• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25: Không được chết tử tế

Chiếc xe màu đen chạy như tên bắn trên đường lớn, sắc trời u ám, mây đen vô che kín. Trong chiếc xe thể thao màu đen sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, vẻ mặt thong dong đạp lút cần ga, liều mạng không để ý mấy chiếc xe đi theo phía sau. Ánh mắt chợt quét phía chân trời đỏ thắm cách đó không xa, làn khói báo động cuồn cuộn nổi lên. Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một bóng dáng trắng, gầy gò nhỏ yếu, điên cuồng muốn xông vào bên trong, lại bị mấy người dắt ra ngoài.

Không biết, vì sao con người đó trầm mặc trong lòng chợt bị kích thích một chút. Chờ mình phản ứng kịp, xe đã vọt như bay về hướng kia.

Người của hắn đi theo phía sau cả kinh, cũng vội vàng chuyển hướng vọt qua.

Dừng xe, mở cửa xe, xuống xe, đóng cửa xe, động tác liền một mạch. Bóng dáng thon dài dưới ngọn lửa chiếu rọi bị kéo dài ra, đôi mắt khóa thật chặt trên người cô gái, gương mặt non nớt, đôi mắt sạch sẽ, trên da thịt trắng như ngọc lan đầy nước mắt, đôi môi đỏ thẫm cắn chặt, quật cường hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Làm cho lòng người ta không khỏi thương tiếc.

“Buông cô ấy ra”. Hắn đứng tại chỗ, giọng nói lạnh lùng, thái độ lạnh lùng, khí thế vương giả, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống thế giới này.

Cô gái sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, không chỉ có ngũ quan xinh đẹp, khí chất cao quý của hắn, khí phách khiếp người. Ngay cả cô từ nhỏ có gia sư dạy dỗ tốt, cũng khó tránh khỏi sững sờ.

“Mày là ai? Dám trông nom chuyện của lão tử?” Người đàn ông nắm cô gái, vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng hai chân lại nhũn ra, bán đứng mình. Đối mặt với người đàn ông u âm trước mắt, làm sao không sợ hãi.

Hắn chỉ hơi cau mày, không nói một lời. Người phía sau xuống xe, lập tức cúi đầu nói: “Kỷ thiếu gia, giao cho chúng tôi xử lý”. Đây là Kỷ thiếu gia, chưa bao giờ ra tay giết chóc. Hắn nhẹ nhàng bước, đi tới trước mặt cô, ngón tay dịu dàng bưng kín ánh mắt của cô: “Đừng nhìn”.

Chờ mọi thứ yên tĩnh trở lại thì tất cả mọi người đã chết hết rồi. Cô gái không khỏi lạnh run, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, hơi thở trở nên lười biếng, hắn rốt cuộc là người nào?

“Tôi thích cô gái lạnh lùng, yên tĩnh, nhưng tôi không thích chơi đùa bao nuôi. Cho nên em gả cho tôi”. Người đàn ông đã kéo cô, ôm vào trong ngực, nhốt chặt.

“Anh nhất định điên rồi. . . . . .” Đôi tay cô phát run nắm chặt y phục của hắn, trong không khí tất cả đều là mùi vị dũng mãnh của hắn. Hắn làm sao muốn kết hôn với một cô gái lần đầu tiên gặp mặt. Từ trước đến giờ hắn cũng không hiểu rõ cô, mà cô mới 16 tuổi a!

Hắn dường như dung túng, lại quý trọng vỗ nhè nhẹ sau lưng của cô, đôi môi dính vào đường cong duyên dáng bên tai cô, dùng giọng nói mê hoặc: “Nhớ, em là người phụ nữ của tôi, đừng để cho tôi thấy có đàn ông khác đến gần em, nếu không, giết không tha!”

Khi giọng điệu của hắn càng nhẹ, tính chất uy hiếp càng làm cho người ta sợ hãi! Cô bắt đầu phát run! “Nhưng tôi mới 16 tuổi, nhà tôi thiếu nợ, rất nhiều rất nhiều tiền. . . . . . Tôi. . . . . .”

Hắn vừa cười, ánh mắt khóa chặt, không chút để ý: “Kết hôn với tôi, những chuyện này tự nhiên tôi sẽ thay em giải quyết. Đừng sợ, tôi sẽ không đánh em, tôi chỉ làm cho những người đàn ông có ý đồ với em không được chết tử tế”.

“A. . . . . .” Ninh Tự Thủy từ trong mộng thức tỉnh, mới phát hiện cả người mình mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Gần đây cô hay nằm mơ liên tục, mơ thấy hình ảnh Kỷ Trà Thần lúc mới gặp gỡ.

Hắn cũng chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền quyết định muốn kết hôn với cô. Bá đạo như vậy, cường thế; thay cô trả nợ, giải quyết hàng loạt chủ nợ.

 

Chương 26: Chạy trời không khỏi nắng (1)

Cô vốn là một tiểu thư khuê các, công ty bị phá sản, cha tự sát chết, mẹ bị người mang đi; cô cho là tương lai mình sẽ là không trọn vẹn, không chịu nổi, lại không nghĩ rằng sự xuất hiện của hắn làm thay đổi cục diện. Sau khi cùng hắn kết hôn ở chung một chỗ, tất cả thật giống như chuyện đương nhiên.

Hắn rất bận rộn, nếu nói đi công tác sẽ hai, ba tháng cũng sẽ không thấy bóng dáng, lâu hơn sẽ là nửa năm; nhưng mỗi lần trở về cũng sẽ mang quà tặng cho cô, mỗi ngày sẽ có một cuộc điện thoại. Hắn cũng làm như lời nói lúc ban đầu, khiến cho những người đàn ông đến gần cô không được chết tử tế.

Biết rõ hắn nguy hiểm như Satan, không nên động tình, nhưng đối mặt sự dịu dàng săn sóc của hắn, thỉnh thoảng phát ra hơi thở tịch mịch cô đơn, tim của cô vẫn không nhịn được chìm đắm. Nhớ Thuộc Vũ Hiên đã từng nói với cô: trên thế giới này, mặc kệ là người người phụ nữ của ai, chỉ cần là Kỷ thiếu gia muốn người, đối phương không thể chạy thoát”.

Quả thật như thế. Cô cũng chạy trời không khỏi nắng.

Ngẩng lên đầu, lau nước mắt, không thể khóc nữa. Mình đau lòng, đứa bé cũng sẽ đau lòng.

Bùm………..

Cửa bị người thô lỗ đá ra, dọa Ninh Tự Thủy giật mình, nhìn thấy Kỷ Trà Thần đứng ở cửa, vẻ mặt đầy tức giận, không khỏi cuộn lại một chút. Hắn quả nhiên không đi.

Kỷ Trà Thần từng bước tiến tới gần, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, con ngươi bén nhọn khóa gương mặt của cô, môi bạc tình mím lại, hỏi: “Tại sao? Ninh Tự Thủy? Nói cho tôi biết, tôi đối với cô còn chưa đủ tốt sao? Vì sao muốn phản bội tôi?”

Ninh Tự Thủy lắc đầu: “Tôi không có. Cho dù anh hỏi tôi bao nhiêu lần, tôi cũng chỉ có thể nói cho anh biết, tôi chưa từng phản bội anh. Đứa bé trong bụng tôi là của anh”.

“Câm miệng”. Kỷ Trà Thần rống lên, ngắt lời cô, ánh mắt đỏ lên: “Đứa bé của tôi? Cô có biết hay không . . . . . . lúc tôi 23 tuổi thì bác sĩ đã nói …….. cả đời này tôi cũng không thể có đứa bé”.

Ninh Tự Thủy sững sờ, cả người cũng bị khiếp sợ, thật lâu không phản ứng kịp. Gương mặt cũng cứng ngắc, vẻ mặt không thể tin: “Không thể nào . . . . . . Làm sao có thể?”

Kỷ Trà Thần không thể có đứa bé?

Vậy ……… đứa bé trong bụng mình từ đâu tới?

“A” môi bạc tình cười lạnh: “Chuyện cho tới bây giờ, cô còn dám nói nghiệt chủng này là của tôi sao?”

“Nhưng ………… tôi thật sự không có. . . . . . Tôi không biết. . . . . . Tại sao là như vậy ? Nghĩ sai rồi sao? Nhất định là nghĩ sai rồi. . . . . .” Ninh Tự Thủy trở nên kinh hoàng, con ngươi mất đi tiêu cự. Nếu như đứa bé này không phải của hắn, là của ai? Mình trừ Kỷ Trà Thần, từ trước đến giờ không có người đàn ông khác.

Vẻ mặt Kỷ Trà Thần lạnh lùng, đường nét căng thẳng thô bạo đáng sợ. . . . . . Nếu như có thể, hắn cũng muốn nghĩ tất cả là sai lầm rồi.

Thuộc Vũ Hiên thở hổn hển chạy tới, vỗ vai Kỷ Trà Thần nói: “Anh phát điên cái gì? Chạy nhanh như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào?”

Ninh Tự Thủy thấy Thuộc Vũ Hiên giống như nhìn thấy cứu tinh: “Bác sĩ Thuộc, đây không phải là thật phải hay không? Anh nói cho tôi biết. . . . . .”

Thuộc Vũ Hiên nhìn không khí giữa hai người, mới uống rượu được một nửa, vẻ mặt Kỷ thiếu gia càng ngày càng kém, trực tiếp chạy đi. Hắn nghĩ cũng biết có thể là tìm đến Ninh Tự Thủy, chắc là cáo tố sự tình cho cô. Ánh mắt do dự đảo quanh hai người, cuối cùng lại không thể không gật đầu: “Báo cáo mới nhất hôm nay đã có, Kỷ thiếu gia, chính xác không có cách nào có đứa bé”.

Ninh Tự Thủy ngây người như phỗng. Ông trời ơi, tại sao đùa giỡn với tôi như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK