Không được , nhất định không thể tiếp tục như vậy !
“ Ngươi …” Thật không ngờ âm thanh lọt vào tai lại khàn như vậy , rõ ràng là tại nhiều ngày quá độ . Trưởng Tôn Minh Đức cố nén xấu hổ , khó khăn mở miệng hỏi , “ Ngươi định … lúc nào đi ?”
Hạ Phong vừa nghe xong , mặt lộ vẻ kỳ quái , “ Đi ? Đi đâu ?”
“ Ngươi không có nhà sao ? Đương nhiên là về nhà .”
“ Ta đã là danh chính ngôn thuận là nương tử của ngươi nha ? Ở đây không phải cũng là nhà của ta sao .” Hắn cười xán lạn , ân cần bưng bát , múc một thìa cháo đưa đến miệng người yêu .
“ A! ”
Bất đắc dĩ , Trưởng Tôn Minh Đức trong miệng đầy đồ ăn , không thể là gì khác hơn là dùng ánh mắt biểu đạt tâm trạng . Y vừa cố sức nuốt , vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm Hạ Phong .
Cũng chịu thôi , con người mà , dù gì cũng không thể có lỗi với dạ dày được .
“ Ăn từ từ thôi .” Hạ Phong cưng chiều nhìn y , cẩn thận tỉ mỉ đút , sợ y bị nghẹn , “ Được rồi , ta vừa đi thỉnh an cha mẹ chồng .”
Phụt !
Cừ thật , may là phản ứng cấp tốc , thân thủ nhanh nhẹn . Hạ Phong nhìn đồ ăn bị phun lả tả xung quanh líu lưỡi .
Trưởng Tôn Minh Đức trừng lớn mắt : “ Ngươi vừa nói cái gì ?”
Y nhấc mình muốn ngồi dậy , nhưng cả người bủn rủn vô lực , hơn nữa phía sau không khỏe , khiến y lại ngã sấp xuống .
Hắn một mình đi thỉnh an ? Nếu Hạ Phong không chú ý để phụ thân phát hiện con dâu là nam nhi …
“ Phải , phải , phải , ngươi đừng kích động .” Hạ Phong nhanh tay giúp y xoa bóp thân thể , “ Con dâu đi gặp cha mẹ chồng chẳng phải là chuyện đương nhiên sao ?”
“ Thế nhưng , thế nhưng … ngươi , ngươi , ngươi …”
“ Yên tâm , bọn họ không phát hiện gì cả , nếu lộ không phải bây giờ cũng đã nháo ngất trời rồi sao ? Kỳ thực … xem ra cha mẹ rất thích ta !” Sắc đỏ bò lên trên mặt Hạ Phong , “ họ còn nói muốn nhanh một chút có thể bồng cháu …”
Trưởng Tôn Minh Đức suýt nữa không hít thở nổi : “ Ch , Cháu ? ” Ta xin ngươi , ngươi đỏ mặt cái gì ?
“ Đúng a , thế nên chúng ta phải chăm chỉ lên một chút , như vậy mới có thể hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ chồng nha .”
Trưởng Tôn Minh Đức nghĩ mỗi một âm tiết phát ra đều trở nên run rẩy . Có ai đến nói cho ta biết người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì ?
“ Nỗ lực cái đầu ngươi á ! Chúng ta hai người sao có thể sinh hài tử ! Sao có thể ? Ngươi , ngươi , ngươi điên rồi !”
“ Yên tâm đi .” Hạ Phong xấu xa nhìn y , mỉm cười nói , “ Nếu điên chúng ta cùng điên .“
“ Ai muốn điên cùng ngươi … Ưhm …” Môi bị phong kín , cảm giác hít thở không thông cộng thêm đầu óc choáng váng , trái tim đập nhanh dù đã trải qua vô số lần nhưng vẫn không có cách chống cự lại .
Này , người này , lần nào cũng chỉ biết dùng chiêu này … Không được , nhất định không thể … lại bị hắn mê hoặc …
Rốt cục , Trưởng Tôn Minh Đức cũng vẫn như mấy lần trước , té xỉu , hết chuyện .
Hạ Phong cười lắc đầu , giúp y điều chỉnh lại tư thế , kéo chăn đắp , sau đó bỗng nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn y ngủ .
Xem ra , con đường tương lai vẫn còn rất dài .
Thế nhưng cho dù thế nào đi nữa , nhất định phải đem bảo bối cùng về huyễn giới mới được . Bởi vì theo như số mệnh của y , lúc này Trưởng Tôn Minh Đức đã sớm là người chết , nhân giới đã không còn sự tồn tại của y . Máu kỳ lân cùng chú ngữ tuy đã cứu mạng y , nhưng đồng thời cũng tước đi thân phận nhân loại của y .
Cùng kỳ lân đồng thọ , cùng kỳ lân đồng mệnh .
Ai ~~ phải để bảo bối cam tâm tình nguyện dùng thân phận vương phi vứt bỏ nhân giới cùng hắn quay về huyễn giới … Có vẻ chuyện này … còn lâu mới thành a .