoa đấy, tranh đấu đỏ cả mắt.”
Lục Tư Sâm nhếch môi mỏng lắc đầu, nói: “Không biết.”
Tầm mắt anh rơi trên bóng mắt Trịnh Cẩn Dư, thấy cô đang vụng về tô tô vẽ vẽ trên mí mắt, chưa được vài cái đã biến mí mắt từ trắng nõn thành đen tuyền, anh không nhịn được bật cười.
“Để tôi giúp em nhé?”
Lục Tư Sâm muốn giúp cô trang điểm?
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư thầm hồi hộp, cọ phấn mắt lướt lướt trên mí mắt.
Chương 38
“Khỏi cần.” Trịnh Cẩn Dư cảm thấy tay nghề của Lục Tư Sâm chưa chắc đuổi kịp cô.
Lục Tư Sâm vươn tay nhận lấy phấn mắt và cọ tán phấn mắt, nhàn nhạt nói: “Dù sao thì tôi cũng nhiều hơn em một đôi mắt.”
Trịnh Cẩn Dư muốn thể hiện thành tâm của cô phải không?
“Dùng cái gì lau trước?” Lục Tư Sâm nhìn mí mắt đen sì trước mắt, vẽ thẳng lên chắc chắn không được.
Nhưng mà anh chưa từng trang điểm, sao biết được bước gì nên dùng thứ gì.
Trịnh Cẩn Dư mò một miếng bọt biển trên bàn tới: “Dùng cái này.”
Lục Tư Sâm nhận lấy, giơ tay thử một chút, phát hiện cách hơi xa, lại xê dịch xe lăn về phía trước một chút.
Tay trái giơ hộp phấn mắt lên, tay phải cầm cọ tán phấn mắt, dùng ngón áp út và ngón út kẹp, ngón tay cái và ngón trỏ cầm bọt biển sạch, tỉ mỉ lau sạch thứ bẩn trên mí mắt cô.
Trịnh Cẩn Dư phối hợp với anh không dám làm một cử động nhỏ nào, rất sợ Lục Tư Sâm không cẩn thận chọc mù mắt cô.
“Dịch về phía trước một chút.” Lục Tư Sâm cảm thấy vẫn cách xa, kêu cô dịch đầu về phía trước.
Trịnh Cẩn Dư làm theo lời.
Bọt biển rất thần kỳ, sau khi lau nhẹ trên mí mắt cô một cái, những thứ đen sì kia không còn nữa.
Lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Lục Tư Sâm cẩn thận quan sát một chút, gương mặt cô gái này đúng là hoàn mỹ không có khuyết điểm.
“Tại sao phải dùng phấn mắt màu đen?” Lục Tư Sâm vừa lau mí mắt cô vừa hỏi.
Trịnh Cẩn Dư không trả lời được. Cô nào biết cái gì tốt, giờ vẫn còn đang trong giai đoạn thử.
Lục Tư Sâm nhìn trên hộp trang điểm một cái, phát hiện một hộp phấn mắt màu xanh đậm mà anh cảm thấy rất hợp với cô, liền lau bỏ màu đen xuống, cầm hộp màu xanh đậm kia lên: “Thử cái này xem.”
Trịnh Cẩn Dư cảnh giác nói: “Anh đừng có lừa tôi.”
Lục Tư Sâm cười: “Đằng nào cũng là buổi tối, em cũng chẳng ra khỏi nhà, tôi lừa em làm gì?”
Người đàn ông bận rộn ở chỗ mắt cô, Trịnh Cẩn Dư không dám động cựa, trên mặt mang biểu cảm hơn phân nửa không dám chắc, chỉ có thể bĩu môi nói: “Tôi sợ anh vẽ cho tôi một cái mặt hề rồi sau đó chụp ảnh lại.”
Dáng vẻ Lục Tư Sâm thả lỏng, nghe vậy cong môi: “Em cũng coi trọng tôi quá đấy, tôi vẫn chưa rảnh tới mức đấy.”
Bởi vì đang chu miệng nên âm thanh phát ra ngoài là lạ, Trịnh Cẩn Dư nói tiếp: “Bây giờ anh cũng rảnh lắm mà, nếu không sao lại chạy tới trang điểm giúp tôi.”
“Đừng cử động.” Lục Tư Sâm cầm hộp phấn mắt, ngón tay ở bên tai trái cô cố định đầu cô không lắc lư: “Đây không phải là lo em không nhìn thấy hay sao?”
Có ý tốt như thế?
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy Lục Tư Sâm vẫn có gì đó mờ ám.
Nhưng mà cả buổi tối cô cũng không ra khỏi cửa, cứ để anh vẽ một chút cũng chẳng có gì.
Chỉ có hai người bọn họ có thể nhìn thấy.
Dáng vẻ cô gái bĩu môi nói chuyện vô cùng dễ thương, trời sinh môi cô vô cùng đỏ thắm, mang vẻ sáng bóng, cứ như trái đào mật chín muồi.
Lục Tư Sâm rũ mi nhìn một cái liền dời ánh mắt đi.
Có lẽ lát nữa không cần ngủ.
Lục Tư Sâm xoắn xuýt một hồi, vẫn quyết định làm người.
Trịnh Cẩn Dư đang ở trong giai đoạn mới học trang điểm, Lục Tư Sâm thì càng chưa từng trang điểm bao giờ.
Ngay cả màu sắc của son môi anh cũng không phân biệt rõ, một đống đồ lớn như thế lại càng không biết dùng để làm gì.
Cho nên trừ tỉ mỉ đánh phấn mắt xong thì không biết tiếp theo phải làm gì nữa.
Chuyện này cũng không làm khó được anh, Lục Tư Sâm mở điện thoại lên liên tục tìm hai bức ảnh mỹ nữ đời Đường.
Khi Lục Tư Sâm để điện thoại lên bàn chuẩn bị vẽ dựa theo đó thì Trịnh Cẩn Dư cũng muốn khóc.
Rốt cuộc thẩm mỹ của Lục Tư Sâm là cái quỷ gì vật?
Tranh mỹ nữ đời Đường trông như ma, vẽ thì sẽ ra kết quả thế nào?
Cô chỉ muốn trang điểm hiện đại xinh đẹp.
Dù là tùy tiện lướt hình người nổi tiếng rồi trang điểm theo cũng được.
Trịnh Cẩn Dư rất muốn chết.
Không, cô muốn bóp chết Lục Tư Sâm.
Tên đàn ông chó này chắc chắn là cố ý.
Hu hu hu, trời sinh cô bây giờ còn phải giả vờ không nhìn thấy, lại không thể nói thẳng ra, anh tìm ra cái trò quỷ gì thế này?
Chẳng lẽ cô phải nhịn?
“À ờm, tẩy hết đi…” Trịnh Cẩn Dư bĩu môi, miệng nói không rõ ràng.
Lục Tư Sâm chỉ cố định đầu cô, không để cô cử động.
Thật ra thì anh chọn tranh vẽ mỹ nữ đời Đường không có bất kỳ ý muốn đùa giỡn Trịnh Cẩn Dư chút nào, chẳng qua là thấy trang điểm được.
Mấu chốt là sau hình ảnh còn có bước làm, anh làm dựa theo đó là được.
Đầu tiên là thoa phấn nền, bước thứ hai là đánh má hồng, ba là thoa bột vàng, bốn là vẽ lông mày rậm, năm là tô son môi, sáu là vẽ má lúm đồng tiền, bảy là vẽ hoa trên trán…
“Đừng cử động.” Lục Tư Sâm quan sát khuôn mặt cô một chút, nói gì cũng không để cho cô động đậy, lại quét một vòng trên bàn, nhanh chóng xác định mấy thứ đồ trang điểm, bắt chước lại theo thứ tự lên mặt cô.
Trước tiên vẽ một đóa mai nhỏ màu đỏ giữa hai lông mày.
Vẽ lên mặt hai khối má hồng, ừm, trông thế này cô gái nổi bật hơn.
…
Mân mê khoảng hơn nửa tiếng, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy cổ mình đau nhức, cuối cùng Lục Tư Sâm cũng thu công cụ đại công cáo thành.
“Được rồi.”
Anh cầm lấy gương, đặt trước mặt cô: “Em tự nhìn một chút đi, có phải rất đẹp hay không?”
“Có phải giống con lật đật bày bán trên đường cái lắm không?”
“Chân thật sống động như thế.”
Lục Tư Sâm còn rất hài lòng với tay nghề của mình.
Đây là cố ý chọc tức cô đúng không?
Trang điểm xấu như thế còn không biết xấu hổ cho cô xem?
Trịnh Cẩn Dư nhìn về phía gương mà nghiến răng, nếu giết người không phải phạm pháp, tối nay cô nhất định phải giết Lục Tư Sâm diệt khẩu.
Cô cố gắng duy trì nụ cười tít mắt, đẩy gương ra, cắn răng nói: “Lục thiếu, có phải anh quên rằng tôi không nhìn thấy không?”
“Đúng rồi ha.” Lục Tư Sâm cầm điện thoại tới, mở máy ra chụp hình: “Nào, chụp một tấm, chờ đến ngày nào em có thể nhìn thấy thì thưởng thức một chút.”
“Cái này cũng không cần…”
Tách…
Tách…
Tách…
Lục Tư Sâm chụp xong mấy tấm hình, Trịnh Cẩn Dư muốn ngăn cản cũng không ngăn cản nổi: “Lục Tư Sâm…”
Cô thật sự tức giận, bắt đầu cướp điện thoại của Lục Tư Sâm: “Đưa cho tôi, anh xóa bỏ cho tôi.”
Lục Tư Sâm không chịu đưa cô, vươn cánh tay dài trốn tránh ma trảo của cô: “Đã nói rồi, đợi khi nào em có thể nhìn thấy chắc chắn sẽ thích, đừng giật.”
Trịnh Cẩn Dư không với tới, chỉ có thể leo lên người anh: “Ai biết khi nào tôi có thể nhìn thấy chứ, điều này vốn không có ý nghĩa.”
“Hơn nữa làm sao anh biết tôi chắc chắn có thể nhìn thấy?”
Lục Tư Sâm nhướng mày: “Tôi còn biết lúc nào em có thể nhìn thấy?”
Trịnh Cẩn Dư không tin chuyện hoang đường của anh: “Anh nói hươu nói vượn gì đó?’
Lục Tư Sâm: “Tôi đã liên lạc với đoàn chuyên gia về mắt tốt nhất thế giới, tới lúc đó có thể khiến em nhìn thấy.”
Lòng Trịnh Cẩn Dư nói ‘nhìn thấy con khỉ’, tới lúc đó cô cứ tiếp tục giả bộ, xem anh làm thế nào!
Tránh một cái, quào một cái, bây giờ Trịnh Cẩn Dư hoàn toàn leo lên người Lục Tư Sâm, hơn nữa cô không hề ý thức được thật ra bộ dạng hai người trông vô cùng quỷ dị.
Lục Tư Sâm nhìn cô diễu võ dương oai trên người mình, cười cong khóe miệng lên, mặc cho cô tiếp tục làm loạn.
Cuối cùng thì Trịnh Cẩn Dư không cướp được điện thoại, còn suýt nữa ngã xuống, may là móc vào cổ anh.
Ờm…
Lúc này cô nhận ra điều gì đó.
Còn nhớ lần đầu tiên cô đi xem mắt, chạy tới cách vách xin sự giúp đỡ đã ngồi trên người anh.
Nhưng mà trình độ khi đó vẫn nằm trong mức có thể nhìn được.
Mà bây giờ, Trịnh Cẩn Dư đã không biết dùng từ gì để hình dung.
Mùa hè mặc ít đồ, hơi thở nóng rực của hai người phả vào nhau, nhanh chóng cảm thấy da thịt nóng như lên cơn sốt.
“Khụ…”
Lục Tư Sâm đúng lúc phát ra tiếng, Trịnh Cẩn Dư vội vàng nhảy xuống, chạy vào phòng vệ sinh như một làn khói.
Lục Tư Sâm nhìn cô gái đỏ mặt chạy như một chú thỏ nhỏ, xì một tiếng, cầm lấy điện thoại tải ảnh lên, sau đó mới thủ tiêu.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trịnh Cẩn Dư, ngày thứ ba Dương Lan Hoa cuối cùng không kiên trì nổi. Đầu tiên bà ta cà năm chục ngàn trên thẻ, sau đó lại cà một trăm ngàn, tiếp năm trăm ngàn, một triệu, cuối cùng cà nốt số tiền trong thẻ.
Ba triệu không còn dư lấy một phần.
Mà số tiền cuối cùng bị cà đi chưa được năm phút, Lục Tư Sâm đã nhận được điện thoại của bà chủ lê, ben kia thu hoạch lớn, có thể thu lưới.
“Thành công rồi?’ Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy Lục Tư Sâm cúp điện thoại, cười không nhịn được.
Lục Tư Sâm gật đầu một cái: “Bây giờ có thể gây gổ.”
“Gây gổ.” Trịnh Cẩn Dư nghĩ đến bước tiếp theo của kế hoạch, càng vui vẻ hơn: “Đúng, gây gổ.”
Cô chắp tay sau lưng, cười híp mắt đi tới trước mặt Lục Tư Sâm, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Vậy tôi có thể tát anh một cái hay không?”
Nghe vậy sắc mặt Lục Tư Sâm bỗng nhiên trở nên đen sì: “Nếu em dám đánh mặt tôi, vậy tối nay tôi lột sạch em.”
“Thô bỉ!” Trịnh Cẩn Dư nhỏ giọng lầm bầm một câu, bỗng nhiên cầm một ly nước ở đầu giường dùng sức hắt ra ngoài: “Lục Tư Sâm, anh đừng có quá đáng!”
Sau khi nói xong cô cầm gậy đi xuống lầu dưới, khóc tê tâm liệt phế: “Bà nội ơi, bà nội, bà phải làm chủ cho cháu, Lục Tư Sâm lừa gạt cháu!”
Bà nội Tôn cầm bình nước nhỏ đang tưới nước cho hoa, nghe vậy vừa quay đầu đã nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư tóc tai bù xù chạy xuống, trên mặt còn vương nước mắt, trong lòng ngạc nhiên một chút: “Thế này là thế nào?”
Trịnh Cẩn Dư chống gậy nhanh chóng đi tới, nắm tay bà cụ khóc không thở nổi: “Bà nội ơi, Lục Tư Sâm lại dám gạt cháu, anh ta là một tên xấu, anh ta lại dám gạt cháu.”
“Nó lừa cháu thế nào?” Bà cụ bắt đầu bị bộ dáng chật vật của Trịnh Cẩn Dư dọa sợ hết hồn, sau đó nghe nói là Lục Tư Sâm lừa cô, tâm tư lập tức xoay chuyển.
Đang rầu vì không biết làm sao để đuổi Lục Tư Sâm ra ngoài, bây giờ thì hay rồi, đúng là có sẵn lý do.
“Cẩn Dư, cháu cứ từ từ nói, bà nội làm chủ cho cháu.”
Bà ta cố ý dùng thứ giọng tàn bạo đó: “Cho dù là ai bắt nạt Cẩn Dư nhà chúng ta, bà nội cũng sẽ khiến cậu ta phải trả giá thật lớn.”
Trịnh Cẩn Dư xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, sụt sà sụt sịt nói: “Bà nội ơi, toàn bộ tài sản đều để trong thẻ hết rồi. Mấy hôm trước kêu Lục Tư Sâm mua chút đồ cho cháu, liền đưa mật khẩu cho anh ta, ai ngờ hôm nay tiền trong thể bị chuyển đi toàn bộ rồi. Hu hu hu, chắc chắn là Lục Tư Sâm, anh ta lừa hết tất cả tiền của cháu, vậy thì sau này cháu sống thế nào đây?”
Bà cụ vừa nghe chuyện này càng tức giận hơn. Những thứ tiền kia của Trịnh Cẩn Dư nhà họ Tôn còn chưa kịp động vào đâu, cậu ta thì hay rồi, lại trộm đi hết, lẽ nào lại như thế.
“Tên Lục Tư Sâm này đúng là đồ khốn, bà nội đã cảm thấy cậu ta không phải người tốt từ lâu, quả nhiên là như vậy.”
Trịnh Cẩn Dư kéo tay bà cụ, đau lòng không kìm nổi: “Làm thế nào bây giờ ạ? Không có tiền, mắt cháu lại không tốt, sau này cháu phải làm thế nào đây?”
Bà cụ suy nghĩ một chút, từng nếp nhăn trên khuôn mặt già nua thi nhau nổi hết lên trông rất độc ác, cắn răng nói: “Báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?’ Lòng Trịnh Cẩn Dư nói có lẽ bà nội điên rồi.
Nếu thật là do Lục Tư Sâm trộm, vậy anh không tránh khỏi một tai họa ngục tù ròi.
Dù sao thì số tiền cũng lớn như thế, ba triệu đó!
Kiểu gì cũng phải ngồi tù.
“Chuyện này…” Trịnh Cẩn Dư có chút hàm hồ: “Thật sự phải báo cảnh sát ạ?’
“Có thể trực tiếp kêu anh ấy trả lại không? Cháu vẫn không muốn để anh ấy ngồi tù.”
“Không muốn để nó ngồi tù?” Bỗng nhiên một giọng nữ truyền từ cửa tới, Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng hiểu ra, là giọng nói của Tôn Cẩn Tình.
“Cậu ta cũng đã trộm tiền của em đi rồi, sau này sẽ đá em, loại đàn ông như thế em còn giữ lại làm gì?”
Trịnh Cẩn Dư nói một cách quyết liệt, trong lòng Trịnh Cẩn Dư lại cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Đợi tới khi bọn họ phát hiện là Dương Lan Hoa chuyển tiền, không biết có hối hận về những điều đã nói giờ phút này không nhỉ?
Còn cả quyết định báo cảnh sát nữa.