• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Đây là cô tự tìm

Gió thổi ngã thùng rác, Ninh Tự Thủy nhanh chóng đứng lên đi tới đở dậy. Bạch Kỳ lại nhíu mày: “Cô chủ, những thứ này nên do người giúp việc đi làm”.

“Có quan hệ gì”. Giọng nói của Ninh Tự Thủy nhàn nhạt, thân thể gầy gò mặc váy ngủ rộng thùng thình, làn váy bị gió lướt qua, bóng dáng mảnh khảnh, gầy gò, cái cằm nhọn có thể đâm thủng da thịt, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta không khỏi lo lắng cô có thể bị gió thổi bay đi hay không.

Ban công lầu hai rèm cửa sổ lay động, một bóng người dừng lại, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng lầu dưới, đôi tay chấp sau lưng, môi mỏng nhếch lên đường cong lạnh lùng.

“Kỷ thiếu gia, mấy ngày nay, tôi đã điều tra Ninh Tự Thủy không có tiếp xúc với bất kỳ người nào. Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. . . . . .” Đường Diệc Nghiêu giọng nói cung kính, ánh mắt xuyên qua thân thể cao gầy của hắn, rơi vào trên người của Ninh Tự Thủy.

Sắc mặt Kỷ Trà Thần căng thẳng, bao nhiêu gân xanh đều nổi lên, người đàn ông núp trong bóng tối đến tột cùng là người nào? Tại sao bây giờ còn chưa có có bất kỳ hành động gì?

“Tra tư liệu trước kia của cô ấy một lần nữa, không được bỏ qua chi tiết nhỏ nào”.

“Vâng” Đường Diệc Nghiêu bất đắc dĩ ra cửa, nhìn bóng dáng Kỷ thiếu gia còn chưa hết hi vọng, cũng không tin tưởng Ninh Tự Thủy. Trong đầu thoáng qua gương mặt gầy gò, một cô gái yên tĩnh như Tự Thủy, làm sao cũng không giống là người phản bội Kỷ thiếu gia!

Ninh Tự Thủy quay đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc sững sờ, đó là Kỷ Trà Thần? Mấy ngày nay hắn chưa bao giờ đi ra ngoài? Nhưng hắn cũng không muốn gặp mình sao?

Không được, cô nhất định phải nói cho hắn biết! ! Đứa bé là của hắn, hắn không thể đối với mình như vậy, đối với đứa bé của bọn họ như vậy!

Kéo váy xoay người hướng lầu hai chạy đi, mới vừa đi tới cửa cầu thang, điện thoại trong túi điên cuồng chấn động. Một dãy số xa lạ đập vào mắt, có chút chần chờ nhưng vẫn nhấn xuống phím call: “Alo!”

“Không nên đi tìm hắn! Cô sẽ chết!” Giọng nói khàn khàn trong điện thoại truyền tới, có chút lạnh lẽo.

Phía sau sống lưng Ninh Tự Thủy cứng ngắc, kỳ quái hỏi: “Anh là ai? Tại sao nói những lời như vậy với tôi?”

“Nhớ, không nên đi tìm hắn!! Ngàn vạn lần không được chủ động đi tìm hắn! đô đô đô. . . . . .”

Cuộc trò chuyện bị cắt đứt, Ninh Tự Thủy ngây ngẩn cả người, lập tức bấm lại dãy số xa lạ, chỉ nghe đầu bên giọng nói máy móc: “Thật xin lỗi, số điện thoại của quý khách vừa gọi đã bị khóa, vui lòng gọi lại sau. . . . . .”

Kỳ lạ! Thật kỳ lạ! Tại sao lại bị khóa?

Người gác cổng mở ra, Kỷ Trà Thần đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Tự Thủy thất thần, tròng mắt nheo lại, không lên tiếng, phớt lờ, đi qua bên cạnh cô.

“Kỷ Trà Thần”. Ninh Tự Thủy mở miệng gọi hắn lại, xoay người nhìn bóng lưng cao lớn cô độc của hắn, do dự, chần chờ hồi lâu mới lấy dũng khí nói chuyện: “Đứa bé thật sự là của anh. . . . . . Tại sao? Có phải anh không muốn tin tưởng tôi?”

Kỷ Trà Thần quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn bắn ra tia lạnh lẽo, giọng nói cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra: “Đừng cho tôi nghe lời nói này nữa! Kỷ Trà Thần tôi không đội nổi cái nón xanh này!”

Xoay người muốn đi, Ninh Tự Thủy hốt hoảng bắt được tay của hắn, giọng nói van xin vang lên: “Xin anh tin tưởng tôi…tôi thật không có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh. Kỷ Trà Thần, tôi làm sao có thể làm chuyện có lỗi với anh?”

“Buông tay!”

Đôi mắt Ninh Tự Thủy đỏ lên, quật cường lắc đầu: “Tin tưởng tôi. . . . . .”

“Đây là cô tự tìm!” Kỷ Trà Thần một tay đẩy cô ngã trên mặt thảm lông, bàn tay kia bắt đầu xé rách đồ ngủ đơn bạc. . . . . .

 

Chương 4: Tất cả cút ra ngoài

Ninh Tự Thủy cả kinh, trong tròng mắt hốt hoảng và sợ hãi, lắc đầu, đôi tay phản kháng chống lại hắn. “Không muốn. . . . . . Kỷ Trà Thần, không muốn đối xử với tôi như vậy. . . . . .”

Kỷ Trà Thần dường như không nghe thấy, nét mặt càng thêm tối tăm, một tay dễ dàng bắt lấy hai tay của cô giữ chặt; một tay giật chướng ngại cuối cùng trên người cô, kéo khóa quần của mình, tách ra hai chân của cô trực tiếp đi vào, hung hăng đoạt lấy cô.

“A. . . . . .” Đột nhiên bị tiến vào, đau đớn lan tràn tận tay chân, mồ hôi lạnh tầng tầng; trong quá khứ, hắn đối với mình dịu dàng triền miên tạo thành đối lập mãnh liệt. Không có bất kỳ nụ hôn vỗ về, không có giọng nói dịu dàng che chở, đó cũng không phải yêu thích mà chỉ là thú tính ngược đãi. Còn chưa thích ứng, hắn cũng đã điên cuồng co rúm người, hung hăng giày xéo thân thể mềm yếu của cô.

Nhục nhã xông lên đầu, đau đớn khó nhịn, trong thoáng chốc nhìn gò má lạnh lùng vô tình của hắn, tàn khốc như tu la địa ngục; nước mắt lặng lẽ không tiếng động từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống, xẹt qua khóe môi, khổ sở lan tràn trong lòng. Gắt gao cắn môi dưới, không để cho mình kêu thành tiếng.

Kỷ Trà Thần nhìn thấy bộ dáng quật cường của cô như vậy, trong lòng không khỏi nổi giận. Động tác càng thêm thô lỗ, càn rỡ, không để ý chút nào đến thân thể vừa mới có chút khôi phục của cô; sức tay cơ hồ có thể mang xương cốt của cô bóp nát, trên da thịt trắng như ngọc của cô hằn lên một một tím đen hung ác, nhìn thấy ghê người. . . . . .

Nơi giao hợp đau đớn khó chịu, giãy dụa không thoát hắn, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Một chút cũng không còn là bản thân cô . . . . . .

“Ừm!” sau một tiếng gầm nhẹ, chất lỏng nóng bỏng từ trong khe hở chảy xuống. Kỷ Trà Thần đứng lên, sửa sang xong quần áo của mình, mặt không đổi sắc rời đi, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Ninh Tự Thủy từng dòng nước mắt trong veo từ trong đôi mắt chảy xuống, không khí lạnh lẽo vuốt ve da thịt của cô, sởn gai ốc; trong tận đáy lòng lạnh lẽo. Trong không khí còn tràn ngập mùi hoan ái, thối nát và kiều diễm. Lẳng lặng nằm trên mặt thảm, không nhúc nhích, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng giống như toàn bộ thế giới cũng sụp đổ.

Giữa hai đùi có hơi nóng tràn tới, bụng thật là đau. . . . . . Trước mặt bỗng tối sầm, cả người đã hôn mê.

Người giúp việc ngay từ lúc đầu, bọn họ đã tản đi trước, cho dù nhìn thấy Kỷ Trà Thần đã rời đi nhưng cũng không người nào dám tới đây. . . . . .

“Kỷ thiếu gia, tại sao anh phải trực tiếp giết đứa bé kia; cần gì hành hạ một cô gái như vậy? Xem đi, Ninh Tự Thủy vốn là cô gái rất tốt, bị anh hành hạ trở thành cái dạng gì rồi? Nếu có lần sau nữa, đứa bé thật không giữ được”. Bác sĩ Thuộc Vũ Hiên nhịn không được càu nhàu. Hành hạ một cô gái như vậy cũng không phải là tác phong của Kỷ thiếu gia a!

Kỷ Trà Thần nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng rơi vào hai chân mày Ninh Tự Thủy trong ngủ mê vẫn co rút nhanh, cắn môi tái nhợt của mình, giống như bị uất ức lớn lao, quật cường làm cho người ta nổi lên lòng trắc ẩn.

“Thân thể của cô ấy sớm đã không khỏe, ba năm nay mặc dù nói anh rất nỗ lực chăm sóc cô ấy, nhưng dù sao có đứa bé, sẽ bị suy yếu hơn. Kỷ thiếu gia, rốt cuộc anh đã nghĩ kỹ chưa? Nếu anh thật sự hận đứa bé này, tôi trực tiếp kê đơn thuốc, cái gì cũng không còn”. Ánh mắt khó hiểu của Thuộc Vũ Hiên nhìn hắn.

“Tất cả cút đi ngoài!” Kỷ Trà Thần phun ra lời lạnh lẽo. Cả người phát ra thô bạo, không người nào dám đến gần.

Không biết Thuộc Vũ Hiên chuẩn bị nói gì đó, liền bị Đường Diệc Nghiêu xách đi ra.

Khớp xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng xẹt qua cái cổ mảnh khảnh của cô, trong ánh mắt bén nhọn lóe ra thâm trầm và mâu thuẫn, môi mỏng mím lại: “Ninh Tự Thủy, cô có biết tôi rất muốn bóp chết cô không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK