Có thể đem tin này quảng bá võ lâm chỉ trong ba ngày , về hiệu xuất , về chất lượng nhiều mặt , ngoại trừ công thêm mắm thêm muối của người hầu trong sơn trang còn có sự cố tình nhúng tay của hai vị chủ sự Truy Nguyệt Sơn Trang .
Trưởng Tôn Hiền tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng Tiêu Vũ Lam biết cả hai đều rất thỏa mãn vị con dâu “ nhu nhược hiền thục , mỹ lệ ôn nhu “ này .
Từ khi nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của các tiểu thư khuê các tại hôn lễ của nhi tử , cảm giác chán ghét các nàng càng sâu sắc . Để tránh các nàng ở trong phủ dây dưa , Tiêu Vũ Lam vốn định cố ý để người hầu rải tin hai người vô cùng ân ái thân mật , mục đích là để những nữ tử này sớm hết hi vọng .
Bất quá hiện tại không cần phải tận lực làm như vậy nữa , nhi tử cùng con dâu tốt khỏi phải nói , bọn người hầu lắm chuyện lại càng đúng ý .
Thế nhưng cũng thật không ngờ , cứ tưởng hai người chiến tranh lạnh một thời gian , kết quả nhi tử thương yêu con dâu như vậy , ha ha , xem ra ngày có cháu bế là vô cùng có hi vọng !
Hành lang Truy Nguyệt Sơn Trang .
“ Chào thiếu gia .” Hộ vệ hành lễ , kèm theo nụ cười mờ ám .
“ Chào thiếu gia .” Đầy tớ hành lễ , kèm theo nụ cười mờ ám .
“ Chào thiếu gia .” Nha hoàn hành lễ , kèm theo nụ cười mờ ám .
“ Chào thiếu gia .” Tổng quản Lý Truyền hành lễ , kèm theo nụ cười mờ ám .
“ Chào … Chào …” Trưởng Tôn Minh Đức vẻ mặt mờ mịt , không giải thích được .
Phòng khách .
“ Phụ thân “
“ Ừ .“ Trưởng Tôn Hiền ậm ừ , khuôn mặt từ trước đến nay vốn nghiêm nghị lần đầu hiện ra nét cười mờ ám .
“… Nương .”
“ Tốt tốt tốt .” Tiêu Vũ Lam miệng đáp , khuôn mặt cao quý mỹ lệ mang theo nụ cười ám muội khiến người khác cảm thấy có chút quái dị ?
Trưởng Tôn Minh Đức thật muốn dụi mắt nhìn kỹ lại , cha mẹ sao lại có loại vẻ mặt này ? Giống y như mấy người bên ngoài kia .
“ Cha mẹ , các người rốt cuộc đang cười cái gì ?” Thực sự nhịn không được , Trưởng Tôn Minh Đức hỏi .
Thấy nhi tử tự nói trước , nhị lão cùng liếc nhau một cái , cuối cùng Tiêu Vũ Lam mở kim khẩu .
“ Đức Nhi , thân thể ngươi … sao rồi ?”
“ A ? Sao ? “ Trưởng Tôn Minh Đức đần ra .
“ Ai da , cần gì phải bắt nương nói rõ ra mới được ,“ ngay cả Tiêu Vũ Lam cũng có chút xấu hổ , “ Nương biết là ngươi cũng muốn chúng ta sớm có cháu bồng nên mới … khụ , nhưng cũng không nên liều mạng a , như vậy rất hại sức khỏe .”
“ ! ”
Bất chợt , Trưởng Tôn Minh Đức sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ , môi tím ngắt .
“ Ta , ta , ta , ta , …”
“ Ai ~ , chúng ta đều là người từng trải , không cần thẹn thùng , chuyện này rất bình thường .” Tiêu Vũ Lam ra vẻ ta rất hiểu , “ tuy nhiên chuyện khuê phòng , dù sao cũng không cần làm ra âm thanh lớn như vậy , để người khác nghe được không tốt đâu …”
Bùm bùm bùm !
Trưởng Tôn Minh Đức đại não nổ tung , khuôn mặt tuấn tú bạo hồng , nháy mắt mất đi khả năng ngôn ngữ .
Hơn nửa ngày sau
Ta , nhất , định , phải , giết , hắn !
Cực lực đè nén dục vọng muốn giết người , Trưởng Tôn Minh Đức miễn cưỡng nở một nụ cười cứng đờ . “ Vậy nàng hiện giờ đang ở đâu ?”