• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Phụ trách dập lửa

“Lấy lòng tôi!” Ba chữ lạnh lùng từ trong môi mỏng vang lên, không có bất kỳ màu sắc cảm tình, tàn nhẫn làm cho lòng người ta lạnh lẽo.

Ninh Tự Thủy sững sờ, trong nháy mắt, cho là mình nghe lầm. Cho dù kết hôn ba năm, chuyện ở trên giường cho tới bây giờ đều là Kỷ Trà Thần chủ động, mỗi lần cùng hắn gần gủi, cô khẩn trương, tay chân cũng không biết làm thế nào. Nhưng hắn chưa bao giờ ghét bỏ cô. Ngược lại cảm thấy cô không cần phải hiểu nhiều như vậy, cứ đem mình giao tất cả cho hắn là tốt rồi.

Nhưng bây giờ. . . . . . Hắn lại nói ra như vậy.

“A” Kỷ Trà Thần môi mỏng cong lên nụ cười châm chọc: “Nhìn dáng vẻ, cô cũng không phải là rất yêu mẹ”.

Xoay người, muốn đi.

“Tốt”. Ninh Tự Thủy nhắm mắt, trong phút chốc kia, âm thanh yếu đuối vang lên, nước mắt lần nữa không tiếng động rơi xuống, đặc dính lông mi khẽ run. Nếu như đem tự ái của cô dẫm xuống đất, có thể để cho hắn hài lòng, cô cái gì cũng không cần.

Cái gì tự ái, cái gì khuất nhục, cô đều có thể nuốt xuống.

Bóng lưng Kỷ Trà Thần cứng ngắc một chút, xoay người đối mặt với cô, cúi đầu nhìn giọt nước mắt trong vắt, vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Tất cả gân xanh đều nổi lên, cũng đang nỗ lực khắc chế mình, không thể mềm lòng; không thể bị bề ngoài của cô lừa gạt!

Ninh Tự Thủy mở mắt, chậm rãi ngồi xổm người xuống; ngón tay mảnh khảnh đẹp mắt dường như ông trời sinh ra một đôi tay để chơi đàn dương cầm, run rẩy vòng qua dây lưng hắn, cứng ngắc cởi ra, kéo khóa quần xuống, một vật rất kiêu ngạo bung ra, sợ vẻ mặt cô biến đổi lớn. Đây là lần đầu tiên cô thanh tỉnh quan sát thứ quan trọng nhất của hắn.

Mắt nhìn vật trước mắt, mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ các loại cảm xúc dây dưa rối nùi, không biết làm gì, không biết như thế nào bắt đầu. Cô chưa từng có tiếp xúc qua những thứ này!

“Ngậm nó”. Kỷ Trà Thần có chút không nhịn được rồi, lạnh lùng mở miệng. Nhìn bộ dáng cô ngượng ngùng, giống như trở lại lúc mới quen cô chưa lâu. Cô chính là như vậy, kinh nghiệm sống chưa nhiều, cái gì cũng không hiểu. Sạch sẽ giống như là một tờ giấy trắng, tùy tiện để cho hắn vẽ xấu.

Đáng tiếc ………

Tờ giấy trắng này đã bị dơ bẩn.

Ninh Tự Thủy run rẩy đôi tay bưng lấy vật của hắn, cố nén sợ hãi, môi chậm rãi đến gần, miệng mới vừa hé mở, Kỷ Trà Thần đã không kịp chờ đợi đem vật của hắn đút vào trong miệng của cô, bị đôi môi nhỏ cô cực nóng bao quanh.

“Ưmh. . . . . .” Ninh Tự Thủy cả kinh, muốn phun ra; nhưng Kỷ Trà Thần đã giữ chặt cô cái ót, không cho phép cô có một chút cơ hội nào tránh lui. Dáng vẻ cao ngạo, hơi thở mạnh mẽ: “Cô đã quyến rũ tôi, nhất định phải phụ trách tắt lửa”.

Ninh Tự Thủy khó chịu không có biện pháp hít thở, chỉ có cảm giác miệng mình bị đau nhức, rất nghẹn, rất khó chịu. Lời của hắn, sao khó nghe, chói mắt. Cô lúc nào thì quyến rũ hắn? Rõ ràng là hắn đang uy hiếp mình.

Con ngươi Kỷ Trà Thần lạnh tanh từ từ trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm cô, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì cô tuổi còn rất trẻ, cho dù cưới về nhà ba năm, hắn rất ít ép buộc cô làm chuyện như vậy. Ngoại trừ tâm tình rất tốt, trạng thái thoải mái. Trước kia lại càng không để cho cô dùng môi thay mình giải quyết, chưa bao giờ biết môi nhỏ của cô ngâm chặt hứng thú như thế!

Quả thật có thể làm cho hắn nổi điên, không nhịn được mình.

“Không muốn mẹ cô có chuyện, thì dùng đầu lưỡi của cô liếm đi……” Hơi thở hắn trở nên nặng nề, giọng nói không còn lạnh lẽo nữa, mà trở nên thâm trầm mang theo cảm giác khó có thể che giấu.

 

Chương 14: Nuốt vào bụng

Trong lòng xấu hổ từng chút, từng chút lan tràn, từ từ vây quanh cô. Con ngươi khẽ chớp nhìn thấy hình dáng hắn mơ hồ, cảm nhận được hơi thở của hắn cực nóng và biến hóa, Ninh Tự Thủy ho nhẹ một tiếng, cố nén xấu hổ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, lấy lòng vật của hắn, thỏa mãn hắn.

Kỷ Trà Thần, anh biết hay không, tiếp tục như vậy, tình yêu của chúng ta sớm muộn sẽ bị ngươi tiêu xài không còn, sớm muộn, em sẽ không nhịn được, mà rời khỏi anh.

Từng tí đau đớn đều ở nào đó một chỗ trong thân thể, tập trung thành một dòng nước nhỏ, lẳng lặng chảy xuôi xuống đáy lòng; không khóc nổi, đau cũng không kêu được. Cái gáy bị hắn giữ chặt, vật trong miệng cơ hồ muốn đem cổ họng của cô đâm thủng, bên tai mơ hồ nghe tiếng thở thật thấp, một mùi tanh trong đầu nhủ tràn ra. “Khụ khụ. . . . . .” Ninh Tự Thủy nằm trên mặt đất, không ngừng ho khan, khó chịu cơ hồ muốn rơi nước mắt. Vật kia, có ít thứ vào trong bụng của mình, thật buồn nôn, cô đưa ngón tay vào cổ họng muốn moi ra. . . . . .

Ánh mắt bén nhọn của Kỷ Trà Thần căng thẳng, một giây kế tiếp nâng lên cằm nhỏ của cô lên. Tay cứng ngắc hạ xuống, lúc nào thì cô trở nên gầy đi như vậy? Đè nén kinh ngạc trong lòng, giọng nói ra lệnh: “Không cho phép nôn ra! Nuốt vào bụng!”

Ninh Tự Thủy quật cường nhìn hắn, hồi lâu, khi nhìn hắn cứng rắn, rốt cuộc vẫn phải nhắm mắt, đem mấy thứ kia nuốt xuống. Tuyệt vọng từng chút, từng chút lan tràn ra.

“Ninh Tự Thủy, cô đã thay đổi”. Con ngươi Kỷ Trà Thần đầy thâm ý nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lạnh lùng khạc ra một câu nói. Sửa sang xong y phục, rời phòng.

Ninh Tự Thủy mở mắt gắt gao nhìn ra cửa, hốc mắt nóng lên, khóe môi nở nụ cười thê lương. Là tôi thay đổi sao? Kỷ Trà Thần, tại sao anh không thay đổi? Anh làm cho tôi yêu anh, rồi lại tàn nhẫn đối xử với tôi như vậy. Rốt cuộc tôi làm sai sao, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Kỷ Trà Thần, rốt cuộc tại sao anh có thể không tin tôi? Nói cho tôi biết có được hay không? Nếu như ngươi không muốn tin tưởng tôi, không yêu tôi, thì ban đầu tại sao dùng hôn nhân giữ tôi lại? Tại sao muốn cứu tôi?

“Kỷ thiếu gia, tôi đã điều tra, không tìm được bất kỳ chỉ tay nào, xe cũng là do vứt bỏ sửa chữa lại, không có bảng số xe, không có bất kỳ đầu mối. Về phần ba hộ vệ bị hôn mê, khi tỉnh lại, xác nhận là trong đồ ăn bị bỏ thuốc”. Đường Diệc Nghiêu cung kính giọng nói.

“Bỏ thuốc?” Kỷ Trà Thần nhíu mày, vẻ mặt dưới ánh đèn màu cam càng thêm trở nên lạnh lùng: “Bữa ăn Kỉ gia vẫn do đầu bếp Kỉ gia phụ trách, không thể nào ăn được phía ngoài.”

“Ý của Kỷ thiếu gia là trong Kỉ gia xuất hiện sát thủ?”

“Tôi muốn biết là ai có lá gan lớn dám phản bội tôi”. Giọng nói Kỷ Trà Thần âm trầm tràn đầy tức giận. Ở Kỉ gia lại có thể xuất hiện sát thủ, chuyện này hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.

“Vâng, tôi sẽ đi xử lý”. Đường Diệc Nghiêu gật đầu, muốn nói lại thôi cuối cùng vẫn mở miệng: “Kỷ thiếu gia, tôi cũng điều tra chuyện của Tự Thủy lúc trước, từ lúc cô ấy lớn lên cho đến bây giờ có 201 người theo đuổi, nhưng cô ấy cũng không có tiếp nhận. Chỉ là, trước đây không lâu, cô ấy đi làm, đồng nghiệp Tề Hạo đối với cô ấy rất tốt, hai người quan hệ hình như có chút thân thiết”.

Tất cả gân xanh Kỷ Trà Thần nổi lên, vẻ mặt lại trấn định không sợ hãi, nhếch miệng nở nụ cười, đầy ý vị, kéo môi nói: “Chúng ta có thể xem kịch hay”.

Con mắt Đường Diệc Nghiêu lướt qua, nhìn thấy Kỷ Trà Thần lộ ra vẻ mặt như thế, sau sống lưng mồ hôi lạnh tuôn ra, Kỷ thiếu gia lại muốn ra tay.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK