• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Một ý niệm.

Ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tự Thủy xuất hiện sợ hãi cùng phòng bị, người đàn ông trước mặt rốt cục là dạng người gì, mà lại có thể nhìn rõ lòng người sâu sắc.

Người đàn ông biết mình đã quá mức nóng lòng, đây không phải là tình trạng tốt đẹp gì, lập tức sửa lời: “Xin lỗi, trước kia tôi học về tâm lí học, thành thói quen rồi.”

Thì ra là học về tâm lí học, khó trách lại thích suy đoán lòng người, “Không sao, bởi vì anh nói không sai. Nhưng mà, không phải ai cũng thích bị người khác suy đoán.”

“Cô là một cô gái tốt.” Người đàn ông chẳng biết tại sao lại nói ra một câu: “Cô và đứa bé đều sẽ hạnh phúc.”

Khóe miệng Ninh Tự Thủy cười lên một nụ cười sáng lạn, gật đầu: “Cảm ơn. Anh cũng sẽ hạnh phúc.” Tay đưa lên bụng, dường như cảm thấy đứa bé hưng phấn, con yêu, con vì nghe thấy có người đang chúc phúc cho chúng ta mà vui mừng sao?

“Tôi phải đi. Cám ơn câu nói của anh!”

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt cô, mở miệng nói: “Tôi còn có thể gặp cô lần nữa ở nơi này không?”

Ninh Tự Thủy sững sờ, rõ ràng không cần và cũng không có lí do để nói cho hắn biết, nhưng vẫn là không nhịn được mà mở miệng, “Sau này mỗi tháng tôi đều đến đây khám thai, đều vào giờ này.”

Người đàn ông gật đầu: “Đi thôi. Cẩn thận một chút, tự chăm sóc mình tốt.”

“Hẹn gặp lại.” Ninh Tự Thủy xoay người, tâm trạng tích tụ không khỏi trở nên tốt. Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng có người nói chuyện với chính mình, mặc dù mình cũng không biết tí gì về anh ta, nhưng ít nhất anh ta cho cô cảm giác anh ta không phải là người xấu.

“Tôi còn chưa biết tên cô?” Tiếng nói ấm áp từ phía sau truyền đến, Ninh Tự Thủy dừng bước lại, quay đầu lại đối diện đôi mắt hắn: “Trữ tĩnh chí viễn, lưu niên tự thủy.”(van: cái này mình để nguyên Hán Việt cho nó hay, và căn bản mình cũng ko biết dịch ra nó là gì 😛 )

“Ninh Tự Thủy.” Người đàn ông lặp lại thêm một lần, khóe miệng hiện lên nụ cười, “Nếu như có một ngày cô bỏ được, như vậy hiện tại cô sẽ vui vẻ so với những gì cô đã trải qua.”

Ninh Tự Thủy sững sờ, thần sắc trên mặt biến đổi, gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Bỏ được, mới có thể vui vẻ. Bỏ Kỷ Trà Thần, mình thật sẽ vui vẻ không? Không biết. Ninh Tự Thủy mù mờ đi ra ngoài bệnh viện, ngồi trong xe nhìn phong cảnh xa lạ của thành phố, trong con mắt lần đầu tiên xuất hiện hoang mang bối rối.

Cố chấp với bỏ xuống, chỉ là một ý niệm trong nhất thời mà thôi. Vừa đọc thành Phật, một niệm thành Phật, một niệm thành ma.

Người đàn ông dựa người vào cột trụ, mặc cho ánh mặt trời hắt vào. Ánh mắt chứa nhiều ý vị nhìn xuống những bông hoa đang đung đưa cách đó không xa, tự nói: “Ninh Tự Thủy, rốt cục có một ngày, em bỏ xuống được, chỉ sợ đến lúc đó em hoàn toàn tuyệt vọng.”

Phụ nữ, luôn là sau khi tuyệt vọng, mới có thể trở nên vô tình.

Nhinh Tự Thủy trở về nhà lại thấy bầu không khí có chút khác thường, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Ngư Nhi, kinh ngạc: “Tiểu Ngư Nhi, sao em lại tới đây?”

Tiểu Ngư Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Cẩm Sóc một cái, kéo tay Ninh Tự Thủy vừa đi về phòng về nói: “Đi, chúng ta lên lầu.”

“Tức chết em rồi…. Kỷ thiếu sao có thể như vậy chứ! Anh ta coi chị thành cái gì? Cư nhiên chơi đùa một phụ nữ ở trong nhà, anh ta không hề bận tâm đến cảm nhận của chị.” Tiểu Ngư Nhi đặt mông ngồi xuống giường thở hồng hộc, lòng đầy căm phẫn, giống như dưỡng nữ ở đây là của Kỷ Cẩm Sóc chứ không phải là Kỷ Trà Thần.

Ninh Tự Thủy giọng nói không ngạc nhiên nói: “Cha mẹ Dương tiểu thư là ân nhân của gia đình anh ấy.”

“Hừ, ân nhân thì sao? Ân nhân là phải nuôi dưỡng trong nhà à….” Ánh mắt Tiểu Ngư Nhi rơi xuống bụng cô, lập tức nhảy bắn lên tận mười hai thước: “Tự Thủy, chị mang thai? Chị cư nhiên mang thai? A…… Chẳng lẽ vì chị mang thai nên Kỷ Trà Thần mới nuôi công cụ phát tiết trong nhà?”

 

Chương 42: Có cảm giác thành công.

Công cụ phát tiết?

Ninh Tự Thủy nhếch miệng cười khổ, thế nào lại có cảm giác chính mình mới là công cụ phát tiết, còn Dương Lưu Vân mới là bảo bối trong lòng Kỷ Trà Thần.

“Tự Thủy, chị sao lại không chút tức giận vậy! Kỷ thiếu thật đốn mạt!” Tiểu Ngư Nhi ngứa răng, hận không thể xuống dưới lầu cắn Kỷ Trà Thần một phát. Ninh Tự Thủy lắc đầu: “Cảm ơn em.” Tiểu Ngư Nhi là thật lòng quan tâm cô, cô có thể cảm nhận được. Tinh thần hoạt bát của Tiểu Ngư Nhi, giống như không bao giờ phải phiền não thật làm cho người ta ngưỡng mộ, nhất là Kỷ Cẩm Sóc cưng chiều cùng dung túng cô ấy, càng làm cho người ta ước ao.

“Aizz, em đánh không lại Kỷ thiếu, nếu không là có thể giúp chị đánh anh ta một trận hả giận. Chị cũng thật là, tính tình mềm yếu như vậy, nhất định sẽ bị Kỷ thiếu khi dễ thảm…..” Tiểu Ngư Nhi trời sinh tính khí khái, thích bảo vệ những người nhỏ bé, nhìn Ninh Tự Thủy người mà cô quí mến, cố thấy việc làm của Kỷ thiếu thật là vô liêm sỉ. Sau này nhất định phải khiến Kỷ Cẩm Sóc cho Kỷ thiếu vào danh sách đen, không cho qua lại, không phải người ta thường nói ‘vật họp theo loài’ sao?!

*************

Kỷ Gấm Sóc tay cầm ly rượu cười nhẹ nhàng: “Đoán chừng hiện tại Tiểu Ngư Nhi đang đem tổ tông mười tám đời của anh ra ân cần chào hỏi rồi.”

Kỷ Trà Thần không khỏi hơi nhướng đầu lông mày, Kỷ Cẩm Sóc trực tiếp lấy ra một tờ chi phiếu, điền mấy con số đưa cho hắn: “Phí bồi thường tinh thần, không được động vào người phụ nữ của tôi.” Hắn ít nhiều cũng hiểu được tính cách của Kỷ Trà Thần, có thù phải trả, tuyệt đối không chịu thua thiệt. Nếu hắn không chủ động đưa tiền, không biết Kỷ Trà Thần sẽ dùng phương pháp gì để trừng phạt Tiểu Ngư Nhi.

Aizzzz, cũng không biết Tiểu Ngư Nhi với Dương Lưu Vân không hợp chỗ nào, mới gặp lần đầu tiên đã khó chịu Lưu Vân. Tùy tiện nói mấy câu khiến hắn bây giờ phí mất năm trăm vạn…..Bây giờ, vợ không dễ nuôi nha!

Chi phiếu năm trăm vạn đổi lấy an toàn của Tiểu Ngư Nhi. Dù sao mắng cũng đã mắng rồi, năm trăm vạn này hắn thu nhận. Khóe môi nhẹ nhàng dãn ra: “Cũng chỉ có cậu mới có thể coi trọng người phụ nữ đó.”

Có lúc, Kỷ Tràn Thần cũng hoài nghi mắt Kỷ Cẩm Sóc có vấn đề, dạng phụ nữ nào bọn họ cũng không thiếu, dạng phụ nữ nào cũng đều đã chơi đùa, vậy mà Kỷ Cẩm Sóc lại chọn duy nhất Tiểu Ngư Nhi, người phụ nữ không có bình tĩnh, lúc nào cũng hơi sức dư thừa, nông nổi bồng bột. Đúng là tự tìm phiền toái.

Kỷ Cẩm Sóc đối với Tiểu Ngư Nhi dung túng nuông chiều lúc mới đầu làm hắn rơi mắt kính(ý chỉ quá ngạc nhiên), tác phong làm việc của Kỷ Cẩm Sóc cực kỳ không ngoan và khéo léo, gần như không có địch thủ, nhưng trong thâm cốt hắn là một người quyết tuyệt, cũng không thích phiền toái, vậy mà lại chủ động tìm cho mình phiền toái lớn như vậy Tiểu Ngư Nhi, khiến cho người ngoài trăm mối suy luận cũng không thể hiểu nổi.

Kỷ Gấm Sóc cười dịu dàng, ánh mắt dừng lại trên mặt của hắn nói: “Bởi vì Tiểu Ngư Nhi rất đơn giản, buồn vui cáu giận của cô ấy đều viết hết trên mặt, vả lại việc cô ấy hay trêu chọc về điểm này không tính là chuyện to tát gì. Có thể làm cho cô ấy vui vẻ, Cô hỉ nộ ái ố cũng viết ở trên mặt, huống chi cô chọc về điểm này chuyện nhỏ cũng không tính là chuyện gì. Có thể làm cho cô vui vẻ, vĩnh viễn giống con cá trong nước vui vẻ bơi qua bơi lại, có cảm giác rất công. Tôi ngược lại lại không hiểu, anh sao lại chọn cô gái giống như Ninh Tự Thủy? Bên ngoài mềm yếu, bên trong kiên cường, bên trong có đau không không cũng sẽ đè nén, không oán thán. Ở cùng với người phụ nữ như vậy, anh không mệt sao?”

Cái cảm giác thành công quái đán! Kỷ Trà Thần dựa vào ghế salon, khóe miệng hiện lên nụ cười vô lực: “Kỳ thực có mệt. Có lẽ — ban đầu cậu nói đúng. Cô ấy không thích hợp với tôi.”

Kỷ Cẩm Sóc nhướn mày, từ lời nói của hắn mà bén nhạy nhận ra điều gì đó. Lời nói này Kỷ nhưng là không giống với phong cách cảu Kỷ Trà Thần a! “Hai người muốn ly hôn rồi hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK