Bây giờ Trịnh Cẩn Dư không sợ người khác khiêu khích, cô hơi cong khóe miệng, nhấn nhá nói: “Ài, dù gì cũng là chị họ cháu, trên người chúng ta đang chảy cùng một dòng máu mà.”
“Cho dù con chó nhặt được trên đường, cháu cũng không nỡ nhìn nó chết đói, không cho nó bát cơm ăn đúng không?”
“Cô mắng ai là chó?” Tôn Cẩn Tình tức giận, cay nghiệt nhìn Trịnh Cẩn Dư: “Cô đừng quên, chúng ta có cùng một ông nội, cô mắng tôi là chó, vậy cô là cái gì?”
“Vậy sao?” Trịnh Cẩn Dư không thèm để ý nói: “Vậy người lúc trước cướp chồng chưa cưới của tôi là ai?”
“Nếu thật sự có cùng một ông nội thì có thể làm chuyện không biết xấu hổ này sao?”
Cô nói đến đây không thèm để ý đến dáng vẻ tức giận của Tôn Cẩn Tình, quay đầu lại hỏi Tôn Hải Nhạc: “Ông nội, ông thử làm kiểm tra lại xem, không chừng chị ta chẳng phải cháu gái của ông đâu.”
Cô nói xong cũng không để ý mọi người, chỉ lẩm bẩm nói thầm: “Nếu không cháu cũng làm một cái, có khi cháu cũng chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tôn thật.”
“Trịnh Cẩn Dư.” Cuối cùng Tôn Cẩn Tình tức giận, nói: “Cô đừng quá đáng, cho là có đàn ông làm chỗ dựa thì không xem ông nội ra gì. Cô nên biết rằng, anh ta cũng chỉ là một kẻ bị liệt, thời khắc mấu chốt có thể quan tâm được đến cô sao?”
Biểu hiện hệt như phát điên của Tôn Cẩn Tình, Trịnh Cẩn Dư không thèm để ý: “Dù người ta chân không tốt thì cũng còn đáng tin hơn chị, ít nhất cũng không cướp đàn ông với tôi.”
“Trịnh Cẩn Dư – -” Tôn Cẩn Tình giương nanh múa vuốt muốn ra tay, cuối cùng bị Dương Lan Hoa ngăn lại: “Tình Tình, được rồi! Bớt tranh cãi đi.”
Tôn Cẩn Tình ngồi xuống một cách không cam lòng, cố sức chọc mạnh vào bát cơm hai lần nhưng không ăn lấy một miếng.
Xong chiến trường bên này, Trịnh Cẩn Dư nhàn nhã ăn miếng cơm, lại còn nhàn nhã gắp cho Lục Tư Sâm một miếng sườn: “Em cảm thấy sườn này rất ngon, anh nếm thử xem.”
Lục Tư Sâm không nói gì nhìn cô: “Đây là miếng gà.”
“Miếng gà sao?” Trịnh Cẩn Dư có chút chán nản nói: “Em không nhìn thấy, thật ngại quá.”
Ngược lại cô liền thở dài: “Ài, ai cũng nói lúc thím còn trẻ trông rất đẹp, đáng tiếc mắt cháu lại không nhìn thấy.”
Nhắc tới Dương Lan Hoa xinh đẹp, Dương Lan Hoa lập tức cười vui ra mặt, vờ như xấu hổ nói: “Làm gì mà xinh đẹp, cũng chỉ được người trên trấn xưng là ‘một cành hoa’ mà thôi.”
‘Một cành hoa’ mà thôi.
Trịnh Cẩn Dư ghê tởm muốn ói.
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Chú thật đúng là có phúc mà không biết hưởng, sao lại bao nuôi một tiểu tam ngay trong công ty, có thể xinh đẹp bằng thím được sao?”
Xuy – –
Lục Tư Sâm cảm thấy hôm nay Trịnh Cẩn Dư muốn gây chuyện.
Ban đầu là Tôn Cẩn Tình, bây giờ lại đến lượt Dương Lan Hoa và Tôn Đại Sơn.
Không biết nhà họ Tôn có thể đứng vững được mấy vòng.
Quả nhiên Trịnh Cẩn Dư vừa dứt lời, không khí trên bàn ăn bỗng thay đổi.
Nhất là Dương Lan Hoa và Tôn Đại Sơn.
Dương Lan Hoa nhìn Tôn Đại Sơn bằng ánh mắt không tốt đẹp gì: “Ông làm chuyện tốt rồi đấy!”
Mặt Tôn Đại Sơn lúc xanh lúc trắng.
Ban đầu ông ta định ly hôn nhưng cuối cùng Dương Lan Hoa lại thuyết phục được ông ta.
Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt để cướp được tài sản nhà họ Trịnh, nếu họ ly hôn thì Trịnh Cẩn Dư sẽ có cớ để đuổi họ ra ngoài.
Giữa người đẹp và tiền tài của cải, cuối cùng Tôn Đại Sơn lựa chọn tiền tài của cải.
Nhưng ông ta cũng không chia tay với người đẹp nhỏ kia, vẫn qua lại một cách bí mật.
Lúc này nghe thấy Trịnh Cẩn Dư châm ngòi, nổi giận quát: “Cẩn Dư, cháu nói cái gì vậy? Chú là chú ruột của cháu đấy.”
“Hả?” Trịnh Cẩn Dư lè lưỡi một cái rồi nói: “Vậy chú à, chú phải làm một tấm gương tốt, đừng để hậu bối chúng cháu học theo, nhất là Cẩn Lượng.”
“Tôi cảm thấy Cẩn Dư nói rất đúng.” Dương Lan Hoa hiếm khi đứng cùng một chiến tuyến với Trịnh Cẩn Dư, vậy mà lúc này lại nói.
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy chuyện càng lúc càng thú vị rồi.
“Bà có yên đi không hả?” Tôn Đại Sơn thấy Dương Lan Hoa không đứng về phía mình tức giận nói.
Dương Lan Hoa vừa rồi còn tức giận vì bị Trịnh Cẩn Dư nói cho một trận, lúc này nghe thấy lời Tôn Đại Sơn chỉ trích càng tức giận: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng?”
“Nếu ông không làm những chuyện không biết xấu hổ thế kia thì Cẩn Dư có thể nói ông sao?”
Ông bà cụ Tôn đều đang yên lặng ăn cơm, nghe mọi người ầm ĩ như vậy cũng không ăn nổi nữa. Ông cụ Tôn lấy đũa đập lên bàn, trách mắng: “Đã bảo là nói bớt đi một câu, ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ còn ra cái gì nữa!”
Trịnh Cẩn Dư lặng lẽ nhìn ông cụ Tôn, trong lòng cảm thấy khinh thường.
Dương Lan Hoa rất tức giận với cách đánh mỗi người một nửa này của ông ta, cãi lại để bảo vệ quyền lợi của mình: “Cha, sao cha có thể nói vậy chứ? Nếu Đại Sơn không làm chuyện đó thì trong nhà sao có thể thành như vậy được?”
“Cha, hôm nay cha phải phân xử công bằng cho con, nếu không những ngày tháng sau này của con sẽ rất khó mà yên.”
Ông cụ Tôn bị làm cho đau hết cả đầu, nhìn Dương Lan Hoa, lại nhìn Tôn Đại Sơn, cuối cùng mặt lạnh nói: “Lớn tuổi rồi mà sao còn làm ra chuyện này, mặt mũi nhà họ Tôn đều bị mày làm mất hết rồi.”
Nói đến con trai mình, bà cụ Tôn lập tức không vui: “Cha thằng bé, ông nói gì vậy, việc này sao có thể trách Đại Sơn chứ?”
“Nếu trong nhà có con cọp cái thì đành phải ra ngoài mà kiếm ăn thôi.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Dương Lan Hoa nhìn bà cụ Tôn nói.
Bà cụ Tôn không thèm để ý: “Đàn ông đã như vậy, mắt nhắm mắt mở cho qua không được à?”
Dương Lan Hoa cười lạnh, hỏi lại: “Vậy nếu cha con cũng ngoại tình thì mẹ có nói được vậy không?”
“Lan Hoa – -” Bà cụ Tôn tức giận, gắt lên: “Cô nói cái gì vậy, tôi là mẹ cô đấy, có ai không biết lớn biết nhỏ như cô không?”
“Hơn nữa, cha cô là người thế nào tôi không biết sao?”
“Tôi và ông ấy đã sống với nhau hơn bốn mươi năm, cùng nhau vất vả, cô nghĩ tôi cũng như cô sao?”
…
Thấy họ ầm ĩ gà bay chó sủa, tâm trạng Trịnh Cẩn Dư rất tốt, cơm cũng chẳng buồn ăn, cứ ngồi bên cạnh xem náo nhiệt.
Chính Lục Tư Sâm nhắc nhở cô: “Còn không ăn cơm nguội mất đấy.”
“Anh ăn đi!” Trịnh Cẩn Dư hưng phấn vô cùng nói.
Người nhà họ Tôn còn đang ầm ĩ, vừa rồi là Dương Lan Hoa cãi cọ với Tôn Đại Sơn, sau đó là Dương Lan Hoa với bà cụ Tôn, cuối cùng lại trở thành Tôn Hải Nhạc ầm ĩ với Tôn Đại Sơn, ngay cả Tôn Cẩn Tình và Tôn Cẩn Lượng cũng dần dần tham gia vào.
Người một nhà rối thành một nùi.
Ở ngay phía sau, quản gia vội vã chạy vào báo: “Ông chủ, không hay rồi, cảnh sát đang vào.”
“Cảnh sát?”Cả nhà đều kinh ngạc.
Nhưng Dương Lan Hoa nhanh chóng nói: “Cảnh sát thì có gì phải ngạc nhiên, chúng ta cũng chẳng làm gì phạm pháp.”
Dương Lan Hoa nói xong thực sự khiến mọi người dần yên tâm.
Trịnh Cẩn Dư nhìn chằm chằm vào mặt Tôn Hải Nhạc, vừa rồi lúc nghe nói cảnh sát đến, cô thấy ngón tay ông ta khẽ run, sắc mặt cũng rất mất tự nhiên.
Theo lý, đáng ra vừa có manh mối nên bắt ông ta lại ngay.
Nhưng cảnh sát Triệu nói bắt ông ta sợ bứt dây động rừng, dù gì ông ta cũng không phải nhân vật lớn, không thể chạy được nên vẫn chưa cần động vào ông ta.
Hôm nay có lẽ vụ án đã gần sắp xong nên mới có người đến bắt về quy án.
“Đồng chí Tôn Hải Nhạc, ông đã bị bắt, đây là lệnh bắt người.” Cảnh sát nói xong, lại có một nhân viên cảnh sát lấy còng tay ra, còng Tôn Hải Nhạc lại.
“Đồng chí cảnh, cảnh sát.” Bà cụ Tôn đã bị dọa sợ: “Chuyện này không thể nói đùa được đâu, rốt cuộc Tôn Hải Nhạc phạm tội gì vậy?”
Không chỉ bà cụ Tôn bị dọa sợ mà tất cả mọi người trong nhà trừ Trịnh Cẩn Dư và Lục Tư Sâm đều sợ hãi.
Sao có thể chứ?
Ông cụ Tôn đã hơn sáu mươi, ăn mặc không lo, gia đình hòa thuận, có gì mà phải phạm tội?
“Đồng chí cảnh sát!” Tôn Đại Sơn vẫn không thể tin nổi, hỏi lại: “Có phải đã xảy ra hiểu lầm gì không?”
Cảnh sát nghiêm túc nói: “Chuyện này sao chúng tôi có thể nhầm được?”
Dương Lan Hoa cũng nóng nảy, nếu Tôn Hải Nhạc phạm tội thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con cháu nhà họ Tôn.
“Việc này, đồng chí cảnh sát, đồng chí có thể nói cho chúng tôi biết là tội gì được không?”
Cảnh sát: “Tôn Hải Nhạc bị nghi ngờ khởi xướng và tham gia vào các hoạt động giao dịch chat sex, đây là lệnh tạm giam, không cần tôi lặp lại nữa chứ?”
Cái gì?
Tình nghi khởi xướng…hoạt động giao dịch….chat sex?
Cả nhà đều bị khiếp sợ.
Vừa rồi Tôn Hải Nhạc vẫn còn có một tia hi vọng, hi vọng cảnh sát nhầm nhưng vừa nói ra câu này, ông ta không còn gì để nói nữa rồi.
Hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống ghế nhanh chóng bị cảnh sát xách đi.
Cảnh sát nhanh chóng dẫn người đi, chỉ để lại cả đám người nhà họ Tôn vẫn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ vừa rồi.
Nhất là bà cụ Tôn, bà ta không thể nào tin nổi người cùng chung chăn gối với mình hơn bốn mươi năm sẽ làm chuyện không bằng cầm thú này.
Dương Lan Hoa cũng ngạc nhiên không khép được miệng lại, bà ta thẫn thờ nhìn hướng cảnh sát đã rời đi từ lâu.
Chỉ có Tôn Đại Sơn là như biết rõ chút gì đó, ngây ngẩn đứng tại chỗ.
Tôn Cẩn Tình và Tôn Cẩn Lượng càng mờ mịt, họ như không biết gì về thế giới này rồi.
Nhất là ông nội họ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vẫn là Dương Lan Hoa phản ứng kịp trước, bà ta dùng khuỷu tay huých vào Tôn Đại Sơn nói: “Ông mau ra ngoài hỏi thăm xem tình hình thế nào, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lúc này bà cụ Tôn cũng phản ứng kịp, vừa lau nước mắt vừa thúc giục: “Đúng đúng, Đại Sơn con mau đi xem tình hình thế nào, hay là cảnh sát bắt nhầm rồi.”
Dương Lan Hoa hừ lạnh một tiếng: “Cũng mong là bắt nhầm. Chứ nếu không vừa rồi mẹ còn nói với con, đây chẳng phải là báo ứng lên người à?”
Vừa rồi bị cục tức to như vậy, Dương Lan Hoa tìm được chỗ xả: “Vừa rồi mẹ còn nói trong nhà có con cọp cái thì phải ra ngoài kiếm ăn, nhưng cha kiếm ăn thì kiếm ăn, sao có thể gọi cả ‘gái’ nữa chứ?”
“Mẹ, mẹ đã theo cha hơn bốn mươi năm, ông ấy có tật xấu gì, chẳng lẽ mẹ không biết sao?”
Không ngờ Dương Lan Hoa lại bỏ đá xuống giếng nhanh như vậy, bà cụ Tôn tức giận mặt trắng bệch, chỉ vào bà ta nói không nên lời: “Cô, cô, cô…”
Bà ta bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người lảo đảo ngã xuống.
Tôn Đại Sơn bực bội mắng: “Dương Lan Hoa, bà có im đi hay không?”
“Cái nhà này còn chưa đủ loạn sao, còn nói vớ vẩn gì đấy?”
“Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy?”
Bà cụ chỉ bị tức giận quá mức, để Tôn Đại Sơn giật giật nhân trung vài cái liên tỉnh lại.
Sau khi bà ta tỉnh lại, giọng điệu yếu ớt như biến thành một bà già trải qua bao thăng trầm cuộc đời: “Đại Sơn, con mau lên, mau đi xem sao lại như thế này.”
Tôn Đại Sơn lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Lan Hoa, nói: “Bà chăm sóc mẹ đi, tôi đi xem tình hình thế nào.”
“Này, người nhà các người xảy ra chuyện, lúc này cần đến tôi rồi sao?” Dương Lan Hoa đứng trên mặt đất giậm chân, vốn không có ý định quan tâm bà cụ Tôn.
Bà cụ Tôn thở dài, đầu óc lại bắt đầu hôn mê.
Bên này mới vừa yên tĩnh một chút, bên kia Tôn Cẩn Lượng không biết bị trúng tà gì, tự dưng nhìn về phía Lục Tư Sâm, nói: “Đều là tại anh, anh vừa vào nhà chúng tôi, cha mẹ tôi và ông bà nội đã gặp chuyện không may – – ”
Cậu ta vừa mắng, vừa hùng hổ lao vào người Lục Tư Sâm: “Chắc chắn là chuyện tốt anh làm, nếu không sao anh lại không việc gì còn người nhà chúng tôi toàn gặp chuyện không may.”
Chương 28:
Trịnh Cẩn Dư không ngờ mình chẳng làm gì cũng bị Lục Tư Sâm coi như cái bia đỡ.
Lúc này tất nhiên cô chung một chiến tuyến với Lục Tư Sâm cho nên không chút do dự vươn tay ngăn cản Tôn Cẩn Lượng: “Làm gì đấy, không đi chăm sóc ông nội cậu đi còn đánh người vô tội làm gì?”
Ở trong mắt mọi người, nguyên chủ điềm đạm có thể lấn át, thậm chí ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng.
Đừng nói tới phản kháng.
Nhưng mà giờ phút này, Trịnh Cẩn Dư dùng một loại giọng điệu vô cùng uy nghiêm, mặc dù không có lực xuyên thấu trời nhưng cũng đủ chấn động những người trong phòng.
Bây giờ nhà họ Tôn là sóng trước chưa hết sóng sau đã tới, tranh cãi nhau ầm ĩ. Ông cụ bị đưa đi, mọi người đã đủ làm ầm ĩ, bây giờ ngay cả con mù Trịnh Cẩn Dư chẳng nhìn thấy cái gì cũng bắt đầu nổi giận.
Tiếng của cô vừa dứt, người ngơ ngẩn đầu tiên là Tôn Cẩn Lượng đứng gần cô nhất.
Đây là Trịnh Cẩn Dư bình thường dù có bắt nạt thế nào cũng sẽ không phản kháng ư?
Đây là cô chị họ mù của cậu ta ư?
Thật không thể tin nổi.
Dương Lan Hoa và Tôn Cẩn Tình bên cạnh cũng khiếp sợ tột cùng, không dám tin nhìn Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư dùng sức đẩy người về sau một chút: “Biết lễ phép đi, anh ấy là chồng của chị họ cậu, tôi là chủ nhân của cái nhà này, tất nhiên anh ấy cũng là chủ nhân. Nếu như chọc anh ấy mất hứng sẽ đuổi mấy người ra ngoài, đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người trước.”
“Đuổi ra ngoài?” Tôn Đại Sơn dẫn bà cụ trở về phòng, sau khi quay lại liền nghe những lời này.
Giọng ông ta rất lớn: “Trịnh Cẩn Dư, đừng quên tôi là chú của cô, bọn họ đều là người thân của cô!”
Dứt lời, ông ta cũng không dây dưa nhiều mà bước nhanh ra khỏi nhà.
Dù sao chuyện của ông cụ vẫn còn chưa biết, ông ta phải mau chóng đi nghe ngóng mới được.
Dương Lan Hoa tức giận con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài, hận không thể xé tan Trịnh Cẩn Dư: “Trịnh Cẩn Dư, những lời này cô nói đúng là không có lương tâm. Cha mẹ cô cũng đã mất, chúng tôi không an tâm mới qua chăm sóc cô, bây giờ cô có gia đình thì muốn đuổi tất cả chúng tôi ra ngoài?”
“Cô không sợ toàn bộ thành phố Ly đều đâm chọc sau lưng cô sao?”
Đoán chừng bây giờ nếu đuổi người nhà họ Tôn ra ngoài, người bị đâm chọc sẽ chính là Lục Tư Sâm.
Dù sao thì không hẳn là Tôn Cẩn Lượng nói hoàn toàn sai.
Cô dừng lại rồi nói: “Tôi khuyên mấy người, mỗi người lương thiện hơn chút đi, nếu không ông nội của hôm nay chính là kết quả ngày mai của mấy người.”
Dứt lời, cô đứng dậy đẩy Lục Tư Sâm rời đi: “Hôm nay Lỵ Lỵ nói đưa tôi đi xem show thời trang, thời tiết tốt thế này không đi thì tiếc quá.”
Lục Tư Sâm nhếch môi mỏng, rất thuận theo để cô đẩy đi.
Thấy tâm trạng cô tốt như thế, thật sự không sợ bị đâm chọc sau lưng.
Đoán chừng tới lúc đó tất cả mọi người trên đời này sẽ cho rằng Lục Tư Sâm anh mới là đầu sỏ.
Nhưng mà cái tiếng xấu này…
Cũng không phải là không thể gánh.
Chỉ là phải có đầy đủ lý do.
Ví dụ như…
Cô trở thành vợ chính thức của anh.
Mà không phải mặc dù hai người nằm trên một cái giường nhưng lại ngủ riêng.
Dù cảm thấy chắc chắn đại lão sẽ không để mấy câu nói của nhóc con vào trong lòng, nhưng dù sao người ta cũng gánh vác một phần pháo binh với mình.
Cho nên Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình cần phải trấn an Lục Tư Sâm mấy câu.
“Lục thiếu.” Ra khỏi phòng, Trịnh Cẩn Dư đẩy xe lăn, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao chứ?”
Còn biết quan tâm cái bia đỡ đạn là anh này, Lục Tư Sâm nhấp môi dưới, cố ý nói: “Nếu như tôi để trong lòng thì sao?”
“Để trong lòng rồi à?” Giọng Trịnh Cẩn Dư khó nén kinh hoảng: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lục Tư Sâm im lặng: “Chi bằng, cô bồi thường chút gì đó cho tôi?”
“Anh muốn bồi thường gì?” Trịnh Cẩn Dư hỏi.
Lục Tư Sâm không chút nghĩ ngợi nói: “Đợt trước không phải cô đi học mát xa hay sao, sao không thử tay nghề một chút?”
Tiểu nha đầu nói là cô đi học mát xa, nhưng mà kết quả trái lại không tốt, anh chẳng được cảm nhận chút nào, thậm chí ngay cả nói cô cũng không nói.
Trịnh Cẩn Dư bị hỏi ngạc nhiên một chút.
Hôm đó cô làm đau Lục Tư Sâm, quả thật muốn đi học mát xa rồi lấy công chuộc tội.
Nhưng mà cô làm gì cũng là suy nghĩ nhất thời, cảm xúc mạnh mẽ đó giảm xuống rồi cô ngay cả nhớ cũng chẳng nhớ nổi nữa.
Nghe vậy cô nhíu mày một cái, nói: “À ờm, tôi vẫn chưa học. Anh cũng biết sau đó ông nội tôi xảy ra chuyện, cho nên liền…”
“Vậy nếu không chờ tôi học lại?” Giọng Trịnh Cẩn Dư lấy lòng nói.
Dáng vẻ Lục Tư Sâm trông tiếc nuối nói: “Vậy thì cũng chỉ có thể như thế thôi.”
Chờ sau khi tách ra khỏi Lục Tư Sâm, Trịnh Cẩn Dư càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Dựa vào đâu mà Lục Tư Sâm cây ngay không sợ chết đứng kêu cô mát xa cho như thế?
Trước đó làm anh đau chân còn không phải vì anh lừa cô, nói cái gì mà thay mắt heo cho cô, cô mới động thủ chứ, sao bây giờ lại thành cô thiếu nợ anh?
Hơn nữa lúc nãy cũng chỉ khách sáo một chút mà thôi, anh cứ ngày càng càn rỡ, cũng thật là quá đáng.
“Nghĩ gì đấy?” Trong cửa tiệm bánh ngọt, Triệu Lỵ Lỵ nhìn Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn ngơ người, hỏi.
Trịnh Cẩn Dư lấy lại tinh thần từ trong oán giận với Lục Tư Sâm, cười một cái nói: “Không có gì, chỉ là chợt nhớ ra Lục Tư Sâm thật là quá đáng.”
“Quá đáng thế nào?” Triệu Lỵ Lỵ tò mò hỏi.
Nhìn dáng vẻ Trịnh Cẩn Dư, rõ ràng chính là cãi nhau giữa đôi tình nhân.
Trịnh Cẩn Dư thở phì phò nói: “Chắc chắn là anh ta quá rảnh rỗi, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để lừa gạt mình.”
“Anh ta lừa gạt cậu?” Triệu Lỵ Lỵ càng tò mò hơn: “Anh ta lừa cậu cái gì?”
Trịnh Cẩn Dư liền kể lại từ đầu tới đuôi chuyện Lục Tư Sâm quá đáng, kể rất sống động, lòng đầy căm phẫn.
Triệu Lỵ Lỵ ôm bụng cười to nói: “Cho nên Diêm Vương mặt lạnh trêu chọc cậu, nói thay một đôi mắt heo cho cậu?”
Nhắc tới chuyện này liền tức, Trịnh Cẩn Dư: “Đúng thế, cậu nói xem sao anh ta có thể quá đáng như vậy.”
“Không phải.” Một tay Triệu Lỵ Lỵ che bụng không ngừng được cười, một tay xua xua: “Dù có thế nào mình cũng không ngờ tới, anh ta nghiêm túc như thế sao lại trêu đùa với cậu như thế?”
“Cậu còn cười.” Trịnh Cẩn Dư hung hăng nhìn cô ấy một cái.
Triệu Lỵ Lỵ cảm thấy Trịnh Cẩn Dư hung hăng chẳng có chút lực uy hiếp nào.
“Cậu biết không, mình quen Lục thiếu nhiều năm như thế cũng chưa từng nghe anh ta kể chuyện cười một lần nào, thật không biết anh ta trêu đùa với cậu sẽ trông như thế nào?”
“Thậm chí anh ta còn bán thảm với cậu, điều này càng phá vỡ hình tượng.”
Anh ta có hình tượng gì?
Trịnh Cẩn Dư bẹp miệng: “Vậy là các cậu ít nói chuyện phiếm, nếu không cậu cũng không biết anh ta đáng ghét tới mức nào đâu.”
Cô vừa nói vừa nắm quả đấm nhỏ, hận không thể xuất hiện ngay trước mặt Lục Tư Sâm, cô có thể cho anh hai đấm.
Triệu Lỵ Lỵ mới không cảm thấy Lục Tư Sâm sẽ trêu đùa với cô.
Quen nhiều năm như thế cũng chỉ có khuôn mặt băng sơn là cô hay gặp, cứ như một cái biển gỗ vật.
“Aiz, Cẩn Dư, cậu có phát hiện ra một vài chuyện hay không?”
“Chuyện gì?” Trịnh Cẩn Dư vẫn còn đang giận dữ bất bình.
Triệu Lỵ Lỵ: “Mình cảm thấy chắc chắn Lục Tư Sâm rất yêu cậu, cho nên cậu mới thấy được một mặt mà anh ta không muốn người khác biết được.”
Lời này quá không thể tưởng tượng nổi, Trịnh Cẩn Dư không hề nghĩ ngợi liền phản bác: “Không thể nào, anh chỉ cảm thấy trêu mình vui. Dù sao thì mình cũng không nhìn thấy, không phản kháng được mà thôi.”
Triệu Lỵ Lỵ thấy cô không tin, cười một tiếng rồi không tiếp tục đề tài này nữa.
Dù sao thì chắc chắn Lục Tư Sâm đối xử đặc biệt với Trịnh Cẩn Dư, nếu không cũng sẽ không chút do dự đi nhận giấy chứng nhận.
Sau khi xem xong show thời trang, Trịnh Cẩn Dư đi mua mấy bộ đồ trang điểm. Dạo này cô hay theo dõi mấy beauty blogger, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy muốn học trang điểm.
Trước kia đồng tử luyện đan ở giới Tu Tiên chỉ có thể trát lớp phấn, đánh son môi, nhạt không thể nhạt hơn, vốn không thể thỏa mãn lòng yêu thích cái đẹp của cô.
Với lại mỹ phẩm và kỹ thuật khi đó sao có thể so sánh với bây giờ?
Buổi tối Trịnh Cẩn Dư mang theo một đống lớn sản phẩm thu hoạch được trở lại nhà họ Trịnh.
Mấy ngày nay người nhà họ Tôn liên tục xảy ra chuyện, đã thành thật hơn rồi.
Đầu tiên là Tôn Cẩn Tình lên livestream, sau đó Tôn Đại Sơn rơi vào cửa bao nuôi, mà bây giờ ông cụ Tôn cũng trực tiếp chơi vào.
Cho dù là một chuyện như thế kia cũng đủ để khiến người nhà họ Tôn cụp đuôi làm người.
Cho nên mấy ngày nay cô cùng yên tĩnh, trời vừa tối liền đóng cửa, ngay cả ban ngày người nhà họ Tôn cũng rất ít đi ra ngoài.
Nhưng mà hôm nay, Trịnh Cẩn Dư vừa vào cửa liền nghe thấy một giọng ngâm nga, nghe tiếng còn rất hài lòng.
Trịnh Cẩn Dư nhíu mày, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì vui?
Người nhà họ Tôn có chuyện vui, coi như cô mất hứng.
Chờ cô chống gậy đi vào phòng thì phát hiện là Dương Lan Hoa đang hát, trên mặt nở đầy nụ cười.
Trong lòng thấy kỳ lạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Dương Lan Hoa vừa nhìn thấy cô đi vào liền vui vẻ bỏ trái táo trong tay xuống, nói liến thoắng không ngừng với cô: “Cẩn Dư, nói cho cháu một chuyện tốt.”
“Chuyện gì tốt?’ Trịnh Cẩn Dư tỉnh rụi hỏi.
Nhưng mà cô không cảm thấy chuyện tốt với Dương Lan Hoa có liên quan gì tới cô.
Đầu tiên Dương Lan Hoa thở dài, sau đó mới nói: “Aiz, dạo này gia môn bất hạnh, chị họ của cháu, chú cháu, và ông nội liên tục xảy ra chuyện.”
“Bây giờ lớn không trông cậy nổi, chỉ có thể trông cậy vào nhỏ mà thôi.”
“Trông cậy vào nhỏ?” Trịnh Cẩn Dư nhíu mày một cái: “Cẩn Lượng?”
“Đúng thế.” Dương Lan Hoa thấy cô đoán ra con trai mình nhanh như thế, càng vui như mở cờ: “Cháu không biết em trai cháu không chịu thua kém tới mức nào đâu.”
“Có ý gì?” Trịnh Cẩn Dư hỏi.
Dương Lan Hoa: “Cuộc thi lần này cho thím điểm tuyệt đối, giáo viên nói thành tích này của nó hoàn toàn có thể tham gia thi đội tuyển vật lý cấp tiểu học, hạng nhất không dám nói, trước hạng ba khẳng định không thành vấn đề.”
Tôn Cẩn Lượng học hành tốt như thế?
Dù thế nào cô cũng chẳng tin.
Mặc dù trong sách không đề cập tới một nhân vật nhỏ ngay cả vai phụ tuyến mười tám cũng không bằng này, nhưng mà Trịnh Cẩn Dư cảm thấy nhà họ Tôn nuông chiều ra một hùng hài tử, thành tích tốt như thế chắc chắn không nói trước được.
“Vậy chúc mừng thím.” Trịnh Cẩn Dư không mặn không nhạt nói xong thì đi lên lầu.
Cả buổi tối sau đó, Trịnh Cẩn Dư cũng có thể nghe thấy Dương Lan Hoa vội vàng đi khoe khoang, hận không thể thấy ai cũng khoe với người ta là con bà ta học giỏi, là niềm kiêu hãnh của bà ta, niềm kiêu hãnh của nhà họ Yoon.
Sau này nhà họ Tôn liền trông cậy vào cậu bé.
Ngày hôm sau, Trịnh Cẩn Dư bị Triệu Lỵ Lỵ dẫn tới nhà họ Triệu.
Cô ấy mới khai thác được một đầu bếp cấp năm sao ở Michelin, làm đồ ngọt vô cùng ngon, biết Trịnh Cẩn Dư thích liền gọi cô tới.
“Cẩn Dư, mình cố ý kêu anh ta làm nhiều một chút. Cậu nếm thử đi, thấy thế nào?”
Trịnh Cẩn Dư cầm một miếng bánh trái cây lên nếm nếm, mắt cũng sáng lên, không nhịn được kêu lên: “Ăn ngon quá đi!”
Triệu Lỵ Lỵ thấy cô thật lòng thích, trong lòng cũng vui vẻ: “Mình biết ngay cậu sẽ thích.”
Triệu Lỵ Lỵ có một cháu ngoại nhỏ, tuổi tác không lớn hơn bao nhiêu so với Tôn Cẩn Lượng, nhưng mà trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Trịnh Cẩn Dư vừa ăn đồ ngọt vừa trò chuyện với cậu bé một hồi, còn nhắc tới em họ mình: “Dì có một người em trai, tuổi cũng tầm như cháu, ở khoa quốc tế.”
Nghe nói có một bạn nhỏ tuổi tác xấp xỉ mình, Hạ Nhiên vui sướng hỏi: “Vậy cậu ấy ở ban mấy, tên là gì ạ?”
Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một chút rồi nói: “Ban mấy thì dì không biết, tên là Tôn Cẩn Lượng.”
“Tôn Cẩn Lượng?” Hiển nhiên Hạ Nhiên biết Tôn Cẩn Lượng, vẻ mặt trở nên vô cùng khinh thường: “Cậu ta á?”