Mộ của nhị lão ngay phía sau núi tại Minh Ngọc Sơn Trang, tựa núi kề nước, là một nơi thanh tú.
Buồn cười buồn cười.
Bọn họ cho là mình vứt bỏ trần thế mà đi, thương tâm bi thiết, lại không biết hắn còn hảo hảo sống ở trên đời này, ngày ngày hạnh phúc.
Buồn cười buồn cười.
Chính mình đang vì lần thứ hai gặp lại mà do dự phiền não, nào biết đâu rằng hai người sớm cùng chính mình âm dương cách xa nhau, không hẹn gặp lại.
Vì cái gì đi nhanh như vậy? Còn chưa kịp ôm hai cái tôn tử mà.
Giống như nhớ lại cái ngày, trên bàn ăn, Nhị lão oán giận , không biết phải đợi năm nào tháng nào mới nhìn thấy đến bảo bối tôn nhi. Hiện tại thì sao ? Người đã mất đi, cốt đã thành bụi, chỉ có thể ôm hai con đi đến trước mộ, để cho cha mẹ xem rõ ràng.
Nhưng bọn họ thật sự, có thể thấy sao?
Bách thiện hiếu vi tiên. . Thế nhân trời cao lại không đợi hắn trả hiếu, liền đoạt đi thân phụ mẫu.
_Bách thiện hiếu vi tiên :100 điều lấy hiếu làm đầu
Chuyện thế thì làm sao chịu nổi?
“Bọn họ là chết như thế nào?”
“Bệnh nặng không thể trị.”Lý Truyền sát nước mắt nói, “Nhị lão nghĩ đến thiếu gia đã chết, cả ngày mặt co mày cáu, bị bệnh cũng không để các đại phu trị liệu, cuối cùng rốt cục không thể trị…”
“Ta đã biết. Lý quản gia, mấy ngày nay vất vả ngươi .”
“Thiếu gia đừng nói như vậy. Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân có thể bình an trở về, lão gia cùng phu nhân ở dưới cửu tuyền cũng có thể sáng mắt .”
Ban đêm phòng ngủ.
“Minh Đức, ta…”
“Ta hiểu được, ngươi không cần phải nói cái gì. Việc này cũng không trách ngươi.”Trưởng Tôn Minh Đức sắc mặt tái nhợt mỏi mệt.
May mắn đã đem hai tiểu nhân đâu đến chỗ tiểu Lâm tử, Hạ Phong không muốn phụ trách.
“Làm phàm nhân, luôn sẽ có một ngày như thế. Hiện tại ta chỉ muốn biết, ngươi có thể mang ta gặp bọn họ được không ?”
Hạ Phong bất đắc dĩ ắc đầu.
“Người sau khi chết, hồn phách sẽ bị đưa tới địa phủ, qua thời gian bảy ngày phải đầu thai chuyển thế, nếu không sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.”
“Vậy ngươi có thể tra được bọn họ đều đầu thai đến gia đình nào được chứ ?”
“Có thể.”
“Giúp ta.”
Hạ Phong đau lòng ôm thân thể lảo đảo muốn ngã của Trưởng Tôn Minh Đức, song song nằm xuống.
“Không cần ngươi nói ta cũng sẽ giúp ngươi, an tâm đi.” Chính là, đi qua cầu Nề Hà, uống xong canh Mạnh bà, chuyện trước kia đều quên hết, hy vọng đến lúc đó Minh Đức y có thể hiểu, duyên phận giữa y cùng bọn họ đến lúc này, đã hết.
Lúc này Trưởng Tôn Minh Đức mới nhắm lại hai mắt ngủ thật say, trong mộng mơ hồ thấy lại khi phụ thân dạy hắn tập võ vừa nghiêm khắc vừa quan tâm, còn có nương mỉm cười từ ái, vì mình bưng lên một chén cháo hương vị ngọt ngào, nội tâm dịu dàng…
Đêm đã khuya, nhưng hai mắt Hạ Phong lại mở to, vẫn chưa đi vào giấc ngủ.
Việc này nghe tới có chút kỳ quái, xem ra vẫn là điều tra một chút cho thỏa đáng.
Chậm rãi nhắm lại hai mắt, hô hấp trầm ổn, nhưng lại có một tia bóng trắng theo trong cơ thể bay ra. Hai tay ôm chặt Trưởng Tôn Minh Đức vẫn chưa thả lỏng, nhưng giờ phút này linh hồn của Hạ Phong, đã bay ra, thẳng xuống âm tào địa phủ.
Diêm vương gia, ngươi cũng thật xui xẻo đi.