• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Kiểm tra sức khỏe.

Ninh Tự Thủy tỉnh lại nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, không khỏi vỗ vỗ đầu. Chỉ uống một chút rượu thôi, sao lại say lợi hại như vậy. Tối hôm xảy ra chuyện gì, bản thân cô vậy mà một chút hình ảnh cũng không có.

Vén chăn lên, chân trần đi tới bên cửa sổ gần như là thói quen của cô, ngón tay vừa chạm vào rèm cửa sổ chợt nhớ tới lời căn dặn của Bạch Kỳ, không thể kéo rèm cửa sổ ra. (chắc đây là cửa sổ sát đất)

Tại sao không thể chứ? Hay là sau rèm cửa sổ này cất giấu bí mật gì sao? Ngón tay siết chặt nắm lấy rèm cửa sổ, đung đưa không ngừng, tim cô cũng ‘thình thịch’ nhảy lên. Mở ra xem một chút chắc cũng không vấn đề gì đi. dù sao cũng không có ai biết.

Hít sâu một hơi, mới vừa đưa tay lên thì sau lưng chợt vang lên tiếng tiếng nói lạnh lẽo: “Cô chủ, rèm cửa sổ này không thể kéo ra.”

Ninh Tự Thủy bị dọa giật mình, ngón tay run run hạ xuống, vẻ mặt tái nhợt quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Kỳ, cắn môi, muốn giải thích: “Tôi…..”

Ánh mắt Bạch Kỳ nhìn xuống chân cô, xoay người cầm một đôi dép, đi tới trước mặt cô để xuống: “Dù là ban ngày nhưng nhiệt độ vẫn thấp, cô chủ lần sau nhớ phải đi dép, để tránh bị cảm.”

Ninh Tự Thủy xấu hổ đỏ mặt, nhẹ giọng: “Cám ơn. . . . . . Kỷ Trà Thần đâu?”

“Cậu chủ ra ngoài làm việc, không có nói khi nào thì trở lại.” Bạch Kỳ trực tiếp trả lời vấn đề tiếp theo của cô.

“À.” Ninh Tự Thủy như có mất mát gật đầu. Không biết mình tối hôm qua uống say có làm chuyện gì bất thường hay không, có mất mặt hay không? Hắn có càng thêm tức giận hay không?

“Cô chủ, mời dùng bữa ăn sáng. Sau đó Đường tiên sinh sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.” Bạch Kỳ mở miệng nói làm kéo hồn phách cô trở lại.

“Kiểm tra?” Ánh mắt Ninh Tự Thủy cảnh giác nhìn Bạch Kỳ, chẳng lẽ là Kỷ Trà Thần vẫn còn giữ ý muốn muốn cô phá bỏ đứa bé này sao?

“Vâng, thai nhi ở thời điểm ba bốn tháng thường là không ổn định, cho nên phải đi kiểm tra.” Bạch Kỳ giải thích.

— — — — — —

“Tình trạng hiện tại của thai nhi xem như là ổn định, nhưng vẫn phải nhớ cẩn thận một chút. Nhất là chuyện chăn gối, nhất định phải dè chừng, có thể không làm thì đừng làm.” Người phụ nữ mặc áo ngoài trắng lạnh lẽo nói, lời như vậy không biết cô ta đã nói mấy ngàn lần

Ninh Tự Thủy hơi đỏ mặt, cắn môi gật đầu. Hỏi bác sĩ còn có cái gì cần phải chú ý nữa không sau đó rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ. Đi ra không nhìn thấy Đường Diệc Nghiêu cô không khỏi nhíu mày, kể từ sau khi Kỷ Trà Thần bị thương, Đường Diệc Nghiêu đối với cô chính là trạng thái này.

Rõ ràng là chênh lệch rất nhiều a. Aizzz, thật không biết những chuyện này đến khi nào mới kết thúc. Tay vuốt lên trên bụng, mặc dù không biết đã chuyện gì xảy ra với đứa bé này. Nhưng cô chắc chắn một điều là đây là con của Kỷ Trà Thần.

Chắc chắn là thế.

Đi một mình đến bãi cỏ của bệnh viện, trên đường nhỏ tĩnh mịch, một người đàn ông thận trọng dìu dắt vợ mình đang cẩn thận dìu dắt vợ đang mang thai, người phụ nữ tay đặt trên bụng đang nhôn cao của mình, hai người nở nụ cười ngọt ngào, tràn đầy mong đợi đối với tiểu sinh mệnh sắp được chào đời.

Thấy cảnh tượng như vậy, hốc mắt Ninh Tự Thủy không khỏi chua xót, khịt khịt mũi mấy cai nước mắt liền chảy xuống. Con yêu, mẹ cũng rất muốn cha, con có phải hay không cũng muốn cha rồi hả?

Con yêu, đừng trách cứ cha con, cha không phải là không thích con, chỉ là bởi vì cha đang có chuyện hiểu lầm mẹ, chỉ cần có một ngày cha không hiểu lầm mẹ nữa, cha chắc chắn sẽ rất yêu thích con. . . . . . Cho nên ngươi nhất định không được trách cha nha.

“Đừng khóc, đối với thân thể không tốt.” Tiếng nói thanh nhã vang lên, sau đó là chiếc khăn tay tơ tằm màu trắng đập vào tầm mắt.

 

Chương 36: Thân thiết hơn một chút.

Khuôn mặt trước mắt này có chút quen thuộc, cảm giác cũng quen thuộc như vậy, nhất là cặp mắt, giống như đã từng quen biết, nhưng lại không nghĩ ra là đã gặp qua nơi nào.

“Tiểu thư.” Người đàn ông không còn chần chừ, trực tiếp sử dụng khăn tay lau nước mắt trên mặt cô.

Ninh Tự Thủy sững sờ, lui về sau một bước, tránh tay của hắn, vội vàng cầm khăn tay gật đầu nói: “Cám ơn.” Bây giờ lại có thể có người đàn ông mang khăn tay tùy thân, thật là hiếm thấy.

Người đàn ông cười cười, hai bên nhàn nhạt má lúm đồng tiền ngọt ngào, đôi tay đút trong túi quần, nghiêng đầu nhìn một đôi vợ chồng đang đi ở đằng xa: “Nhìn bọn họ rất hạnh phúc, đúng không?”

“Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạc thủ bất tương ly”(*) Đáy mắt phẳng lặng của Ninh Tự Thủy phảng phất tia hâm mộ. Đó là cuộc sống cô khát vọng không thể cầu, có thể cùng Kỷ Trà Thần nắm tay nhau sống đến già, hôm nay xem ra là xa xôi không thực tế cỡ nào

(*) Nguyện được một lòng người, bạc đầu chẳng xa nhau

“Thê thê phục thê thê, giá thú bất tu đề.”(*) Người đàn ông đọc lên hai câu thơ trước, con ngươi trong suốt dịu dàng nhìn cô. Khi ánh mắt chạm phải chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô thì mất mát chợt lóe lên.

(*) Thê thê phục thê thê, gả cưới rồi đợi khóc. (van: lạy 2 anh chị đừng đọc thơ nữa, làm em tốn hàng nghìn nơron trong trí óc.)

Ninh Tự Thủy cười càng thêm khổ sở. Cuộc này hôn nhân, vừa bắt đầu đã không lí giải được, hôm nay đi tới bước này, đúng sai phải trái nghiễm nhiênkhông thể nói rõ ràng.”Cám ơn khăn tay của anh, bị bẩn rồi, tôi. . . . . .”

“Đừng khách khí, vứt đi.” Người đàn ông ôn hòa cười một tiếng, nhưng ngữ điệu lại chắc chắn cùng kiên quyết, không đa thuyết nhất cú(không nói nhiều chỉ nói 1 câu), xoay người rời đi.

Ninh Tự Thủy nhìn bóng lưng của hắn, nhìn lại khăn tay trong tay cô, chất liệu cực tốt, tơ tằm mềm mại trơn nhẵn, mang theo mùi thơm thoang thoảng, cứ như vậy vứt bỏ không khỏi đáng tiếc. Có lẽ nên mang về rửa sạch sẽ, nếu như có duyên gặp lại sẽ trả lại cho hắn đi. Lúc ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng hắn rồi.

“Cô sao lại một mình đến đây? Tôi tìm cô cả một vòng.” Đường Diệc Nghiêu bước nhanh đi tới, ánh mắt nóng nảy phai đi, giọng nói mang mấy phần trách cứ.trách cứ.

Ninh Tự Thủy chỉ là cười nhạt, không có giải thích nhiều, đi theo Đường Diệc Nghiêu trở về.

Cách đó không xa, một người đàn ông đang dựa vào thân cây, nhẹ nhàng cười nhìn bóng lưng mảnh khảnh, khóe miệng giương lên một đường cong lạnh lùng. Hôm qua mới gặp mặt, cô hôm nay lại không nhớ gì cả? Không sao, về sau sẽ còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.

Ninh Tự Thủy vừa bước đến cửa liền nghe thấy tiếng cười khúc khích bên trong, không khỏi tò mò bước xuống. Đi tới phòng khách thì nhìn thấy một cô gái dựa vào ở Kỷ Trà Thần, mặt mày thanh tú, tròng mắt toàn là ý cười.

Nụ cười chồng chất, đẹp đẽ như vậy, tươi sáng như vậy. Nhưng cả người đều như cây tầm gửi dính sát vào Kỷ Trả Thần, mà Kỷ Trà Thần nhưng mà không có nửa điểm là khó chịu, ngược lại là cánh môi chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.

Một mảng lớn khổ sở tan ra trong lòng cô. . . . . .

Thuộc Vũ Hiên từng nói, Trong đôi mắt Kỷ Trà Thần không chứ không đựng bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ có mình cô.

“Ah, chị dâu về rồi. . . . . . Chào chị dâu! Em là Dương Lưu Vân. Chị có thể gọi em Lưu Vân.” Dương Lưu Vân đứng lên, hướng về phía Ninh Tự Thủy cười càng rực rỡ, thật giống như không rành thế sự, thuần khiết ngây thơ.(van: ngược lại thì có, m.n nhớ tên con bà làng này nhé, ả về sau sẽ đóng vai trò rất quan trọng đấy :shoot: :shoot: :shoot: )

Ninh Tự Thủy thử nhìn Kỷ Trà Thần một cái, hắn không có bất kỳ phản ứng gì. Đáy lòng càng thêm mất mác, nhẹ nhàng gật đầu: “Xin chào, cô gọi tôi là Tự Thủy là được rồi.”

“Được rồi! Thật ra thì em so với chị còn lớn hơn một tuổi đấy. Gọi chị là chị dâu có chút không quen, gọi tên chữ nghe thân thiết hơn một chút.” Dương Lưu Vân ngẩng đầu hỏi bên cạnh người đàn ông: “Thần, anh nói có không phải?”

Kỷ Trà Thần mí mắt đều không giơ hạ xuống, đơn điệu”Ừ” một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK