Trong hai tháng tiếp theo, trong lòngmọi người đều rơi tình trạng kinh sợ tới tột đỉnh. Bởi vì vị đại vương từ trước đến nay luôn coi quốc sự như trò đùa này liên tiếp hai tháng không có ngày nào không vào triều ! Khủng bố a khủng bố, còn thái độ thật sự phụ trách này thật làm người ta mở mang tầm mắt.
Đây là …. vương thượng … sao ?
Này đều là công lao của vương phi a! Một ngày nhân lúc rãnh rỗi, chúng đại thần tụ hội, một bên lột đậu phộng, một bên uống chút rượu, đa số đều nói về vị vương phi từ trên trời rơi xuống này.
Hảo thôi!
Theo một vị tỳ nữ bên người vương phi bật mí. Hết thảy mọi thứ đều có nguyên nhân, Vương phi đối vương thượng nói, nếu vương thượng một ngày không lâm triều, thì suốt bảy ngày thật sự sẽ không cho lên giường của y.
Cao! Cao! Thật sự là cao! Mỹ nhân kế a! Chúng đại thần đối Vương phi đó là bội phục sát đất.
Đương nhiên, nhìn vương thượng cùng Vương phi ân ái như thế, tự nhiên mọi người cũng đối với chuyện hy vọng vương thượng tái hôn với một phi tử cũng không đề cập tới.
Chỉ hy vọng vương thượng cùng Vương phi hai người có thể bình an, vì kỳ lân hoàng tộc chúng ta sinh sản thế hệ sau. Tốt nhất là sinh một đứa có phẩm chất tinh thần các phương diện khác đều phi thường phi thường vĩ đại, càng phải phải có ý thức trách nhiệm mãnh liệt. Như vậy, đại thần chúng ta có thể không cần phí nhiều tinh lực quá mức như vậy nữa rồi.
Hôm nay, hắc kỳ lân vĩ đại của chúng ta vẫn như cũ bảo trì thái độ cùng với tinh thần trạng thái cực tốt vào triều xử lý đại sự. Bất quá chờ lâm triều nhất chấm dứt, liền phi bình thường hướng nơi hậu cung đi.
Lại một ngày hạnh phúc như thế a!
Hạ Phong bị kích động đi vào cửa sân.
“A a a a a! Thân thân ngươi đang làm gì đó a!”Lập tức mặt của hắn đều dọa trắng.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Minh Đức cầm Vật Ly để luyện kiếm ni. Tuy rằng động tác thong thả, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu làm bị thương chính mình vậy phải làm thế nào? Bụng của thân thân đã không còn nhỏ ! Mặt Hạ Phong trắng bệch, bật người hướng qua đoạt lấy Vật Ly.
“ngươi như thế nào không ngăn cản hắn!” rất tức giận, nhưng lại không dám đối Trưởng Tôn Minh Đức trút xả, Hạ Phong lập tức đem mũi nhọn nhắm thẳng vào tiểu nha hoàn vô tội.
Nha hoàn ủy ủy khuất khuất nói: “Nô tỳ, nô tỳ như thế nào ngăn cản được Trưởng Tôn công tử a.”
“đừng trách cứ nàng , là lỗi của ta.” Biết mình là thật sự làm hắn sợ, Trưởng Tôn Minh Đức hảo nói nói. “Thầy thuốc nói ta không thể vẫn nằm ở trên giường phải động động nhiều, cho nên…”
“thân thân ngươi vừa mới, “Hạ Phong nhìn mắt Trưởng Tôn Minh Đức lộ ra cô đơn, “có phải nghĩ nhạc phụ nhạc mẫu không ?”
Hạ Phong rất rõ ràng, bởi vì hắn luôn luôn nhìn Trưởng Tôn Minh Đức .
Hắn biết y cũng có những lúc nghịch ngợm gây sự bị mắng, hắn biết y thích bênh vực kẻ yếu trợ giúp kẻ yếu, hắn biết thái độ làm người của y chính trực, cho dù bị người mạnh hơn y uy hiếp cũng không khuất phục. Hắn còn biết y thích ăn nhất chính là mứt hoa quả ngọt phù cư*, hắn biết mỗi một cái chi tiết trong cuộc sống của y, điểm điểm tích tích*.
Nhưng hắn càng hiểu được chính là, tình cảm của y với cha mẹ rất sâu nặng.
Hạ Phong rất nhớ rõ, lúc ở nhân giới, từ nhỏ Trưởng Tôn Minh Đức buổi sáng mỗi ngày đều đứng lên luyện bộ gia truyền kiếm pháp này. Mà Trưởng Tôn Hiền sẽ ở một bên tinh tế chỉ điểm, sau đó lúc Trưởng Tôn Minh Đức mệt mỏi, Tiêu Vũ Lam hội mỉm cười bưng lên một chén cháo nóng hổi tới bốc khóc. Vào lúc y ăn cháo, Hạ Phong đó có thể thấy được toàn thân y tỏa ra một chữ gọi là hạnh phúc.
Thật ghen tỵ thật ghen tỵ thật ghen tỵ thật ghen tỵ thật ghen tỵ! Thật ghen tỵ! Cha mẹ y có thể ở trong lòng y chiếm được phân lượng như thế. Hắn luôn luôn hảo hy vọng mình cũng có thể ở trong lòng y chiếm được một góc nhỏ nhoi.
Hiện tại, trong lòng y rốt cục cũng có vị trí của hắn, nhưng chính mình lại càng hy vọng xa vời hơn, nhìn trộm vị trí vốn không thuộc về mình.
_ mứt hoa quả ngọt phù cư